Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 4 - Chương 130: Xuất phát




Harry mặc vào áo choàng lữ hành rộng thùng thình, phía dưới là một bộ đồ ôm sát, mặt nạ bằng bạc dán mặt che đi phân nửa. Cổ tay trái cột cung nỏ liên phát pháp thuật, tay phải lại là bộ cố định đũa phép chuyên nghiệp. Trên đai lưng bằng da cắm mấy cây chủy thủ và hộp thuốc thu nhỏ, dưới đế giày da rồng cũng ẩn giấu Càn Khôn, nó là một không gian loại nhỏ, y dùng để đựng quần áo tắm rửa đơn giản và thực vật khẩn cấp.

Hôm nay, y sẽ dẫn 24 học sinh rời khỏi vòng cực Bắc, đi tới rừng chúc bảo thạch Ireland thám hiểm. Biến đá phục sinh thành vật trang sức gắn trên áo choàng, đối với một phù thủy có tạo nghệ rất cao về mặt luyện kim thuật mà nói không phải khó. Tự nhiên, áo tàng hình cũng bị y đặt vào không gian dưới giày.Trở lại Dumstrang nghĩ ngơi năm ngày, nhưng năm ngày này, y làm không ít chuyện, tỷ như đặc biệt không ra 2 ngày huấn luyện Victor bay, tỷ như gặp hội trưởng Karpins.

Y vừa thu thập dụng cụ hai tháng này lục tục nhờ Loket về Anh lấy, cùng một ít động vật và độc tố bồi dưỡng, vừa nhớ lại buổi gặp ba ngày trước với bậc thầy Karpins.

Bậc thầy Karpins là một cụ già hiền lành lại thấy xa, Harry nói chuyện với ông rất vui vẻ, tự nhiên cũng thừa nhận thân phận bậc thầy HP và gia chủ Potter của mình——

………

……



“A, ta thật ra không ngờ, thì ra bậc thầy HP vẫn đưa ra kiến giải mới dĩ nhiên cách Severus gần như vậy. Ha hả, con biết đấy, thằng bé vẫn khá tự phụ với độc dược…” Bậc thầy Karpins hiển nhiên rất tôn sùng thanh niên ăn nói bất phàm trước mắt, “Nó khó được thường nhắc tới với ta nó thưởng thức thành quả nghiên cứu của con.”

“Phải không? Con lại rất ít nghe anh ấy nói thưởng thức con cái gì.” Harry ngẩn người, không nghĩ tới Severus khen ngợi mình trước mặt người khác.

“Đừng nói vậy, Harry, Severus ở hội nghị độc dược quốc tế mấy tháng trước, vì một ít quan điểm của con công khai cãi nhau với bọn Aragon, đã chọc tức Aragon không nhẹ.” Bậc thầy Karpins vuốt cằm nói, “Hôm qua nó gửi luận văn mới nhất cho ta, về lần thay đổi thứ năm của thuốc lang độc.”

Harry chớp mắt, Aragon mà Karpins nói, tên đầy đủ là Aragon • Versace, bậc thầy độc dược kiểu chế tác, cũng là một phó hội trưởng khác của hiệp hội độc dược hiện tại. Một đối thủ y trong quá khứ rất phiền chán, một cản trở rất lớn khi phổ biến kế hoạch lượng hóa độc dược, gã không thông minh, bằng không sẽ không làm đá chặn đường. Hơn nữa, gã còn có một tật xấu, háo sắc! Harry trong tương lai của quá khứ vừa vào vòng tròn độc dược không ít bị gã quấy rầy, dù sao y khi đó không có đạo sư bảo vệ lại không có thư giới thiệu, mà Slughorn đã qua đời. Ở giới độc dược học, không ai che chở sẽ mặc người bắt nạt. Đương nhiên, Harry cũng không để Versace thực hiện được, thế nên, lão già kia sau khi y đánh gã một trận, đã hận y. Đáng tiếc là hết lần này tới lần khác không làm gì được y, đối với Versace mà nói, Harry ở Anh quyền thế ngập trời. Nghe nói, gã đạp hư không ít học đồ, thậm chí còn cường đoạt học đồ của thầy độc dược cấp thấp khác. Có thể nói ác liệt.

