Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 147: Trang viên Percival




Không có bao nhiêu thời gian để Harry tự giễu——

Các sinh vật luyện kim thường có được ưu thế riêng, những ưu thế này là khi các thầy luyện kim chế tạo đã đặt ra, vì chúng hầu như là dùng nhiều loại sinh vật huyền bí khác nhau tiến hành hợp thành, trừ đi khuyết điểm rồi giữ lại ưu điểm, thậm chí còn có thầy luyện kim chế tạo ra “sinh vật huyền bí nhân công” hoàn toàn bảo lưu thiên phú pháp thuật của sinh vật huyền bí! Tỷ như trước mắt…Căn bản không cần dù chỉ là một câu thần chú ngắn ngủi, quả cầu lửa khổng lồ đã từ cái miệng dính nị của ma vật trước mắt phụt ra, nhấc lên từng đợt sóng nhiệt bắn về phía Harry —— nếu không phải từng tận mắt thấy, rất khó có thể tưởng tượng, ngọn lửa như vậy đến từ một sinh vật tỉnh lại nhờ vào thuốc.

Công kích như vậy tới trình độ của Harry, nếu không phải muốn tự sát, hầu như là rất khó đánh trúng. Ánh mắt màu đỏ tươi tràn ngập sát ý của ma vật nhìn thẳng vào y, phảng phất kể ra ý niệm gì trong đầu. Không sai, quả cầu lửa bị phụt ra thật là lấy Harry làm mục tiêu, thậm chí y có thể cảm giác được nó là kiểu mục tiêu thẳng đến thẳng đi ở khi mất đi mục tiêu cũng hoàn toàn không biết chuyển hướng để tiếp tục tiến hành đuổi theo. Có thể nói là một kỹ năng cực kỳ đơn giản, nhưng loại đặc tính đơn giản này hiện tại khiến Harry cảm giác rất phiền phức. Vì, đích xác, bản thân Harry có thể rất nhẹ nhàng né tránh, nhưng nếu né, vậy quả cầu lửa chứa đựng tính bạo liệt khổng lồ ấy không thể nghi ngờ sẽ đánh trúng các học sinh phía sau và một bộ phận thần chú cùng pháp trận loại nhỏ trên đất. Harry nghiên cứu nơi đây không ít ngày, vì thế y hiểu rất rõ, uy lực của mỗi một pháp trận và thần chú ở đây, hầu như tất cả đều có phản ứng dây chuyền, một ngày gây ra một cái, hậu quả sản sinh không phải Harry có thể tưởng tượng. Y không thể để mặc mớ cầu lửa này rơi xuống, bằng không kỹ năng đơn giản nhất chỉ riêng tính lực phá hoại là có thể sánh với mười cái cấm chú.

Trong khoảng thời gian ngắn, đũa phép của Harry vẽ ra một khu bảo hộ đủ lớn trên đất để bảo đảm hạn độ an toàn cho các học sinh. Rồi ngay lập tức y rời khỏi khu bảo hộ, đối với bọn nhỏ này, dọc đường tuy Harry có dạy bọn họ chiến đấu, nhưng y hiện tại có một trực giác rất rõ ràng —— sợ rằng bọn họ này cùng xông lên cũng không tất là đối thủ của bất kỳ sinh vật luyện kim nào.

Harry lãnh tĩnh đối phó bảy sinh vật luyện kim phảng phất nhận được mệnh lệnh điên cuồng xông tới, pháp thuật theo động tác y một lại một thi triển, y dẫn đường phương hướng của sinh vật luyện kim, tận lực để chúng công kích mình.

Khi Harry chuyên chú chiến đấu, bước tiến của y như vũ giả. Né tránh, giật lại cự ly, dừng lại, rồi công kích —— pháp thuật dưới sự diễn dịch của y hoàn toàn là ưu nhã mà hoa lệ, mỗi một lần đều như bước đi trên dây. Phải biết nó thế nhưng là lấy một địch bảy… Các học sinh sớm bị chiến đấu trước mắt chấn động, bọn họ dám nói, đây là đạp bước hái hoa trên sợi dây sinh mệnh. Bọn họ cực kỳ rõ ràng, giáo sư của bọn họ hoàn toàn chiến đấu vì bọn họ.

