Hogwarts, phòng nghỉ công cộng Slytherin
Draco đang định dẫn các Slytherin năm thứ tư ra ngoài ăn cơm, những ngày này, ngoại trừ mấy hỗn huyết được bàn dài Dumstrang chiêu đãi, học sinh Slytherin năm thứ tư là không bị đói nhất, bọn họ nên cảm ơn lòng tốt của con nuôi của nhà Malfoy, Neville • Gaunrothbohm ở Hufflepuff, từ những giây phút đầu tiên đã dành cho anh trai ở Slytherin của mình sự giúp đỡ. Đương nhiên, các học sinh năm thứ tư cũng bánh ít đi, bánh quy lại, kiên trì phụ đạo bài vở cho các Hufflepuff năm thứ tư. Hữu hảo và thân thiết của các Hufflepuff cũng khiến các Slytherin cảm thấy vui sướng, thế nên trong khoảng thời gian ngắn tình bạn của hai học viện cấp tốc tăng lên.
Điều này khiến tâm tình của Helga tốt hơn rất nhiều, phải biết mấy ngày này bà rất tức giận với thái độ Peclers dành cho Slytherin. Tuy rằng là Salazar yêu cầu, nhưng, Helga thủy chung cảm thấy nó rất quá đáng. Nhưng, khi nhìn bầy tiểu xà vì chuyện này mà đoàn kết lại, tiểu sư tử và tiểu xà trong tiết độc dược giúp đỡ lẫn nhau, còn có tình bạn ấm dần lên nhờ vào đồ ăn của tiểu xà và tiểu ưng, tiểu hoan, bà cảm thấy, cách Salazar xử lý tuy có chút băng lãnh vô tình, nhưng chung quy là tốt cho sự đoàn kết của Hogwarts. Mà sự thật là, đa phần bọn nhỏ đều không có phiến diện quá lớn gì, bọn họ chỉ cảm thấy tiểu xà không dễ ở chung, nhưng trong tuần này, tin tưởng sự tiếp xúc giữa bọn họ, đã đủ để thay đổi một vài thứ. Chỉ cần bọn họ có thể giữ vững, tin tưởng hoàn cảnh học tập của Hogwarts sẽ ngày càng tốt đẹp.
“Học đệ Malfoy, xin đợi đã.” Thủ tịch năm thứ sáu Marcus đột nhiên gọi Draco lại.
“Sao vậy? Học trưởng Marcus.” Draco nhướng mày.
“Ách…” Marcus có chút khó xử nhìn các học sinh năm thứ tư bên cạnh Draco.
Anh biết ở lớp của Versace chỉ có năm thứ tư được bảo vệ tốt, nguyên nhân là thủ tịch thứ hai Malfoy ở khi thủ tịch Potter và viện trưởng Prince vắng mặt, lấy ra sự cứng rắn tuyệt đối. Song song, học sinh năm thứ tư vẫn luôn được thủ tịch Potter dẫn dắt, tác phong của thủ tịch Potter bọn họ hiểu rõ nhất, vì thế, có người nói, tiết độc dược tuần này của bọn họ, khi Versace đùa giỡn một học sinh Slytherin năm thứ tư, Draco và Blaise đã chỉ huy các Gryffindor luân phiên nổ vạc. Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng nó đích xác khiến các Slytherin năm thứ tư dễ chịu hơn không ít, song song cũng khiến Gryffindor năm thứ tư được lợi. Đương nhiên một vài lời đùa giỡn là không thể tránh được.
“Draco, tôi và Pansy dẫn bọn họ ra ngoài trước, bọn này khá đói rồi.” Blaise biết điều mà dẫn các Slytherin năm thứ tư rời đi.
“Học trưởng?” Draco thấy Marcus có chút thất thần, thế là gọi nhẹ một tiếng.
“À, anh là định hỏi, em có tin tức gì của thủ tịch Potter không?” Marcus lo nghĩ hỏi.
“Tạm thời không.” Draco rất ngoài ý muốn, “Năm thứ sáu đã gặp chuyện gì sao?”
“Là vậy, Anivia gặp được chút phiền phức.” Marcus nói.”Sao thế?” Draco biết Marcus và Anivia • Achps đang yêu nhau, đồng thời trong tương lai của quá khứ, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi kết hôn.
“Học đệ Malfoy, em hẳn biết phu nhân Achps vẫn bị bệnh?” Marcus rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ.
