Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 3 - Chương 70: Thí luyện, bắt đầu!




“Có chuyện gì vậy? Trước đó dĩ nhiên không có tin tức gì truyền ra.” Harry tại ký túc xá ở hầm cau mày nhìn bọn nhỏ nhà đại quý tộc đã dựa vào mình.

“Ba tôi nói, kỳ thực khi bắt được Peter • Pettigrew, Sirius đã được chuyển tới St. Mungo, Dumbledore tìm một người bạn khác của cha cậu —— Remus • Lupin, ở đó chiếu cố.” Draco giải thích.

Harry cũng gật đầu, y sớm đã nghe Severus nói, Lupin trở về. Thậm chí anh còn vì ông chế tác một lần nhựa trói sói. Trên thực tế y đoán được gần nhất sẽ bắt đầu hành động, chỉ là y cho rằng công thẩm của Wizengamot chí ít phải kéo dài tới sau lễ Giáng Sinh. Nhờ vào hiệu suất làm việc khiến người không dám khen tặng của Bộ Pháp Thuật, song song, Black trở về đối với quý tộc mà nói dính líu không ít lợi ích. Vậy, rốt cuộc là giai đoạn nào xảy ra vấn đề?”Nghe nói, Greendograss tham gia.” Blaise thêm một câu.

“Tôi không phải đã nói, không cần quản bất kỳ chuyện gì ngoài trường sao?” Harry nhíu mày.

“Mẹ tôi kể cho phu nhân Greendograss, rất hiển nhiên, không có tác dụng. Lực hấp dẫn của nhà Potter với Greendograss rất có trọng lượng.” Pansy không nói gì đáp.

Từ lúc khai giảng, tiểu công chúa Parkinson và tiểu thư Greendograss cũng không hòa hợp, thậm chí còn tệ hơn quan hệ với hai vị tiểu thư Greengrass. Pansy đương nhiên biết vì sao, không phải là năm đó mẹ mình gả vào nhà Parkinson, mà dì vẫn đối với chuyện này có oán khí sao.

Harry cười cười, nhìn các Slytherin xung quanh nói: “Ta nghĩ, gia tộc của Lestrange học trưởng nhất định có hứng thú với sản nghiệp của nhà Greendograss…”

“A, vâng, thủ tịch.” Lestrange rất hưng phấn mà nhận nhiệm vụ.

“Vậy thì, các vị, thứ bảy này ta có chút chuyện cần ra trường, các vị thay ta yểm trợ, được chứ?” Harry ngữ khí thương lượng.

“Đương nhiên, thủ tịch. Yên tâm đi.” Bọn nhỏ nhà đại quý tộc sẽ không để người quan tâm, vì, bọn họ đã sớm mất đi tư cách bốc đồng.

Đây là quý tộc.

Buổi tối, học xong tiết thiên văn, thời gian cách giờ giới nghiêm ban đêm còn 1 giờ, Harry không về phòng nghỉ công cộng, mà là trực tiếp tới phòng làm việc của viện trưởng nhà mình. Vừa vào hầm, trong tầm mắt là Lucius đang chấm bài tập độc dược, thấy Harry vào, anh nhìn y cười khổ, chỉ về phía phòng thí nghiệm: “Cậu ấy đang làm độc dược.”

Harry lập tức vào đó, vừa vào, đã nghe thấy thuốc bổ máu đặc hiệu, thuốc năng lượng phép đặc hiệu, thuốc giải độc đặc hiệu vân vân một số mùi thuốc loại mạnh đặc thù chỉ sử dụng trong thời chiến. Trái tim y trồi lên cảm động, y biết người yêu của mình làm chúng là để làm gì. Anh thậm chí gọi Lucius tới giúp anh chấm bài…

Harry biết, Severus tuy không kiên nhẫn với học sinh Hogwarts, thế nhưng, anh nhiệt tình yêu thương nghề này, nếu không phải thế, anh hoàn toàn có thể như Lockhart hoặc một số giáo sư môn chọn học khác đặt một cây bút lông chim tự động, mà không phải thời gian dài ngồi trước bàn công tác xem rồi chấm, y tuy rằng được cho phép hỗ trợ, bất quá ngay cả vậy, y biết làm xong Severus nhất định sẽ xem lại.

Đây là giáo sư già của y…

Mà, hôm nay anh thậm chí gọi Lucius tới giúp anh chấm bài —— hiển nhiên, là vì chuẩn bị chúng. Y không cảm thấy Dumbledore sẽ ở lúc này an bài Severus làm chỗ thuốc loại mạnh đặc thù chỉ sử dụng trong thời chiến này để dự trữ, hiển nhiên, chúng là vì ai chuẩn bị, không cần nói cũng biết.

“Em tới rồi à, đi đọc sách đi, chuẩn bị nhiều hơn. Những thứ này ta đã làm xong cho em.” Snape, a, tuy giờ anh họ Prince, nhưng chúng ta vẫn gọi Snape đi, vừa nói vừa nghiêm túc vô keo chỗ thuốc đã hoàn thành trong một cái vạc.

