Khi ngày nghỉ Giáng Sinh – Năm Mới kết thúc, buổi sáng đầu tiên khai giảng là tiết độc dược của Gryffindor và Slytherin năm nhất. Tiết độc dược xưa nay là cả buổi trưa, vì thời gian thực tiễn thao tác luôn cần rất nhiều, dù sao nấu thuốc rất lâu. Harry ăn xong bữa sáng lập tức dẫn các Slytherin năm nhất vào phòng học. Sau đó, ngồi ở chỗ của mình, tiếp tục im lặng chuẩn bị bài, hôm nay nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn là phối chế thuốc rửa vết thương sơ cấp.Y cẩn thận đọc trình tự trên sách, y luôn có thể được các giáo sư thiên vị, dù sao một đứa bé thành tích tốt, thông minh lại lễ phép luôn khiến người thoải mái hơn những học sinh khác, đúng không nào?
Khi các Gryffindor vào phòng học, giáo sư Snape lập tức bước ra. Anh nhìn học sinh của mình, xác định nhân số không sai, vung đũa phép lên, bảng đen xuất hiện trình tự chế tác thuốc rửa vết thương sơ cấp. Kế, đôi ngươi đen lãnh khốc vô tình đảo qua các tiểu sư tử Gryffindor. Để lại chút thời gian, cho học sinh ghi nhớ. Mà anh thì tới trước mặt Harry. Đặt xuống một tấm da dê.
“Sao vậy, thưa thầy?” Harry nâng mắt hỏi.
“Thuốc chỗ Poppy bị thiếu, chỗ độc dược này trò tới phòng làm việc của ta mà làm, buổi sáng.” Snape nhỏ giọng nói, “Trò không cần làm thuốc rửa vết thương sơ cấp. Nếu không phải Poppy sốt ruột, ta cũng không tất tìm trò.”
“Dạ.” Harry nhìn thoáng qua, đều là thuốc cầm máu, thuốc bổ máu, thuốc giải độc thậm chí còn có thuốc rửa vết thương cao cấp, khá là nghi hoặc nhìn Snape, nhưng giáo sư không cho y bất luận lời giải thích gì. Y lập tức hiểu người nhiều không thể nói.
Mọi người thấy giáo sư Snape đặt một tấm da dê trước mặt Harry, sau đó cúi người nhỏ giọng dặn dò cái gì. Kế, Harry từ một lối đi khác rời khỏi phòng học độc dược.
Tuy không rõ hai người nói gì, nhưng dù là sư tử lớn gan nhất, cũng sẽ không hỏi —— xét thấy sau khi y rời đi, sắc mặt giáo sư Snape càng thêm âm trầm.
…
Trực tiếp tới phòng làm việc của Snape, Harry không hề dừng bước vào phòng thí nghiệm ở hầm, chạy về phía bàn làm việc gần nhất, vung đũa phép lên đặt xong sáu cái vạc, sau đó gọi tới một bao tài liệu độc dược lớn và gậy quấy bí ngân của mình. Y bắt đầu chế tác, từ xử lý tài liệu đến nấu, hầu như là lấy một loại trạng thái vi diệu cao tốc mà tuyệt đối thành thạo, đồng thời tuyệt đối nắm giữ thời gian. May mắn ở đây không có ai khác, tuy rằng màn thần kỳ này học sinh năm nhất thấy nhiều nhất chỉ là kinh ngạc một phen, không còn gì khác. Nhưng bậc thầy như Snape thấy, là cần trường kỳ bồi dưỡng và đại lượng kinh nghiệm tương đương mới có thể.
Sáu vạc độc dược rất nhanh hoàn thành, Harry lại xứng thêm hai vạc thuốc rửa vết thương cao cấp. Vô keo xong, gọi gia tinh của hầm lấy danh nghĩa giáo sư đưa tới trạm xá. Lại dùng hiệu suất cực kỳ nhanh chế tạo một vạc nhỏ thuốc rửa vết thương sơ cấp, tuy Severus đã nói y không cần chế tác loại thuốc cấp thấp này, thế nhưng, y giờ là một học sinh, không phải sao? Làm học sinh nên có bộ dáng của học sinh. Nói vậy Severus sẽ không cự tuyệt nhiều thêm tí điểm cho Slytherin, đúng không nào?
…
Khi y trở về phòng học tiết độc dược, lớp học hầu như đã sắp kết thúc, các học sinh đang nộp tác phẩm, phòng học hiện ra hỗn loạn thường có trước khi tan học.
