Không được bao lâu, Snape quần áo chỉnh tề đi ra, ngay cả nút trên cùng cũng cài chặt, che đậy kĩ càng làn da, Hugh lại thấy kinh ngạc vì bản thân có hơi tiếc nuối.
Chẳng qua hiện tại hiển nhiên không phải lúc chú ý thứ này, bởi vì sắc mặt Snape thật sự âm lãnh, cho dù đã ở chung một khoảng thời gian không ngắn đủ để thích ứng nhưng Hugh cũng nhịn không được mà da đầu run lên.
“Well, Cậu White, nói cho ta biết, hầm có phong cảnh xinh đẹp gì mà có thể khiến cậu đến trước thời gian cấm túc vậy, thế nên mới phát sinh một ít, a…… chuyện không thế nào vui cho nổi.” Snape lạnh lùng mở miệng, Hugh bất an hoạt động một chút.
Dưới cái nhìn lạnh như băng của Snape, Hugh chậm chạp lấy ra giấy bút viết: “Giáo sư Snape, thực xin lỗi, em không phải cố ý mạo phạm thầy. Bởi vì chiều nay em đọc sách gặp một ít vấn đề, muốn thỉnh giáo thầy, cho nên mới đến sớm.”
Hugh giải thích làm cho Snape hơi hạ hoả, “Lần này tha, lần sau ta hi vọng sẽ không có chuyện như thế này lặp lại. Cậu White, ta không có nhiều để mà lãng phí trên người cậu, không cần tự cho là đúng đến cấm túc sớm.”
Hugh chỉ có thể gật đầu, sợ rằng mình chỉ biểu lộ ra một chút xíu ý tứ phản đối thì ngay cả 6h cấm túc mỗi tuần cũng sẽ bị hủy bỏ.
Snape rất vừa lòng khi thấy cậu vâng lời, “Tốt lắm, hiện tại đưa ra vấn đề của cậu mau, có lẽ ta có thể cho cậu một đáp án vừa lòng.”
Hugh lập tức phấn chấn lên, xoát xoát xoát viết một đống lớn lên giấy, chữ tung bay khiến người xem hoa cả mắt.
Snape rất nhanh đọc qua cả loạt vấn đề, tự hỏi trong chốc lát, sau đó bắt đầu giảng giải.
Hugh là một học trò vĩ đại, điểm ấy cho dù là giáo sư hà khắc như Snape cũng không thể phủ nhận.
Cậu thông minh hơn nữa chăm chỉ, không giới hạn trong tri thức sách vở, có thể suy một ra ba, rất nhiều quan điểm đều mới lạ, dạy Hugh tuyệt đối là một chuyện rất khoái trá.
Thời gian trong lúc hai người trao đổi trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc nhận ra thì đã là ba giờ sau.
Snape đã khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, không hề nhìn ra tẹo nào là hắn vừa đắm chìm trong học thuật. Hugh khép lại sách vở, viết lên sổ: “Giáo sư Snape, cám ơn thầy đã giải đáp thác mắc của em.”
Snape không để ý đến cậu, vỗ tay một cái, con gia tình mặc khăn trải bàn trà đột ngột xuất hiện.
“Một phần bữa tối.” Snape khô cằn hạ lệnh.
Gia tinh cúi thắt lưng, chóp mũi thật dài như sắp chạm sàn, “Thưa vâng. giáo sư Snape, Mimi xin được phục vụ cho ngài!”
“Bụp” một tiếng, gia tinh biến mất.
Hugh giờ mới ý thức được bởi vì mình đến nên Snape bỏ lỡ bữa tối, điều này làm cho cậu áy náy vô cùng.
“Giáo sư Snape, thực xin lỗi, đều là do em nên thầy đã bỏ lỡ bữa tối.” Snape liếc mắt nhìn quyển sổ cậu đưa tới trước mặt, giương mắt chỉ thấy Hugh cúi đầu, ra vẻ ‘em sai rồi, thầy trừng phạt em đi’.
Snape cau mày, “Không liên quan tới trò, trò White, hiện tại trò cần làm là rời khỏi hầm, trở lại tháp Ravenclaw đi. Đương nhiên, ta không ngại trừ Ravenclaw hai mươi điểm, bởi vì trò lượn đêm.”
Hugh không phản bác gì, chỉ là đầu càng cúi thấp hơn.
Snape xoa xoa mi tâm, “Well, trò White, nói cho ta biết, trò định vì một bữa tối bé nhỏ không đáng kể mà bồi thường cái gì sao?”
Hugh khẽ nâng đầu, bút trong tay vừa chạm lên trang giấy thì gia tinh kêu là Mimi kia lại xuất hiện, trong tay bưng một phần bữa tối khá phong phú.
Snape không hề để ý tới Hugh cố chấp, đi hưởng dụng bữa cơm tối muộn của mình.
Hugh vẫn ngồi ở bên cạnh, không có ý định quấy rầy Snape ăn bữa tối [Sâu: hoặc là bữa ăn khuya?].
Tư thế Snape ăn cơm thực tao nhã, lễ nghi quý tộc rất tiêu chuẩn, nhưng tuyệt không chậm chạp, rất nhanh chóng hắn đã giải quyết hết đồ ăn, gọi gia tinh tới thu thập sạch sẽ.
Khi Snape đảo tầm mắt qua phía Hugh, hắn nhíu mày, “Trò White, ta nghĩ trò đã về rồi chứ.”
