Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 179: Tuyển thủ được chọn




Mãi đến thứ sáu, Harry vẫn bận rộn với việc học, các Slytherin thường thấy y ở sau khi học xong ôm một mớ sách vở bọn họ không thể đọc hiểu hứng thú nồng hậu lật xem. Bắt đầu từ thứ ba, những tiết học buổi sáng bị trống của y đều có người tới đón. Đặc biệt là thứ tư, Rowena cao điệu khiến hiệu trưởng Beauxbatons phu nhân Maxime không còn dám có ý đồ gì nữa, phu nhân Maxime đã ý thức được, kinh phí một năm của Beauxbatons thậm chí không thể chi trả cho chỗ tài liệu sáng ngày đó Rowena mang tới có người nói là để Harry luyện tập vẽ pháp trận một tháng —— chúng đều là tài liệu hiếm có, thế nhưng Rowena lại nói thế này với Harry: “Đừng khách khí, con cũng biết chúng không hề đáng giá với ta. Con ta, cho dù là luyện tập cũng phải dùng tài liệu tốt nhất, vậy xúc cảm mới lưu loát, khi chân chính chế tác vật phẩm mới có thể đặt trọn cả tâm lực vào việc giao lưu. Ta sẽ bảo Loket giám sát lượng dùng của con, đừng tiết kiệm tài liệu cho ta.”

Được rồi, chúng ta phải thừa nhận nhà Potter xác thực là cực kỳ giàu có. Nhưng mà cứ vậy, lũ chính khách của Bộ Pháp Thuật cũng bắt đầu tính toán tài phú nhà Potter, dẫn đến một số kẻ lòng tham không đáy đã xin thanh tra tài sản. Nhưng, thanh tra còn chưa kịp bắt đầu, đã không có tiếp sau. Có người nói, lũ chính khách này đều đã nhận được một phong thư cảnh cáo màu đen, nội dung bên trong không ai biết, nhưng có thể khẳng định là, phong thư này khiến bọn chúng kiêng kị. Cũng có kẻ coi thường lời cảnh cáo, và ngay trong ngày thứ hai, mọi người phát hiện bọn chúng đã mất tích, mấy ngày sau, thi thể bọn chúng bị phát hiện ở lối vào Hẻm Knockturn, trên người toàn là dấu vết Nghệ Thuật Hắc Ám cực kỳ tàn nhẫn. Lũ chính khách đều sợ hãi, từ đó về sau, bọn họ không bao giờ dám nói gì về nhà Potter nữa.—— những chuyện này, Harry không hề biết, thậm chí các đầu sỏ cũng không được hay tin, tất cả đều là Severus hành động, Malfoy và Black phối hợp. Mãi đến rất lâu về sau, Harry mới biết được chuyện này.

Chiều chủ nhật, Draco và Blaise cuối cùng cũng nhịn không được kéo Harry từ phòng thí nghiệm ở hầm ra.

“Cậu thật là nhịn được.” Draco cười nói.

“Sao vậy?” Harry vẫn còn mơ hồ.

“Chiếc Cốc Lửa, cả Ron • Weasley hôm qua vừa từ Rừng Cấm về sáng nay đều quăng tấm da dê vào, Slytherin chỉ thiếu ba chúng ta.” Blaise tỏ vẻ cạn lời nhìn Harry giật tỉnh từ trạng thái nghiên cứu, “Đừng nói với bọn này, kẻ làm thủ tịch Slytherin như cậu không định đi tranh thủ vinh quang.”

“Di? Weasley kia đã về à?” Harry khá ngoài ý muốn, y không nghe Herpo nhắc tới.

Mà sự thật là, hôm qua Herpo về hầm tìm y, nhưng, Harry lúc đó đang làm thí nghiệm, căn bản không thể gặp Herpo. Vì thế, nó ủy khuất chạy tới chỗ Salazar cầu an ủi. Salazar đành phải trấn an tiểu sủng vật trong quá khứ, thậm chí làm cho nó một phần sườn cừu. Herpo ăn xong, dĩ nhiên còn ghét bỏ Salazar làm không ngon bằng Harry. Thế là, Salazar vừa tức vừa buồn cười, cột nó thành nơ bướm xong đi tìm Godr cầu an ủi. Do đó, Herpo đáng thương nay còn ở trang viên Potter giãy dụa đâu.