Các Slytherin thấy thủ tịch xuất hiện, trong tay cầm một lọ thuốc màu sắc hoàn mỹ, đều lộ ra nụ cười cùng chung vinh quang.
Snape thấy thứ thuốc trên tay Harry, bình tĩnh cho học đồ nhà mình 5 điểm, sắp xếp bài tập và nội dung tiết học kế: “Chế tác và đặc tính của thuốc rửa vết thương sơ cấp, mười tấc Anh. Mặt khác, tiết học sau chúng ta bắt đầu chế tác thuốc lẫn lộn sơ cấp, hy vọng chư vị chuẩn bị bài thật tốt.”Câu cuối cùng của Snape tràn ngập ác ý kiểu Slytherin, khiến các tiểu động vật phát lạnh. Harry sửng sốt, thuốc lẫn lộn sơ cấp… Loại thuốc này khá dễ, nhưng rất hiếm thấy, hình như là nội dung chọn môn học năm nhất? Sev định làm gì?
Harry lấy cớ giúp đạo sư dọn dẹp phòng học lưu lại, khi mọi người đi cả rồi, y không nói gì, như ngày xưa khi tiết độc dược chấm dứt, vung đũa phép, cả phòng học thanh lý sạch sẽ. Snape nhìn y sửa sang lại tác phẩm của các học sinh, rồi cầm rương đi về phía phòng làm việc của giáo sư độc dược. Giáo sư mặc đồ đen lập tức đi theo. Y để rương cạnh ngăn tủ bên bàn công tác, rồi quay đầu nhìn người yêu, từ áo choàng lấy ra món quà đã chuẩn bị tốt, đưa tặng.
“Happy Birthday, Sev!”
Giáo sư độc dược nhìn hộp giữ tài liệu trên tay Harry, nghĩ lầm cái hộp tinh xảo này là quà. Vì vậy khóe miệng kéo cong, tiếp nhận, nhưng không mở ra.
“Sao không mở ra xem? Hộp giữ tài liệu này em từng dùng, nếu anh thích, em sẽ làm cái khác cho anh.” Harry cười nói, “Vốn tính làm cho anh một bộ mới, nhưng thời gian không kịp rồi, em biết anh không quen dùng hộp giữ tài liệu người khác từng dùng… Ngô…”
Giáo sư độc dược rốt cục khắc chế không được tâm động, hôn lên đôi môi không an tĩnh của cậu bé, chỉ là bốn cánh môi rất nhẹ chạm vào nhau, thế nhưng, hai người đều cảm giác linh hồn truyền đến cộng minh.
Anh mở hộp, có chút kinh ngạc nhìn ba đóa Alimonasa bên trong. Nhìn tạo vật tự nhiên trời sinh mỹ lệ này, đại khái đã rõ buổi chiều hôm qua y đột nhiên rời ghế là vì sao.
“Nếu ta nhớ không lầm, hộp giữ tài liệu em làm, trước nay là một bộ? Vậy được rồi, tháng sau em không cần ngược đãi bộ não dung lượng vốn không nhiều lắm của mình chuẩn bị món quà đặc biệt gì cho ta nữa, ta chỉ cần bộ em từng dùng này.” Snape nhận mệnh nói, anh nghĩ, dùng dụng cụ Harry từng dùng, có lẽ cũng là hạnh phúc? Có lẽ, độc dược khiết phích của anh trước mặt bé con này sẽ không phát tác? Vì y cũng là một bậc thầy độc dược? Không, càng nhiều mà vì y là Harry?
“Em đã nhờ gia tinh đưa thuốc tới trạm xá, sao vậy? Đột nhiên cần nhiều dược phẩm như thế?” Harry để tác phẩm của các học sinh xuống, sau đó ngồi cạnh Snape.
“Quirrel ngu xuẩn kia, dĩ nhiên lợi dụng yêu thích nghiên cứu của học sinh Ravenclaw, khiến bọn họ đi thử chó ba đầu…” Snape âm trầm nói.
“Mấy học sinh bị thương?” Harry cũng hỏi.
“3 cái.” Snape biết y rất mất hứng.
Harry gật đầu, trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Xem ra, em cần làm chút gì.”
“Em tính làm gì?” Snape hỏi.
“Tự nhiên là làm một ít chuyện xấu.” Harry thuận miệng nói.
“Nếu em không muốn để ta hoài nghi nội dung trong não em, em nên biết, chuyện gì nên làm.” Snape mị mắt kiểu uy hiếp.
“Được rồi, em đi trước chuẩn bị.” Harry cười nói.