Hugh căm giận, từ nãy tới giờ thầy vẫn xem nhẹ sự tồn tại của em đó sao?
Snape đối với cái nhìn chằm chằm của cậu chả hề để ý, rõ ràng ra lệnh đuổi khách, “Trò White, hiện tại cách giờ cấm còn 10’, nếu trò đi ngay bây giờ, có lẽ còn kịp.”
Hugh nhảy bật lên, cái gì cũng không quan tâm nữa, ôm sách chạy ra vửa, lại ở cửa khó khăn dừng bước, xoay người chạy vội trở về, viết ngoáy trên sổ: “Giáo sư Snape, Giáng sinh thầy có ở lại trường không?”
Snape chau mày, “Trò White, ta nghĩ cái này không liên quan tới trò thì phải?”
Hugh lại dùng cái loại ánh mắt “Thầy bắt nạt em, em thật đáng thương” nhìn hắn, huyệt thái dương Snape không tránh khỏi co rút đau đớn, “Cút về đi!”
Hugh bất động, kiên trì phải đợi bằng được đáp án.
Snape dùng thần chú hiển thị thời gian, “Trò White, trò chỉ còn 3’, xem ra không thể về tháp Ravenclaw trước giờ cấm được. Lượn đêm, Ravenclaw trừ 20đ.”
Hugh tuy đau lòng 20đ kia, những vẫn cố chấp đứng tại chỗ, cố gắng ngửa đầu nhìn Snape, chờ đợi đáp án.
Đối diện tới cả 10’, Snape lại lần nữa chịu thua, “Được rồi, White, nếu trò đã kiên trì tới vậy, ta có ở lại trường.”
Chết tiệt! Thằng nhóc này lại lãng phí 10’ thời gian hắn cùng vạc yêu tương thân tương ái!
Khác với Snape ghiến răng nghiến lợi, Hugh nhận được đáp án thì vui vô cùng, nước chân nhẹ nhàng rời khỏi hầm, thân ảnh hơi gầy nhanh chóng dung nhập vào trong bóng đêm nặng nề.
Rời khỏi hầm Hugh vốn đi về phía tháp Ravenclaw, nhưng năm phút đồng hồ sau, lại nghĩ dù sao cũng đã trừ 20đ, nên kiếm một lí do cho vụ lượn đêm nay chứ nhỉ!
Đi qua chỗ rẽ, lên lầu thang, ban đêm cầu thang Hogwarts đã ngủ say, không tùy ý di động giống ban ngày, Hugh rất nhanh đã tới tầng tám.
Hugh vào Phòng yêu cầu, vẫn là bốn vách tường thuần trắng, giường lớn king-size, gia cụ gỗ thô.
Từ sau lần đầu tiên tới đây, cậu vẫn muốn tìm kiếm trong căn phòng chính ý thức mình tạo ra này một loại lòng trung thành, làm cho bản thân không quá bỡ ngỡ như xưa.
Hugh dùng chăn quấn mình thành xác ướp, lăn đi lộn lại trên giường, còn thỉnh thoảng cọ gối đầu mềm mại.
Nghịch ngợm hơn nửa giờ, Hugh không chống lại cơn buồn ngủ mãnh liệt, cuộn chăn chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Hugh bay giữa không trung, đờ đẫn nhìn hình ảnh giống như trong phim suy diễn.
“Look……at……me……”
Đôi mắt đen giống như hắc diệu thạch kia rốt cục đã không còn trống rỗng lạnh lùng, mà là cuồn cuộn vô số cảm xúc phức tạp. Đôi mắt ngọc lục bảo sau kính mắt tràn đầy kinh hoảng cùng vô thố, y nửa ngồi xổm nơi đó, đối với tình cảnh của nam nhân mà bất lực.
Quá khứ từ một thiếu niên trở thành mọt nam nhân đủ sức chống đỡ một phía lướt qua trong đầu hắn.
Những vết thương chất chồng ngày thơ ấu, thời thiếu niên u ám, cùng thanh niên hắc ám tuyệt vọng, thật giống như một bộ phim hoang đường đáng sợ.
Cuối cùng nam nhân kia vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt đen, rốt cục hắn đã được giải thoát khỏi sinh mệnh vớ vẩn này, cho dù là Chúa tể hắc ám, Dumbledore, hay là Potter, đều rốt cuộc không còn liên quan tới hắn.
Giống như khi nhìn mình chết, Hugh vẫn không nhúc nhích nhìn tất cả, trong lòng một mảnh hoang vu, không buồn không vui.
Cuối cùng thì cậu vẫn chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Chuyện cậu trọng sinh như một trò khôi hài hoang đường, đang sống trong cuộc, lại vẫn chỉ là nhân vật xem diễn mà thôi.
Chúa tể hắc ám vẫn sẽ quay trở về, Cứu thế chủ vẫn sẽ thực hiện chức trách cứu thế của y, tam giác vàng Gryffindor thời gian tôi luyện sẽ ngày càng cứng cỏi, mà nam nhân kia, rồi sẽ chết đi.
Mà cậu thì bất lực.
Hugh tỉnh lại từ trong mộng, biểu tình vẫn trống rỗng.
Cậu đột nhiên cười nhạo một tiếng, cũng không biết là đang cười vận mệnh vô căn cứ này, hay là cười mình từng muốn cứu lấy nam nhân tóc đen mà không biết tự lượng sức mình.