Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 140: Thắng lợi • không có anh không được




“Được rồi, không nói nhiều nữa, xin cho phép tôi giới thiệu… linh vật của đội Bulgaria!”

Bên phải khán đài là một mảnh hình vuông chỉnh tề màu đỏ tươi, lúc này bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội.

“Không biết bọn họ mang tới gì.” Cain nói, anh hiếu kỳ ngó ra, “Xí Veela?!”

Cain ngán ngẩm, thậm chí có vài phần khinh bỉ, sinh vật huyền bí như Veela đối với tộc bất tử mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì, còn khó coi hơn một con bò bình thường. Hoặc có thể nói vô dụng hơn cả bò, vì khi tộc bất tử đói cực bò vẫn có chút tác dụng.Chỉ thấy một trăm Veela trượt ra sân đấu, năm phù thủy, một tinh linh và một vampire trong ghế lô đều rất hứng thú nhìn đủ mọi trò hề của phù thủy giữa sân.

Các Veela bắt đầu khiêu vũ, Severus lạnh lùng nhìn vũ đạo, nó khiến anh càng thêm nhớ Harry, trong đầu dần dần miêu tả bộ dáng của y, mái tóc dài, đôi mắt lục xinh đẹp, còn có thân thể khi ôm vào lòng có cảm giác thỏa mãn, chỉ cảm thấy một loại vui sướng cực độ.

Âm nhạc dừng lại. Bàn tay Severus che trên ngực, một vật thể kim loại kề sát da, cảm giác se lạnh nổi lên —— đúng vậy, y vẫn ở đây, anh vẫn đặt trong lòng. Anh lạnh lùng liếc bọn Veela, đáy lòng cười thầm mình dĩ nhiên vì thứ sinh vật huyền bí đê đẳng này mà sinh ra ảo giác.

“A, Severus,” Salazar cười đưa một ly nước, “Đây là điệu nhảy tìm bạn của Veela. Con giờ là một tinh linh, vừa nãy con hẳn thấy được bạn lữ lý tưởng nhất của mình đi? Ha hả, yên tâm, cho dù không phải tiểu quỷ đầu, chúng ta cũng sẽ không nói.”

Severus đối với Slytherin dĩ nhiên trêu chọc mình, từ chối cho ý kiến, nhìn nụ cười bỡn cợt của bọn họ, anh thoáng đỏ vành tai. Mà Salazar đối với việc trêu chọc bạn lữ của con nuôi chỉ tới là dừng. Nhưng thật ra Peclers tiếp lời: “Ách, yêu linh… tiến vào thời kỳ trưởng thành… có người nói rất hấp dẫn.”

Rất hấp dẫn?! Vậy tiểu cự quái mắt lục kia nếu không cần mình… Không, Severus, tin tưởng bản thân. Mày là một Slytherin!

Trong sân vận động đầy toàn những tiếng phẫn nộ gầm rú, mọi người không muốn Veela rời đi. Nhưng Severus lại chìm đắm trong xúc cảm, anh giờ đang nghĩ cách để khiến Harry tình nguyện đứng bên anh —— đây là một đầu đề đủ để anh nghiên cứu cả đời. Salazar và các bạn nhìn nhau vài lần, xem ra Harry về rồi sợ rằng sẽ cần đại lượng giấy xin nghỉ. Bất quá, vì hạnh phúc của thằng bé, không hề gì.

“Hiện tại,” Cái giọng như chuông đồng của Ludo • Bagman vang lên, “Xin hãy giơ đũa phép về phía không trung… Hoan nghênh linh vật của đội Ireland!”

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “Viu”, một thứ to đùng, màu lục và màu vàng giao nhau bay vào sân vận động, như một ngôi sao chổi khổng lồ. Nó bay giữa sân một vòng, rồi chia thành hai ngôi sao nhỏ, phân biệt bắn về phía các trụ cầu môn. Cả sân đấu đột nhiên xuất hiện một cầu vồng hình vòm, liên tiếp hai ngôi sao như tia chớp. Mọi người phát ra tiếng sợ hãi than “Ai nha ai nha”, thật như quan sát biểu diễn pháo hoa vậy. Lúc này, cầu hồng biến mất, ngôi sao như tia chớp ấy liên tiếp nhau, giao hòa, hình thành một gốc cây khổng lồ, lóe sáng nhánh clover loá mắt, cao cao bay về phía không trung, bắt đầu quay tròn. Có thứ gì bùm bùm từ trên rơi xuống, như hạt mưa màu vàng——

Clover quay tròn trên đỉnh đầu mọi người, không ngừng quăng ra đại lượng kim tệ, rơi trên đầu và chỗ ngồi của bọn họ. Nếu cẩn thận quan sát đóa clover kia, sẽ phát hiện trên thực tế nó là do vô số người tí hon mặc áo may-ô đỏ, đeo râu quai nón cấu thành, mỗi người tí hon cầm một cái đèn nhỏ màu vàng hoặc màu lục.