“Ừm, tuy rằng có chút mạo phạm, nhưng, Achps bị ngu sao? Thuốc loại người đó làm ra chị ấy cũng dám lấy?” Draco chửi bới, “Vậy, kẻ đó muốn học tỷ Achps…”
“Bồi đêm!” Marcus nghiến răng nghiến lợi nói, mắt đều đỏ.
Không riêng là anh, Draco nghe xong cũng nổi giận đùng đùng, bất quá cậu biết, đây là “bảng giá” của Versace. Chửi bới thì chửi bới, hiện tại, nếu Slytherin lại xảy ra chuyện gì, vậy Harry và cha đỡ đầu sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu không xác định khi cha đỡ đầu về, mình có thể bị nấu thành một nồi thuốc màu bạch kim đưa tới chỗ cha không.
Gia tộc Achps mấy năm trước đã suy tàn, cho dù bọn họ vẫn kiên trì “vinh quang” của thuần huyết. Nhưng ai mà không biết gia tộc này hiện tại chỉ có thể dựa vào hai chị em Anivia và Annas xuất giá để cứu về tí mặt mũi. Gia tộc Marcus là quý tộc trung đẳng những năm gần đây đang phất lên, nếu như Anivia thuận lợi xuất giá hẳn có thể mang về cho Achps lợi ích không tồi. Mà còn Marcus rất yêu Anivia, xem như là một hôn sự khó được.
Nhưng giờ, nếu Anivia bị truyền ra gièm pha bồi đêm, sợ rằng cho dù Marcus yêu cô thế nào đi chăng nữa, hôn sự này chắc chắn cũng sẽ thất bại.
“Anh vì sao không bảo học tỷ Achps đợi viện trưởng về? Độc dược của Prince tốt hơn cái tên quèn ấy nhiều, không phải sao?” Draco hỏi.
“Nhưng tính tình viện trưởng… Anivia sợ nhất là viện trưởng.” Marcus cười khổ.
“Bảo học tỷ cự tuyệt gã, sẽ có bậc thầy độc dược tốt nhất xem bệnh cho phu nhân Achps. Lấy tất cả của Malfoy cam đoan,” Draco nói rằng, “Chúng ta có những hai ‘bậc thầy HP’. Vì sao còn phải đi cầu độc dược của gã người Pháp đó?”
“‘Bậc thầy HP’? Malfoy, em quen ngài ấy à?” Marcus kinh ngạc hỏi.
“Sự thật là, anh cũng quen.” Nói xong, Draco rời khỏi phòng nghỉ công cộng.
Marcus lập tức đi nói chuyện cho Anivia. Có Malfoy cam đoan Anivia cũng có can đảm, cô quyết định lát nữa phải đi nói rõ với gã người Pháp đáng ghét đó.
…
Versace cảm thấy tối nay nhất định là một buổi tối tuyệt vời, vì có một tiểu thư quý tộc muốn dùng trinh – tiết của mình để đổi lấy độc dược của gã. Ý nghĩ này khiến gã hưng phấn, gã xuất thân bình dân, khi vừa bộc lộ tài năng ở giới độc dược đã bị các quý tộc vũ nhục, những vũ nhục ấy khiến tâm lý gã vặn vẹo vi diệu.
Trước bữa tối, gã đã chuẩn bị xong mấy thứ thuốc có thể khiến một người cá tính – lãnh đạm biến thành *** – phụ trên – giường, rồi gã rời khỏi phòng mình, chuẩn bị đi ăn bữa tối.
Anivia sợ hãi xảy ra chuyện không hay gì, thương lượng với bạn trai xong cô quyết định sẽ ở lễ đường cự tuyệt Versace. Vì thế, cô đứng ở ngay cánh cửa cách lễ đường không xa ngăn bậc thầy Versace lại.”Há, tiểu thư Achps, tôi thật không ngờ, cô dĩ nhiên vội vàng cần đàn ông lấp đầy chỗ trống của mình như vậy đấy.” Versace hèn mọn nói, đôi mắt híp bồi hồi ở ngực cùng hạ – thân cô.
“Bậc thầy, rất xin lỗi, tôi cự tuyệt điều kiện của ông, giao dịch của chúng ta kết thúc.” Anivia rất khó chịu với tầm mắt của Versace, nhưng, cô vẫn rất trấn định nói.
Cô cho rằng, loại giao dịch này là này tình kia nguyện, cô đã cự tuyệt, vậy Versace tự nhiên không có khả năng ép buộc cô, mà còn là ở hoàn cảnh như vậy.