Nếu một mình chạy trốn, bọn họ tin tưởng giáo sư Evans tuyệt đối có cách, nhưng hiển nhiên, giáo sư không làm vậy. Y không muốn bỏ lại bất kỳ học sinh nào…

“Từ hôm nay trở đi, mãi đến khi thí luyện của các trò kết thúc, ta lấy vinh quang và danh dự đảm bảo với các trò, ta sẽ thành kẻ bảo vệ, kẻ dẫn đường cho các trò, ta sẽ không để bất kỳ ai trong các trò gặp phải nguy hiểm tính mạng.” Bọn họ nhớ kỹ ban đầu khi vào khu rừng này, giáo sư bình tĩnh mà thận trọng đảm bảo.

Khi đó, bọn họ chỉ cho là một câu hình thức, phải biết, mỗi một học sinh của học viện Ám Nguyệt đều là gia đình có bối cảnh Thánh Đồ đã vượt qua thử thách. Bọn họ không nhớ rõ đã bao lâu không được người bảo vệ? Phù thủy rất hiếm có con cái, ở đây mười người chí ít có bảy ở nhà đã phải gánh vác trách nhiệm, bọn họ từ nhỏ đã được dạy bảo cần phải độc lập đối mặt với bất kỳ chuyện gì, mọi việc phải vì trách nhiệm của mình mà suy nghĩ. Có chút thậm chí tuổi nhỏ đã gánh vác trọng trách.Một đường đi tới, cảm giác chân thực được người bảo vệ ấy, ngoại trừ cha mẹ, không còn ai có thể cho bọn họ, mà nay, vị giáo sư này lại dùng hành động hoàn thành đảm bảo của mình.

Bọn họ biết, bọn họ có thể rời đi bọn họ biết, bọn họ cho dù lưu lại cũng không có bất kỳ tác dụng gì bọn họ biết, bọn họ lưu lại có lẽ sẽ trở thành gánh nặng của giáo sư, thậm chí có thể trở thành tiếp bước của mớ xương trắng dưới đất. Nhưng bọn họ không muốn để một người đã hứa sẽ bảo vệ bọn họ một mình đối mặt với sinh vật luyện kim mạnh mẽ.

Dù là Alexander nhát gan nhất, cũng không định rời đi, bọn họ giao tính mạng tuổi trẻ cho giáo sư, bọn họ tin giáo sư Evans sẽ dẫn bọn họ rời đi, tham gia thịnh hội ấy. Bọn họ tin giáo sư Evans sẽ đánh bại sinh vật hùng mạnh này, rồi mỉm cười thong dong nói với bọn họ, như mỗi một một lần nguy hiểm trong 10 tháng qua——

Xong rồi, chúng ta lại cùng nhau vượt qua một cửa ải…



Anh, Hogwarts

Severus từ một ngày trước đã thấy trong lòng rầu rĩ, anh bất an, phiền táo, dù là nghiên cứu độc dược cũng không thể để anh cảm giác an toàn. Không biết vì sao, anh luôn nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra… Hoặc đã xảy ra? Xét thấy loại bất an này tồn tại tròn một ngày.

Nhưng mà, anh không phải Trelawney, không thể làm ra bất kỳ lời tiên đoán gì, điều này cũng khiến anh ở tiết độc dược tăng thêm hà khắc. Anh tin tưởng các Gryffindor đã đánh bài quảng cáo anh là “một lão biên bức đầy mỡ nị, cư xử hà khắc, âm trầm hung ác” tới Dumstrang và Beauxbatons.

Anh chưa từng có bất an nào mạnh mẽ như vậy, dù là mẹ và Lily chết cũng không có, cho dù là ở cái ngày một gã đàn ông tên là Tobias • Snape biến mất cũng không có. Thậm chí, có lẽ… Hẳn xưng là kinh khủng!

Đúng vậy, kinh khủng!

Anh đương nhiên biết, đây là vì sao, tất cả vì một ngày trước anh phát hiện đại lượng pháp thuật của mình được dùng bị động, ban đầu chỉ là một chút, sau đó, hầu như là lượng dùng khiến anh cảm thấy khủng hoảng, thậm chí còn khiến anh uống hết 6 bình thuốc bổ sung pháp thuật trong vòng 2 giờ, rồi nảy lên một loại uể oải không thuộc về mình.

Phảng phất một nửa khác của linh hồn rơi vào yên lặng vô biên vô hạn, loại cảm ứng đặc thù này khiến trái tim anh trầm trọng thêm vài phần.

Anh biết là Harry, em ấy đã gặp chuyện? Em ấy rốt cuộc đang ở đâu? Đang làm gì? Vì sao cần rút pháp thuật của anh, hơn nữa khổng lồ như vậy?