Thế nhưng, thuốc Versace chế tác cực kỳ hoàn mỹ, điểm này, người bình thường thật không cách nào nghi ngờ. Gã luôn chế tác thuốc cho quyền quý, không giống Severus và Harry, ngoại trừ độc dược còn có thân phận khác, người bình thường mời không nổi. Thế nên, gã như một con nhện, dùng độc dược bện ra mạng lưới quan hệ thật lớn, khi gã phạm tội, chỉ cần không phải người mạng lưới quan hệ của gã đắc tội không nổi, tỷ như Harry, gã sẽ an toàn. Cả Karpins đối với hành vi của gã chỉ là cảnh cáo ở miệng, không thể làm gì hơn.

“A? Con nhớ kỹ anh ấy gần nhất đang nghiên cứu kiểu thuốc mới gì, thật không ngờ anh ấy thuận lợi làm thay đổi.” Harry nhìn giáo sư Karpins giảo hoạt, sao không biết vị cáo già này đánh chủ ý gì, không phải muốn biết quan hệ của y và Sev tốt hay không sao?”Ách…” Karpins không nghĩ tới Harry dĩ nhiên biết phó hội trưởng của mình còn nghiên cứu thuốc kiểu mới, vì vậy ngại ngùng ho khan hai tiếng, “Khái khái… Trên thực tế, con biết đấy, lực ảnh hưởng của Severus ở giới độc dược học sớm đã vượt trước rất nhiều người. Ta còn nhớ hai mươi năm trước, khi Severus tiến vào giới độc dược học, a, đối với mấy lão già như chúng ta mà nói quả thực trân quý như mầm non trên cây sắp héo tàn. Ta biết gia chủ Prince đời trước, đúng vậy, Severus, rất giống ông ngoại nó. Đáng tiếc, thằng bé trẻ tuổi lại không đứng đúng trận doanh, thật là…” Karpins tiếc hận nói.

“Người luôn phải trả giá cho tuổi trẻ… Nói đi, bậc thầy Karpins, ngài gửi thư mời cho con sợ không chỉ là vì uống cà phê…” Harry ưu nhã bưng ly.

Karpins không thể không tán thưởng thanh niên này, ông cho mình bỏ thêm một muỗng tinh chất sữa.

“Ta đã già rồi, con trai ạ, cái vị trí này, ta ngồi hơn 100 năm. Nói thật, ta đã chán nó. Ta hy vọng có người từ tay ta thuận lợi tiếp nhận trách nhiệm hội trưởng hiệp hội độc dược, mà không phải chờ ta chết đi, bọn họ vì quyền uy của cái ghế này mà phân liệt.” Karpins lẳng lặng dùng muỗng quấy.

“Thứ con nói thẳng, ngài có hai phó hội trưởng, không phải sao?” Harry lại nhấp một ngụm.

“Đúng vậy, hiệp hội độc dược vẫn có ba phó hội trưởng, nhưng ta chỉ có hai…”

………

……



“Chủ nhân, mấy thứ này để tôi thu thập. Thời gian không còn nhiều.” Không biết lúc nào Loket xuất hiện cạnh Harry, cắt đứt hồi ức.

“Loket, ngươi hẳn biết cách chăm sóc lũ động vật này? Mấy tháng kế tiếp ngươi không cần theo ta, thành thật ở lại trang viên Potter, trách nhiệm của ngươi là chiếu cố chúng.” Harry dặn dò gia tinh riêng của mình.

“Dạ, chủ nhân.” Loket rất nhanh thu dọn xong, lo lắng nhìn Harry, “Chủ nhân, ngài hôm trước mới rút nhiều máu như vậy, lại dùng Time-Turner…”

“Được rồi, ngươi đi đi.” Harry không kiên trì nghe tiếp đã đuổi Loket đi.

Nô bộc tiểu yêu bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì thêm, một tiếng “Đùng” mang theo đồ vật biến mất từ phòng băng Harry ở hai tháng.