“Phải. Về phần thay đổi bao nhiêu, còn chưa biết.” Draco nhẹ nhàng giấu đi sự khinh thường ở khóe miệng.

“Tối nay sẽ chọn ra tuyển thủ, nhưng ba chúng ta vẫn chưa báo danh, không biết có ảnh hưởng tới sự lựa chọn của Chiếc Cốc Lửa không?” Blaise cười hỏi.

“Yên tâm đi, vật phẩm pháp thuật như Chiếc Cốc Lửa chỉ biết so sánh tên của học sinh nó đã chọn được với tên của học sinh vừa báo danh.” Harry vừa đi vừa giải thích.

Ba người cười giỡn vào lễ đường Hogwarts. Vừa đạp vào cửa đã thấy rất nhiều người có mặt tại lễ đường, bao gồm giáo sư và tổ trọng tài. Có mấy Gryffindor bên cạnh cao giọng đàm luận ai sẽ là dũng sĩ của Hogwarts, Harry nghe được một cái giọng quen thuộc —— Ron • Weasley: “Tôi đoán… Dũng sĩ của Hogwarts nhất định là Cedric • Diggory của Hufflepuff!”

“Ron, cậu không phải cũng báo danh à? Có lẽ là cậu cũng nói không chừng.” Colin nói.

“Tôi à…” Ron làm cái mặt cực kỳ kiêu ngạo mà hưng phấn, nhưng miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, “Sao có thể chứ?””

“Các anh đừng quên, Potter của Slytherin!” Harry nghe được một giọng nữ khác —— Ginny • Weasley.

“Potter, Potter… Ginny, em chỉ biết Potter!” Ron cực kỳ bất mãn với lời em gái mình, gã chỉ về có một ngày, đã nghe được lần “Potter tốt thế nào”, “Potter xuất sắc ra sao”, “Nó đến giờ vẫn chưa báo danh đâu, trời biết nó có phải nhát gan không…”

“Anh…” Lời kế tiếp của Ginny không ai chú ý, vì bọn họ đã thấy Harry.

“Này, Draco, Blaise, các cậu cuối cùng cũng mang Harry tới rồi.” Pansy và Hermione thấy cả ba.

“Tình hình báo danh thế nào rồi?” Harry cười hỏi, phảng phất chuyện này không hề liên quan tới mình.

“Ôi, Harry, đừng dùng cái giọng này.” Pansy liếc xéo, “Học sinh có ý định tham gia của ba trường đều đã báo, chỉ thiếu các cậu thôi. Hẳn là không có ai trễ hơn ba cậu.””Pan, cống hiến một tấm da dê đi.” Draco nói với người vợ tương lai của mình.

Pansy truyền một tấm da dê qua, sau đó thấy Draco xé nó thành ba.

“A, tuy rằng ba tấm da dê không tốn kém bao nhiêu, nhưng tiết kiệm vẫn tốt hơn. Các cậu thấy thế nào?” Draco lộ ra một nụ cười chân thành chưa từng xuất hiện.

“Đương nhiên, Draco, tôi không có ý kiến.” Blaise cười rút một mảnh.

“Tôi cũng vậy.” Harry cũng cầm một mảnh.

Sau đó bọn họ viết xuống tên mình, tên đầy đủ của Harry rất dài, thế nên viết lâu hơn.

“Ê, Harry, lúc nào tôi có thể thấy ‘Prince’ trong tên của cậu vậy?” Draco nhỏ giọng trêu.

“…” Harry chỉ là liếc cậu một cái, không để ý câu nói bỡn cợt này.

Ba người đi về phía Chiếc Cốc Lửa, rồi nhìn nhau.

“Hiện tại?” Blaise chìa ra tấm da dê kẹp trong ngón tay.

“Cùng nhau?” Draco cười khẩy.

“Ồ, đương nhiên, tôi nghĩ hệ thống chọn lựa không đến mức vì nhận ba tấm da dê cùng một lúc mà chết máy.” Harry nói, cả ba cùng ném tấm da dê vào ngọn lửa màu lam. Khi tấm da dê bén lửa, ngọn lửa bùng cao, hóa thành màu đỏ tươi, bắn ra đại lượng tro lửa. Mãi một hồi mới dịu xuống. Ánh lửa chiếu rọi cả ba, bọn họ ôm lấy nhau, chúc nhau may mắn.

Tình bạn của ba Slytherin khiến rất nhiều người đều ca ngợi.