“Được.” Harry không nói cho anh, trên thực tế, y đã chuẩn bị tốt. Y biết Severus cần làm chút gì khiến mình yên tâm, nếu sử dụng thuốc anh chế tác có thể, Harry không ngại phần mình tốn tâm tư trở thành vô dụng.Phòng thí nghiệm lại an tĩnh, chỉ có tiếng thuốc trong vạc “cô cô” bốc lên, còn có tiếng Harry lật sách và ngọn lửa phát ra “ti ti” thiêu cháy.

Y cứ thế ở chỗ Severus ngây người cả đêm, thậm chí không biết lúc nào mệt cực ghé vào bàn ngủ, sau đó bị Severus ôm vào phòng. Về phần Lucius, chấm xong bài tập thấy hai người còn không ra phòng thí nghiệm, đã bĩu môi —— Severus, cậu sợ là khí tiết tuổi già khó giữ được… Nhỏ như vậy, cậu gặm nổi không? Bất quá, tôi hình như có thể về nhà rồi, Cissy đang chờ đâu —— có người chờ cũng là hạnh phúc… Nghĩ thế Lucius lập tức về trang viên Malfoy, cũng nhờ vậy, anh bỏ lỡ biểu tình ôn nhu nhất trên mặt Severus khi ôm Harry ra.



Harry ngủ rất tốt, giấc ngủ thư thích khiến y tỉnh lại còn mơ hồ duỗi eo. Mở mắt thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, không khỏi ngoài ý muốn, dĩ nhiên là ở trên giường Severus.

Được rồi, điều này không có gì, vì một ngày nào đó, cái giường này cũng sẽ là của y.

Nhẹ nhàng mà vươn đầu lưỡi liếm đôi môi phát khô, ngoài ý muốn nếm được mùi sinh tử thủy, nhưng nghiêm túc ngẫm lại cũng biết là sao —— chắc là Severus hy vọng y có thể có được trạng thái hoàn mỹ ứng đối âm thi, vì thế, khi y ngủ, đút cho y một chút. Nhưng tối qua sao y lại ngủ? Harry không tin cường độ học tập gần nhất sẽ khiến mình mệt đến đọc sách có thể ngủ. Vì vậy, cẩn thận ngẫm lại——

Hương vị… Được rồi, trước nay y không đề phòng trước mặt Severus, thế nên mùi hương thoang thoảng vừa vào đã nghe thấy đó, cũng không quá lưu ý, hương vị này là thả lỏng thần kinh, trị liệu sư St. Mungo thường dùng để thôi miên với một số người bệnh thần kinh cực kỳ khẩn trương —— y khiến anh phí tâm đi?

Chống dậy, phát hiện trên người mặc áo ngủ của Severus, có chút rộng, bất quá rất ấm áp. Vung tay, một dãy thời gian màu lục xuất hiện.

Đã 10 giờ, tiết buổi sáng sắp kết thúc —— sao Severus không gọi y dậy? Harry thầm oán giận một câu.

Kế, y thấy ở tủ đầu giường để quần áo cùng đũa phép của mình, còn có một tấm da dê, với tay lấy, nhìn——

Harry, hôm nay ta giúp em xin nghỉ, em không cần đi học, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là quan trọng.

Được rồi, xem ra, có tình nhân làm viện trưởng cũng rất tiện, y cười thầm nghĩ.

Đứng dậy rửa mặt xong ra phòng ngủ, trên bàn đã đặt bữa sáng dùng thần chú giữ ấm. Harry nhìn thoáng, đều là y bình thường ăn tương đối nhiều, lại cảm động. Vì vậy ngồi xuống ưu nhã dùng bữa, ăn xong, y suy nghĩ một chút vào phòng thí nghiệm, có lẽ y cần một liều thuốc tăng tuổi hoàn mỹ, y biết Severus nhất định quên nó. Vì vậy bắt đầu tìm tài liệu, nấu, tài liệu thuốc tăng tuổi cần xử lý khá phiền phức, bình thường xử lý xong lại nấu, tốn cả 1 ngày, nhưng y thì khác, y chia tài liệu thành 3 phần, trước xử lý một phần, rồi bắt vạc châm lửa, bắt đầu giai đoạn chế tác thứ nhất.

Đối với thuốc tăng tuổi, y rất quen thuộc, đương nhiên, điều này dựa vào kiếp trước y quá mức tuổi trẻ lại có được danh tiếng, vì thế thuốc tăng tuổi thường là một trong những thứ thuốc y cần chuẩn bị. Khi dạo phố đen, làm giao dịch Nghệ Thuật Hắc Ám một gương mặt quá mức trẻ tuổi sẽ mang đến rất nhiều phiền phức không tất yếu.Prince tóc đen lên lớp xong, mở phòng làm việc lưu ý thấy bữa sáng trên bàn biến mất. Vì vậy biết Harry đã ăn. Chỉ huy hai thủ tịch thứ nhất và thứ hai của Slytherin năm nhất, cậu Paula và cô Greendograss đặt tác phẩm của tiết độc dược hôm nay lên giá. Sáng nay là của Slytherin và Gryffindor năm nhất.