Y xác định không quên gì xong, lấy ra một cái hộp màu đen dưới cái gối đầu trên giường, mở nắp, bên trong là một cây đũa phép màu đỏ sậm tay cầm thủy tinh tím dài 13 tấc Anh. Trên tay cầm điêu khắc thực vật đại biểu của nhà Prince —— trường thanh đằng. Thân đũa có vài đường vân màu tím sậm tinh tế như mạch máu, khiến cây đũa phép thoạt nhìn phảng phất có sinh mệnh. Đây là đũa phép y dùng kỹ thuật đũa phép trưởng lão tự tay chế tạo cho Severus.

Chất liệu của nó là sồi máu, Harry nghĩ đây là loài cây giống Sev nhất. Tính sáng tạo mạnh, phẩm vị bất phàm, cuộc sống và sự nghiệp rõ ràng, sẽ không mạo hiểm những điều không tất yếu, lý trí, là bạn lữ chung thân tuyệt hảo. Nhưng vì để sồi máu thích hợp hơn, y dùng máu mình đào tạo cây non. Cho nên, thân đũa hiện ra màu đỏ sậm, còn có ma văn sinh mệnh tự nhiên hình thành. A, cảm ơn y biết phối thuốc thời gian và thuốc bổ máu.Tay cầm là thủy tinh tím sậm, thủy tinh tím đại biểu linh tính, tinh thần, ái ý trình tự cao, tượng trưng cho tịch tĩnh an toàn, có thể mang đến linh cảm và trí tuệ, có thể dùng bí mật, lãng mạn, cao nhã để hình dung. Harry hy vọng nó có thể mang đến cho Sev càng nhiều linh cảm, làm một bậc thầy độc dược, linh cảm có lúc mới là quan trọng nhất. Hơn nữa màu sắc của nó và màu sắc của sinh mệnh ma văn sồi máu tự nhiên hình thành rất hợp. Y thậm chí tìm cả đêm để điêu ra trường thanh đằng ở tay cầm.

Harry ghi nhớ sợi tóc dài đầu tiên biến trắng sau khi dùng thuốc tăng tuổi, khi thuốc mất đi hiệu lực đã cắt xuống sợi tóc đen mang theo vụn sao ấy, làm lõi đũa phép. Y biết, sợi tóc sớm nhất hiện ra dấu hiệu già yếu của sinh vật huyền bí có tính dẫn pháp thuật tốt nhất.

Nhìn cây đũa phép trong hộp, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn thân đũa —— Sev, anh sẽ thích chứ?

Gọi Phensel tới, buộc chắc hộp lên chân nó.

【Giúp ta đưa cho Sev, được chứ?】 Harry dùng tiếng phượng hoàng nói.

【Đương nhiên.】 Tiểu phượng hoàng giương cánh hóa thành ngọn lửa rồi biến mất.

Harry rời phòng băng, chậm rãi tới phòng làm việc của Martin, ở cửa phòng y thấy Martin và Krum đang cầm khóa cảng.

“Victor, nhớ kỹ ước định của chúng ta, cố gắng luyện tập. Ta dẫn bọn họ tới rừng chúc bảo thạch, là một cuộc thí luyện, trò tham gia World Cup cũng là một cuộc thí luyện. Ta cho bọn họ công cụ, ta cũng cho trò công cụ.” Nói xong, Harry cầm ra cây chổi của mình, “Đây là ta tự thay đổi, bên ngoài mua không được.”

“… Cảm ơn ngài, giáo sư Evans.” Krum thầm cho rằng, đạo sư này vì mình giải mộng, nhất định can thiệp thật lâu với viện trưởng Heinze.

“Được rồi, Victor, chúng ta gặp nhau ở Hogwarts.” Harry cười nói.

“Harry, đây là khóa cảng, bọn họ đã chờ ở trong. Vào đi.” Martin đưa khóa cảng cho Harry.

“Yên tâm, một người cũng không thiếu.” Trước khi Harry vào phòng làm việc, cho bạn tốt một lời hứa.

Hồi lâu, mãi đến khi dẫn động khóa cảng biến mất, Martin mới vào phòng làm việc, rót cho mình một ly Vodka.

“Bạn của tôi ạ, đây là lần tôi yên tâm nhất.” Martin nhìn dịch rượu, cực kỳ thả lỏng nói.

Chúng ta gặp nhau ở Hogwarts!