Harry không về hầm nữa, mà là ngồi bên bàn dài Slytherin, chờ tiệc tối bắt đầu.

Tiệc tối Halloween năm nay không có hoá trang, nhưng đồ ăn lại đa dạng gấp đôi, Harry ngồi ở vị trí thủ tịch, trước khi khai tiệc y bưng lên ly nước bí đỏ. Rồi nói: “Tối nay, tuyển thủ của trận đấu Triwizard sẽ được chọn, ta có một hy vọng, ta hy vọng khi dũng sĩ của Hogwarts bị chọn, bất kể cậu ấy hoặc cô ấy có đến từ Slytherin hay không, các vị đừng quên vươn tay mình ra khi cậu ấy hoặc cô ấy cần. Vì, đó là dũng sĩ của Hogwarts, các Slytherin đều ở Hogwarts. Tất cả vì vinh quang ngân thanh của Slytherin!” Nói xong y giơ ly.

“Tất cả vì Hogwarts, tất cả vì vinh quang ngân thanh của Slytherin!” Các học sinh Slytherin cũng nâng ly, bất kể là thuần huyết hay hỗn huyết, trong mắt đều là ý cười khiêm tốn.

Cảnh này khiến mọi người rõ Slytherin hiện tại đã xưa đâu bằng nay, không còn điên cuồng, không còn chấp nhất, bọn họ có phương hướng và tín ngưỡng chính xác, bọn họ tự tin, cao quý, đã bắt đầu nở rộ sự hoàn mỹ thuộc về của mình.

Thái độ thiện ý như vậy cũng khiến Hufflepuff, Ravenclaw và đại đa số Gryffindor nhận đồng, tuy rằng bọn họ đều biết sợ rằng dũng sĩ lần này tuyệt đối là Slytherin.

Harry cũng không nói gì thêm, trực tiếp khai tiệc.

“Lisa • Turpin gần đây có động tĩnh gì không?” Harry ăn mấy miếng thịt gà tây Halloween xong, ở khi uống một ngụm nước lọc, dùng cái ly che khuất tầm mắt hữu tâm nhân, cẩn thận hỏi Draco.

“Tôi và Blaise mấy ngày này thay phiên trông chừng Marauder’s Map, tối qua cô ấy đã thiếu kiên nhẫn.” Draco cũng dùng động tác lau khóe miệng đáp lại Harry.”Vậy, Crouch có gì khác thường sao?’ Harry buông ly, cũng ưu nhã dùng khăn ăn lau khóe miệng.

“Về việc này lát nữa tôi sẽ báo với cậu, bất quá cậu nhớ cách ông ta xa tí. Tôi hoài nghi ông ta đã bị đánh tráo.” Draco nhắc nhở.



Tiệc tối Halloween bình thường rất được mong đợi, nhưng hôm nay mọi người đều không như những buổi tiệc tối bình thường khác thích các món được gia tinh chuẩn bị, mỗi một cái đều duỗi dài cổ nhìn quanh, lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. Có vài Gryffindor đứng ngồi không yên, bọn họ thường đứng dậy xem mọi người trên ghế giáo sư đã ăn xong chưa.

Khi tất cả đĩa vàng trên ghế giáo sư và trên bàn dài học sinh đã được thanh lý sạch sẽ, khôi phục cái vẻ không dính bụi trần, tiếng huyên náo ở lễ đường theo hành động đứng dậy tới trước Chiếc Cốc Lửa của Peclers • Estifan, nhất thời biến mất hoàn toàn. Schatz và phu nhân Maxime đứng sau lưng ông, cũng tới trước Chiếc Cốc Lửa. Grindelwald trẻ tuổi vẻ mặt bình tĩnh, không hề lo lắng phu nhân Maxime lại có chút khẩn trương, đầy lòng hy vọng. Ludo • Bagman mỉm cười chớp mắt với không ít học sinh, mà Barty • Crouch lại có vẻ rất lạnh nhạt, thậm chí còn rất phiền, ông thỉnh thoảng hay liếm môi.

“Ừ, thoạt nhìn Chiếc Cốc Lửa đã sắp chuẩn bị xong, hẳn có thể đưa ra quyết định,” Hiệu trưởng Estifan nói, “Phỏng chừng còn 1 phút nữa, lát nữa đồng học nào được gọi tên mời lên đây, dọc theo ghế giáo sư tới cánh cửa bên kia vào căn phòng sát vách.” Ông chỉ vào cánh cửa phía sau ghế giáo sư, “Bọn họ sẽ ở đó nhận được chỉ lệnh thứ nhất.”