…
Ra phòng làm việc của Snape, ánh mắt Harry lóe sáng. Y nghĩ, y cần một người hợp tác. Đúng vậy, Peeves không thể nghi ngờ là đồng bọn tốt nhất. Gọi tới Peeves, u linh thoạt nhìn tuổi trẻ này là em trai của Godric • Gryffindor. Ông sinh tiền là Phies • Gryffindor.”Phies.” Harry mỉm cười nhìn kẻ thích đùa này, trên thực tế đây mới là khởi nguồn của tinh thần Gryffindor, đáng tiếc 15 tuổi đã chết vào nội đấu gia tộc, thân là gia chủ Godric hợp hết toàn lực dùng đủ mọi loại độc dược muốn kéo lại sinh mệnh của người em trai thân nhất, thậm chí đưa ông tới Hogwarts —— tòa thành của Dark Wizard Salazar • Slytherin, thế nhưng ngay cả vậy, cuối cũng không thể lưu lại ông.
“Ôi, cậu bé nhà Potter, Potter một lần nữa vào Slytherin, có việc gì tìm Phies?” Peeves vui vẻ nói.
“Giúp cháu một việc nhé. Chơi xỏ một người.” Thiếu niên cười rất xán lạn, “Mặc kệ dùng cách gì.”
“Ha, giao cho ta, tuyệt đối khiến cháu thoả mãn.” Peeves đảm bảo với hậu bối của mình, “Cháu muốn xỏ ai?”
“Quirinus • Quirrel, giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.” Harry khẽ phun ra cái tên của nam phù thủy phản bội sinh mệnh và linh hồn mình, tên của phù thủy có pháp thuật, đặc biệt là tên do phù thủy có thân phận như Harry phun ra có pháp thuật, thứ pháp thuật này sẽ tùy theo hỉ nộ bản thân y. Tỷ như nói hiện tại, khi y đọc ra cái tên đầy đủ của Quirrel, cộng thêm chán ghét của mình, vậy tòa thành Hogwarts và sản nghiệp danh nghĩa Harry và trang viên Potter sẽ sinh ra phòng bị và bài xích đối với Quirrel.
Vì vậy, từ ngày đó, Quirrel xui xẻo, mà đây chỉ là bắt đầu.
Đầu tiên là chỗ ngồi trên ghế giáo sư biến mất, cho dù Dumbledore biến ra một cái ghế cũng ở khi Quirrel ngồi xuống đột nhiên không thấy.
Băng——
“A, Quirinus…” Khi Quirrel một bữa tối té 5 lần, các học sinh đều khúc khích với màn biểu diễn buồn cười của vị giáo sư này, đặc biệt là Gryffindor, không biết thu liễm tiếng cười mỗi lần đều rất lớn của bọn họ.
“Well, tôi có thể cho rằng, Quirinus, tôi nên tặng cậu một liều thuốc giảm béo?” Nọc độc của ngài xà vương phun người chết không đền mạng.
“Ách, Se… Se… Severus, cảm… cảm ơn, ý tốt của anh. Thế… thế nhưng, không… không… không cần… không cần… phiền phức.” Quirrel vừa chật vật từ dưới đất bò dậy, vừa cẩn thận đỡ cái mũ trên đầu.
Snape sao không biết là Harry xỏ người chứ, trong lòng không khỏi thoả mãn với việc bé con dùng thiên phú đùa dai kế thừa từ đối thủ một mất một lên người vị Chúa Tể Hắc Ám bám vào thân thể người khác hoàn toàn không có cảm giác vinh dự của Slytherin gì này.
Hai tháng kế tiếp, giáo sư Quirrel ở Hogwarts quả thực là thần xui xẻo bám mình. Uống nước có thể cắn trúng răng, dùng bữa có thể ăn phải các thứ ghê tởm, mỗi ba bước đều có một u linh xuyên qua, ở đại sảnh chỉ có thể đứng. Dù như là trong phòng làm việc, Peeves cũng sẽ tìm cách xông vào phòng gã, quấy cho thần kinh gã càng thêm suy nhược. Lên lớp, càng là đủ mọi vấn đề xảy ra.
Bất quá, tiểu xà mắt lục thao túng xem kịch sau lưng nào đó rất có sách lược cho vị giáo sư này giấc ngủ sung túc và chút thời gian riêng tư mỗi ngày. Để vị giáo sư tuổi trẻ lại chờ mong Voldemort này có đủ thời gian giao lưu rồi chế định kế hoạch với chủ tử não tàn của mình.