Là yêu tinh Ireland. Mọi người vừa ủng hộ, vừa kêu loạn tranh đoạt, hoặc chui xuống chỗ ngồi nhặt kim tệ —— thật sự là trò hề.Sau đó clover khổng lồ tan mất, các yêu tinh chậm rãi rơi xuống sân đấu đối diện Veela, khoanh chân mà ngồi, chuẩn bị quan sát trận đấu.

“Hiện tại, các quý ông, các quý bà, nhiệt liệt hoan nghênh —— đội Quidditch Bulgaria! Giới thiệu cho mọi người —— Dimitrov!”

Một cái bóng mặc đồ đỏ cưỡi chổi, từ lối vào phía dưới bay vào sân đấu, anh bay quá nhanh, quả thực không thấy rõ. Anh thắng được sự ủng hộ cuồng nhiệt của các fan đội Bulgaria.

“Ivanova!”

Cái bóng mặc trường bào màu đỏ tươi thứ hai bay ra.

“Zograf! Levski! Vulchanov! Volkov! Kế tiếp là —— Krum!”

Victor • Krum có một cái mũi ưng, hai mày rậm đen, thoạt nhìn như một con diều hâu dáng người khổ lớn. Thật khó có thể tin cậu chỉ có mười tám tuổi.

“Hiện tại, xin hãy hoan nghênh —— đội Quidditch Ireland!” Bagman vang dội hô, “Lên sân khấu là —— Connolly! Ryan! Troy! Mullet! Moran! Quigley! Còn —— còn —— còn có —— Lynch!”

Bảy cái bóng màu lục mơ hồ bay về phía sân đấu, trên chổi của bọn họ in chữ “Firebolt”, phần lưng dùng chỉ bạc may tên của mình.

“Còn có trọng tài hôm nay của chúng ta, không ngại vạn lý từ Ai Cập bay tới, chủ tịch hội liên hợp Quidditch quốc tế thâm thụ ủng hộ —— Hasan • Mostafa!”

Một phù thủy lùn và gầy mặc trường bào vàng ròng xứng đôi với màu của sân vận động, bước về phía sân đấu. Đỉnh đầu ông bị trọc, có một đôi ria lớn. Cái tẩu bạc chìa ra dưới ria. Ông một tay xách một cái rương gỗ, một tay cầm chổi của mình. Mọi người thấy Mostafa sải bước lên chổi, một cước đá văng rương gỗ —— bốn quả cầu thoáng cái nhảy lên giữa không trung: Quaffle đỏ tươi, hai Bludge đen, còn có một Golden Snitch rất nhỏ mọc cánh. Mostafa thổi còi, cũng bay theo mớ cầu về phía không trung.

“A, bọn —— bọn —— bọn —— bọn họ xuất phát rồi!” Bagman thét chói tai, “Đây là Mullet! Troy! Moran! Dimitrov! Lại truyền cho Mullet! Troy! Levski! Moran!”

Tiếng huyên náo của khán giả toàn trường khiến ghế lô số 1 rung động.

Mọi người thấy ba vị tầm thủ Ireland bám chặt vào nhau bay nhanh, Troy ở giữa, hơi nhếch về trước một chút là Mullet và Moran, cả ba cùng áp sát đội viên Bulgaria —— trận hình tiến công đầu chim ưng. Sau đó, Troy dẫn Quaffle làm bộ bay lên, dắt truy thủ Ivanova của Bulgaria rời đi, ném cầu cho Moran —— chiến thuật Poskoff. Volkov một tấn thủ của Bulgaria dùng vồ đánh bật Bludge bay tới, khiến nó bay về phía Moran Moran lướt xuống, né Bludge, ném Quaffle ra, Levski xoay vòng bên dưới một tay tiếp cầu——

“Troy vào cầu!” Bagman lớn giọng quát, toàn trường vang lên tiếng hoan hô ủng hộ, chấn đến sân vận động đều run, “10:0, đội Ireland vượt lên dẫn trước!”