Sau khi ông nói xong, tay phải búng, ngoại trừ cây nến được đặt trong bí đỏ mặt quỷ điêu khắc trên trần nhà, những cây nến khác đều tắt. Mọi thứ được bao phủ trong bóng tối, cả đại sảnh chỉ có Chiếc Cốc Lửa sáng nhất, ngọn lửa màu trắng xanh chói mắt, thoạt nhìn rất gai, nhìn lâu mắt sẽ bị xót. Nhưng mọi người đều nhìn nó, đợi nó. Có vài người thậm chí nhìn đồng hồ.

“Một phút đã tới!” Giữa các học sinh, không biết là ai khẽ gọi.

Ngọn lửa trong Chiếc Cốc Lửa đột nhiên hóa đỏ, tro lửa bắn ra khắp nơi, mãi một hồi, ngọn lửa phụt thẳng về phía trần nhà, rồi một tấm da dê bị cháy xém bay ra —— mọi người khẩn trương nhìn theo. Peclers duỗi tay bắt lấy tấm da dê, mở ra, nương ánh lửa đã trở về màu trắng xanh mà đọc.

“À, đầu tiên là Dumstrang, tuyển thủ đại biểu Dumstrang là,” Giọng ông rõ ràng, “Moxipher • Laplace.”

Nhất thời tiếng vỗ tay trong lễ đường như sấm dậy, Schatz vui mừng gật đầu. Laplace đứng dậy từ bàn dài Dumstrang, những người bạn cùng năm đều bày tỏ sự chúc phúc, cậu xấu hổ bị mọi người thay phiên ôm, rồi tinh thần chấn hưng bước về phía ghế giáo sư, thoáng dừng lại bên cửa, quay đầu nhìn Harry đang ngồi ở bàn dài Slytherin, y vừa dùng sức vỗ tay cho Laplace vừa cổ vũ cười cười. Sau đó Laplace nắm lấy tay cầm, vặn phải, biến mất trên hành lang đi thông căn phòng sát vách.

“Thằng bé ấy rất xuất sắc!” Harry mỉm cười đánh giá.

“Sao không phải là Krum?” Không thiếu fan Quidditch có chút thất vọng.Tiếng vỗ tay, tiếng bàn luận dần nhỏ lại. Lực chú ý của mọi người rất nhanh chuyển về phía Chiếc Cốc Lửa, mấy giây sau, ngọn lửa của nó lại hóa đỏ, phun ra tấm da dê thứ hai.

“Đây là Beauxbatons, tuyển thủ đại biểu Beauxbatons là,” Giọng Peclers có vài phần khinh thường —— hiển nhiên, ông cũng khá bất mãn với hành vi đào góc tường mấy ngày trước, “Fleur • Delacour!”

“Người Pháp có huyết thống Veela… Thưởng thức của Chiếc Cốc Lửa thật là…” Blaise sờ cằm nhỏ giọng nói.

“Được rồi, bất quá là một phần tư huyết thống sinh vật huyền bí mà thôi, Harry đã hoàn toàn thức tỉnh yêu linh đấy.” Draco cười nhỏ giọng đáp.

Fleur • Delacour ưu nhã đứng dậy từ bàn dài Beauxbatons, phu nhân Maxime lúc này thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiểu thư mỹ lệ sau một động tác hất mái tóc vàng lóe sáng ra sau, kiêu ngạo mà bước về phía ghế giáo sư.

Rất nhanh, Fleur • Delacour biến mất sau hành lang, đại sảnh khôi phục sự bình tĩnh. Nhưng khác là sự bình tĩnh lần này rất mạnh mẽ, rất áp lực cũng rất kích thích —— cái kế tiếp, cái kế tiếp chính là tuyển thủ đại biểu cho Hogwarts…

Ngọn lửa trắng xanh của Chiếc Cốc lại hóa đỏ, lần này màu sắc thậm chí đậm hơn hai lần vừa rồi, nó như bạo phát từ núi lửa. Tấm da dê thứ ba đã xuất hiện trong tro tàn.

“Cuối cùng, đại biểu của Hogwarts chính là…” Peclers nhìn cái tên được viết yên tâm mà đọc, “Harry • James • Slytherin • Gryffindor • Estifan • Ravenclaw • Hufflepuff • Percival • Potter!”