Tiết độc dược chiều thứ sáu của năm thứ hai y vẫn không xuất hiện, giáo sư độc dược học nói cho mọi người: Harry hôm qua làm thuốc xảy ra sự cố nhỏ, cần nghỉ ngơi.

Phu nhân Pomfrey biết đối phó sự cố độc dược, chuyên nghiệp nhất là bậc thầy độc dược, thế nên tạm thời quên đi trách nhiệm, hỏi cũng không hỏi —— đó là học đồ của Severus, đúng không nào?

Vào đêm, Harry mặc một thân đồ đen, chuyển tên mình lên người quản gia gia tinh trang viên Prince, sau đó để nó tới phòng ngủ của mình ở Slytherin.

“Sev, em đi đây.” An bài xong tất cả, Harry cáo biệt người yêu.

“Đi đi, ta sẽ chờ em.” Prince kéo khóe miệng.

Harry gật đầu, rút ra đũa phép gỗ tiếp cốt, rót phúc lạc dược vào miệng, sau đó nhẹ nhàng một tiếng: Apparition!

Severus thấy Harry đi rồi, trong lòng tuy bất an, bất quá, anh biết tối nay anh cần chiến thắng không riêng là bất an, anh còn phải chuẩn bị tốt thuốc Harry cần khi về. Song song, vì y an bài hoàn cảnh Regulus chữa thương.



Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần, Harry cũng không thích dùng cách lữ hành độn thổ.

Sau một cái trời đất xoay mòng, y ngửi thấy mùi biển, nghe thấy tiếng sóng cồn cào.

Chậm rãi mở mắt, nhìn về phía biển cả xa xa dưới ánh trăng và bầu trời đêm đầy sao, một cơn gió rét nhẹ lướt qua tóc. Y đứng trên tảng đá đen kịt cao cao lộ ra ngoài khơi, sóng biển cuộn mình dưới chân, bắn lên bọt trắng. Quay đầu nhìn lại, sau lưng là sườn núi, vách đá dốc ngược, tối hù không thấy rõ. Mấy tảng nham thạch rất lớn, ra vẻ là ngày trước rơi xuống từ sườn núi phía trên. Xung quanh trụi lủi, trước mắt hoang vắng, ngoại trừ biển rộng và nham thạch mênh mông, không có một thân cây, cũng không có bãi cỏ và bãi cát.

—— không khác nhiều với trí nhớ, xem ra ấn tượng lần lữ hành với Dumbledore khiến y rất khắc sâu. Cũng phải, lần đó Dumbledore chết… khiến người khó mà quên được.

Harry vừa nghĩ vừa làm chuẩn bị cuối cùng.

Thi triển thần chú phóng đại lên quần áo, sau đó lấy ra thuốc tăng tuổi một hơi uống cạn, cảm giác cốt cách, cơ thể và kinh lạc dưới hiệu quả của liều độc dược rất nhanh lớn lên, đây là thuốc tăng tuổi hoàn mỹ kiếp trước y nghiên cứu chế tạo, tài liệu tốn hao và quý trọng hơn thuốc tăng tuổi bình thường nhiều, giá trị thành phẩm hầu như gấp 5. Tác dụng của nó không riêng là khiến người thoạt nhìn tăng tuổi, mà là thật sự từ bản chất thay đổi. Lượng thuốc y cho mình khiến y biến thành 35 tuổi, đồng thời có thể ở trạng thái này 30 giờ, vì, thời gian một ngày nhiều ra y không chỉ tính cứu một mình Regulus.

Kế y uống giải dược ức chế pháp thuật mình lặng lẽ chuẩn bị, trong nháy mắt, pháp thuật tràn ngập thân thể, điều này thật tuyệt vời! Quả nhiên, nếu y trở lại tuổi 35 sẽ không tất lo lắng vấn đề pháp thuật quá lớn.

Đứng dưới màn trời sao, y như một con sói thu hồi răng nanh và lợi trảo, đôi mắt màu lục nhìn về phía cái hang u tối…

Đã vậy ——

Thí luyện, bắt đầu!



St. Mungo

Lupin đứng cạnh giường bệnh, nhìn người bạn, cũng là người yêu ngày trước của mình —— Sirius • Black, anh đang ngủ, cho dù ngủ cũng không buông ra lông mày.

Mười hai năm, Sirius, vốn nghĩ, chúng ta cứ thế chặt đứt. Thế nhưng, hai tháng trước, khi gặp lại anh, em mới bừng tỉnh, thì ra chúng ta chưa từng như vậy… 11 năm chia lìa, dĩ nhiên chống không được một câu: “Mộng-Mơ…” của anh.

Chờ anh khôi phục chúng ta ký kết khế ước bạn lữ đi, em sẽ không quấn quýt mình là người sói nữa, cũng không hoài nghi anh nữa.

Chân-Nhồi-Bông, em không muốn buông anh ra.

Chân-Nhồi-Bông…