Troy vào cầu xong nhiễu quanh sân đấu một vòng, mọi người hưng phấn mà nhảy lên nhảy xuống, càng không ngừng vung hai tay. Các yêu tinh ngoài khu vực quan sát nhảy lên không trung, lần thứ hai hình thành đóa clover lòe lòe tỏa sáng khổng lồ. Veela sân đối diện sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ.

Truy thủ đội Ireland là hạng nhất. Bọn họ phối hợp kín không kẽ hở, động tác cực kỳ hài hoà, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư đối phương, trong mười phút, Ireland lại vào hai cầu, sửa điểm số thành 30:0, khiến các fan mặc quần áo lục hoan hô và ủng hộ như bài sơn đảo hải.Đúng lúc này, mười vạn phù thủy ngừng thở, nhìn chăm chú vào hai vị tầm thủ —— Krum và Lynch —— giữa các truy thủ bọn họ thần tốc lướt xuống, tốc độ thật nhanh, như không mang dù nhảy xuống từ máy bay vậy. Một giây cuối cùng, Victor • Krum dừng lại, rồi bay lên, xoay quanh vọt ngang. Mà Lynch thì nặng nề ngã trên đất, phịch một tiếng, cả sân vận động đều có thể nghe thấy. Khán giả khu vực chỗ ngồi Ireland truyền ra những tiếng than thở.

“Chậc, động tác giả của tiểu quỷ này làm rất tốt, tính năng của cây chổi kia tốt hơn cây chổi bình thường nhiều.” Rowena cười nói.

“Nếu đến từ tay tiểu quỷ đầu, tuyệt không kỳ quái.” Godric nói.

“Trận đấu tạm dừng,” Ông Bagman quát, “Các bác sĩ được huấn luyện trong sân chạy về phía sân đấu, kiểm tra thương thế của Aidan • Lynch.”

“Thằng nhóc này rất giảo hoạt, nếu nó ở Hogwarts, tuyệt đối vào Slytherin!” Cain kêu lên, không hề khách khí.

“Cảm ơn lời khen!” Salazar lạnh lùng đáp trả.

Thì ra khi bác sĩ trong sân trị liệu cho Lynch, Krum trên đỉnh đầu Lynch lượn một vòng, nhưng đôi mắt đen của cậu lại nhìn quét sân đấu 100m Anh phía dưới —— cậu đang lợi dụng khoảng thời gian Lynch khôi phục thể lực, không bị quấy rầy gì mà tìm kiếm Golden Snitch.

Rốt cục, Lynch đứng lên. Anh cưỡi Firebolt của mình, chân vừa giẫm, nhảy về phía không trung. Sự khôi phục của anh tựa hồ cho đội Ireland niềm tin mới. Khi Mostafa lần thứ hai thổi còi, các truy thủ cấp tốc tổ chức thế tiến công, kỹ thuật của bọn họ cực kỳ cao siêu.

Vào phút thứ 13 của trận đấu, đội Ireland vào 2 cầu nữa. Hiện tại bọn họ lấy 50:10 vượt lên dẫn trước.

Đúng lúc này, tấn thủ Quigley của đội Ireland lấy ra khí lực bú sữa, đánh Bludge bay về phía Krum, Krum lãnh tĩnh mà xinh đẹp né tránh, không bị Bludge đánh trúng.

Thính phòng truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Krum là đội viên khiến người kích động nhất, điểm này không ai nghi ngờ. Đúng lúc này, cậu đột nhiên lao xuống, trên đường dùng quay ngược vòng nhỏ, sau đó lại vì né tránh Bludge mà buông chổi, rơi tự do, rơi chừng 10m, tay cậu tóm giữa không trung. Sau đó chổi của cậu bắn tới dưới thân, một lần nữa mềm mại bay lên, tất cả mọi người thấy cậu giơ cao bàn tay nắm chặt, trong khe hở lộ ra một ánh vàng.

Trên bảng ghi điểm chớp động điểm số, Bulgaria: 160, Ireland: 60, mà khán giả tựa hồ còn không ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, chậm rãi, như một chiếc máy bay phản lực cỡ lớn gia tốc, tiếng nghị luận của các fan đội Bulgaria ngày càng lớn, cuối cùng phát ra tiếng gào thét điên cuồng kèm theo vô số vui sướng.