Nhưng, cô vẫn quá ngây thơ rồi——
“Cô cho rằng, chỉ cần nói một tiếng cự tuyệt là có thể sao?” Ánh mắt Versace trở nên rất nguy hiểm.
“Bậc thầy…” Anivia sợ hãi.
“Tôi mất cả một ngày mới làm xong thuốc cô cần, cô hiện tại nói kết thúc là kết thúc, đang bỡn tôi à?” Versace móc ra một bình thuốc, “Không được, tôi đã làm xong độc dược theo yêu cầu của cô, vậy, cô nhất định phải trả thù lao trước đã nói thỏa.”
Anivia hoàn toàn trợn tròn mắt, nhưng rồi, cô nhìn bạn trai mình, cắn môi, cố gắng trấn định nói: “Tôi không cần… Bậc thầy có thể mang nó đi đấu giá.”
“Versace tôi xưa nay không thiếu tiền, đây là làm cho cô, cô phải trả thù lao.” Nói xong, gã bắt đầu kéo Anivia, tính lôi cô tới phòng mình.
Peclers trên ghế giáo sư thấy cửa lễ đường có gì đó không đúng, vừa định áp dụng hành động, nhưng có người đã nhanh hơn ông, chỉ thấy một giây sau, bàn tay lôi kéo Anivia vô lực rủ xuống, như trong nháy mắt mất đi giá chống, biến thành một đôi găng tay cao du màu da, dày cộm.
“A!!!!!!!!!!!!! Tay của tôi…” Versace thét chói tai, dẫn tới sự chú ý của mọi người, cả đại sảnh đều an tĩnh lại, bọn họ rất ngoài ý muốn nhìn vị giáo sư lâm thời đang tru lên kia.
“Ta nghĩ, bất kỳ học sinh nào của Slytherin cũng không phải sinh vật bộ não đựng đầy cỏ lác buồn nôn như Aragon • Versace ông có thể nhúng chàm.” Giữa an tĩnh, một làn điệu tơ lụa lấp đầy châm chọc khiến học sinh Hogwarts đều thấy quen thuộc từ bóng tối bên ngoài lễ đường truyền vào tai mỗi người. Kế, một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào tầm mắt. Học sinh Hogwarts đều ngừng thở.
—— giáo sư Prince!
Chỉ thấy, Severus trầm mặc mà hung ác bước lại gần Versace, anh đi một bước, Versace lui một bước. Mãi đến khi Severus đột nhiên dừng lại, rồi móc ra một cái khăn tay, che mũi miệng, xổm xuống cẩn thận kiểm tra bình thuốc và chỗ thuốc nghiền nát bị Versace đánh rơi trên đất. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Achps, rồi nói: “Tiểu thư Achps, liệu cô có thể chứng minh với ta rằng thứ trên cổ cô không phải một vật trang sức đơn giản, nói cho giáo sư hèn mọn của mình biết, vừa rồi sinh vật buồn nôn này nói gã tốn bao nhiêu thời gian vì thứ trên đất?”
“Một ngày.” Anivia trả lời hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Severus đứng dậy, không nhìn Versace nữa, vừa ưu nhã bước về phía ghế giáo sư, tấm áo choáng đen sau lưng anh như cuộn sóng vừa vung đũa phép vào bàn dài Slytherin thi triển một pháp thuật hùng mạnh, bàn dài nháy mắt được sửa xong.Sau đó, anh cao giọng, châm chọc nói: “Đã thế, Iverson, ta không thể không tỏ vẻ chất vấn với quyền uy của hiệp hội độc dược —— một bậc thầy độc dược dĩ nhiên cần một ngày mới có thể nấu xong một nồi thuốc mụn ghẻ. Mà thầy độc dược này vẫn là phó hội trưởng của hiệp hội độc dược?”
Ách…
Các Slytherin thấy bàn dài được sửa xong, đều lập tức về bàn, không ít người duỗi tay lau khóe mắt ẩm ướt.
Viện trưởng của bọn họ, người giám hộ của bọn họ, tuy rằng cay nghiệt, tuy rằng ác độc, tuy rằng hung ác, thậm chí bất cận nhân tình, nhưng lại dành cho bọn họ cảm giác an toàn vô cùng.
Ngài, đã trở về.
Một khắc này, tất cả học sinh và giáo sư đều ý thức được——
Severus • Prince, đối với Slytherin mà nói là tồn tại không thể thiếu, thậm chí đối với Hogwarts cũng thế.
…