Đương nhiên, anh không phải nói Harry không thể sử dụng pháp thuật của anh, mà là, anh biết rõ độ tinh thuần pháp thuật lớn hơn thường nhân và cao hơn anh không biết bao nhiêu lần của Harry. Dưới tình huống như vậy, có thể khiến y vận dụng pháp thuật của mình, sự cố xảy ra chỉ sợ không phải nhỏ. Đồng thời anh nhận ra được, Harry hầu như là rút đi 70% pháp thuật của mình, anh và Harry đều biết, nó hầu như là cực hạn của pháp trận hẹn ước. Harry không phải người tùy ý lãng phí, đối với pháp thuật xưa nay là tiết kiệm hết mức có thể.Anh vô cùng hối hận, hối hận mình chỉ lo chọn pháp trận hẹn ước mạnh nhất, thích hợp nhất, mà quên đi tính thực dụng. Ba pháp trận hẹn ước, dù là có một chọn truyền tống cũng tốt, không đến mức bất lực như hiện tại.

Thế nhưng, anh có thể khẳng định, tiểu cự quái của anh còn sống. Hơn nữa thân thể không có trở ngại gì, vì anh còn không cảm giác được đau đớn bén nhọn nữa. Cả một ngày này anh vẫn giám thị trạng thái của mình, chí ít tới giờ, tất cả đều bình thường. Thế nhưng, tâm tình thật sự là không tốt!

Anh tới lễ đường mở rộng của Hogwarts, vừa ngồi xuống, tâm phiền ý loạn chuẩn bị ăn cơm trưa.

Cách hai chỗ ngồi song diện kính của Martin phát ra ánh sáng chói mắt, Martin lập tức cầm lấy——

“Viện trưởng Heinze, giáo sư Evans… Ô ô… giáo sư Evans mất tích rồi!” Bên kia song diện kính, một thiếu niên khóc nói.

“Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói, cậu Laplace, đã xảy ra chuyện gì?” Martin khó được lộ vẻ khẩn trương. Học sinh Dumstrang đều gây rối, cả đại sảnh an tĩnh lại —— dù sao thoạt nhìn hình như là xảy ra chuyện không hay gì.



Nóc nhà màu trắng…

Vật thể lọt vào tầm mắt khi tỉnh dậy khiến Harry lập tức cảnh giác. Pháp thuật tụ tập, ngón tay chạm đến ôn ngọc quen thuộc, cảm giác an toàn ít ỏi hồi phục.

Toàn thân trên dưới phảng phất nát ra rồi hợp lại, cảm giác đau đớn như vậy khiến y bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra trước đó——

Y dùng pháp thuật phá hủy hơn 100 sinh vật luyện kim, rốt cục chịu không nổi sóng pháp thuật còn sót lại ngất đi.

Vậy… Ở đây là đâu?

Harry phát hiện mình đang ngủ trên một cái giường chân cao hoa quý.

Màn che màu bạc, nhìn ra được là tơ lụa sa hoa, cái chăn mềm mại đắp trên người. Có chút giống trang viên Potter, nhưng Harry biết, đây không phải!

Từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình không biết bao thuở đã thay một bộ đồ ngủ, hàng dệt lạnh lẽo màu trắng không biết dùng lông động vật gì dệt thành, khiến người ở cái mùa nóng đến quá mức này rất sảng khoái.

Đúng lúc này, cửa phòng phát ra âm hưởng, một người ra vẻ quản gia bước tới, anh quỳ một gối với Harry, nói: “Ngô chủ, ngài đã tỉnh rồi?”

“Ách, chào anh, nơi này là?” Harry hỏi.

“Trang viên bị hoang phế 1000 năm, hiện tại rốt cục nghênh đón chủ nhân của nó, ngô chủ, trang viên này từng là trang viên pháp thuật thần kỳ nhất Âu Châu.” Người thanh niên cung kính quỳ đó thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, chừng 20 tuổi, anh chậm rãi ngẩng đầu, “Yêu linh các hạ tôn quý vô cùng, tòa trang viên này là bến cảng và quy túc của yêu linh, mọi người xưng nó là ‘trang viên Percival’, tôi là ma linh của trang viên mà ngài đã tỉnh lại, tôi là Imhotep.”

Harry chớp mắt, có chút khó có thể tin ——

Trang viên Percival?!

Nơi này là…Trang viên còn thần kỳ hơn cả Hogwarts trong truyền thuyết —— trang viên Percival!