“Đội Bulgaria thắng!” Bagman hô, tựa hồ bị kết thúc đột nhiên của trận đấu khiến cho mờ mịt, làm fan của đội Ireland, ông rất hụt hẫng, “A, Krum bắt được Golden Snitch —— đội Ireland thua —— trời ạ, chỉ mới qua 15 phút, tôi nghĩ mọi người không ai có thể ngờ được trận chung kết này sẽ ngắn như vậy! Há, tựa hồ từ khi World Cup bắt đầu, trận đấu của người Bulgaria chưa bao giờ vượt trước 15 phút! Người anh hùng nhỏ của chúng ta từng tiết lộ với ký giả ở 《Nhật Báo Tiên Tri》 rằng, đây là ước định của cậu và giáo sư Evans…”Các cầu thủ Bulgaria vui vẻ hoa tay múa chân, linh vật của bọn họ bắt đầu khiêu vũ. Trong sân vận động nơi nơi vung cờ, quốc ca Bulgaria vang lên từ bốn phương tám hướng. “Hiện tại, đội viên đội Bulgaria dưới sự dẫn dắt của linh vật đang dạo sân một vòng, cúp Quidditch World Cup đã được đưa tới ghế lô trên cùng!” Cái giọng như chuông đồng của Bagman nói.

Tất cả mọi người hoan hô người chiến thắng, mà Victor • Krum đã thành anh hùng của Bulgaria, giờ này khắc này, thiếu niên nắm chặt cây chổi của mình, cậu rất hy vọng giáo sư Evans có thể chia xẻ thắng lợi vui sướng ấy với cậu…



Ireland, rừng Emerald

Gần nhất, rừng Emerald lại nghênh đón một mùa mưa mới, những cơn mưa to khiến kế hoạch của Harry dừng lại 2 tuần. Y chỉ có thể để các học sinh học tập điều chế một ít thuốc trị thương trong lều, đồng thời chọn dùng chế độ thay phiên để bọn họ theo mình ra ngoài thu thập nguyên liệu, rồi cực kỳ kiên trì dạy bọn họ làm sao chọn được nguyên liệu chất lượng tốt nhất. Các học sinh đối với tiến độ học tập như vậy cảm thấy vô cùng hứng thú, không cho ngày dừng lại này mệt mỏi cỡ nào.

Đêm nay, các học sinh đều vào giấc ngủ, Harry trầm mặc ngồi trong lều lắng nghe bài ca của mưa bên ngoài. Ngọn đèn chiếu vào một sợi dây chuyền trên tay, tạo hình trường thanh đằng cấu thành chữ HP, mặt trên quấn một con rắn, mắt là hắc tinh thạch màu đen —— tựa như đôi mắt của người kia. Đúng vậy, đây là món quà lễ tình nhân Severus ba năm trước tặng y. Trước khi nhận được nó, Harry căn bản không ngờ rằng mình sẽ nhận được quà vào ngày lễ tình nhân. Hơn nữa, sợi dây chuyền này còn là một đôi, Severus cũng có, bất quá mắt là lục bảo thạch, hơn nữa, chữ HP dùng hoa bách hợp trang trí.

Y không ở bên anh, không biết anh có uống cafe đen không? Y không ở bên anh, không biết anh có chú ý vệ sinh không? Y không ở bên anh, không biết anh có trắng đêm nấu thuốc không?

Severus, Severus, Severus…

Mấy ngày nay mỗi tối, y thì thầm cái tên này mà vào giấc ngủ, trong tay luôn nắm chặt sợi dây chuyền.

Vốn y cho rằng mình có thể kịp trước khi nghỉ hè kết thúc mà về, nhưng thoạt nhìn hiện tại, là không được rồi. Sợ rằng phải kéo dài đến cuối tháng 9, làm không tốt, trung tuần tháng 10 mới có thể hoàn thành tất cả kế hoạch. Dù sao thí luyện có hẳn một năm thời gian, giờ không đến một năm đã hoàn thành. Harry không muốn các học sinh của mình qua loa kết thúc cuộc hành trình, không muốn bọn họ nghĩ thí luyện này không đáng. Y là người có ý thức trách nhiệm rất mạnh, vì thế, bất kể thế nào, y phải hoàn mỹ thực thi kế hoạch.

Y đeo sợi dây chuyền lên ngực, thời gian và nhung nhớ như một cây búa, gõ trái tim y phát đau, cũng khiến tình yêu vốn không gì phá nổi của y được rèn luyện càng thêm cứng cỏi——

Không có anh không được…

Sev, không có anh không được!