[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 2: Cô nhi




“Hugh!” Felicia nhẹ nhàng gọi đứa con trai năm tuổi của mình. Hugh White đi từ trong phòng ra, nhìn tới gã hói béo ục ịch thì tự giác rời khỏi phòng, còn rất tâm lí đóng cửa lại.

“Felicia thân yêu, đứa nhỏ kia là con em sao? Một đứa nhỏ thật xinh đẹp!” gã hói đầu nhìn chằm chằm nơi cửa, tươi cười đáng khinh.

Felicia sửng sốt, nhớ tới gã đàn ông ghê tởm này nổi tiếng vì hào phóng và nam nữ không kị, hơn nữa gã thích đùa bỡn trẻ con.

“A, cưng ơi, sao có thể chứ? Hugh là thằng nhỏ bên hàng xóm thôi, ba mẹ nó bận rộn nên nhiều lúc nhờ em chăm sóc ấy mà.” Felicia cười quyến rũ, “Bob, anh sẽ không đi coi trọng thằng nhóc không có sức hấp dẫn như vậy chứ? Cha mẹ nó có chút lai lịch đó, cưng cũng không muốn gặp phiền toái phải không?”

“Đương nhiên đương nhiên.” Gã hói đầu treo lên vẻ mặt d*m dê, bàn tay dơ bẩn đặt lên bộ ngực đầy đặn của Felicia, “Felicia của ta, ai có thể hấp dẫn hơn cưng được chứ? Đến đây nào! Cùng ta tận hưởng buổi chiều vui vẻ nào.”

“A, Bob!” Felicia chủ động bò lên trên người gã.

Hugh White ngồi ở trên bãi cỏ trong công viên, hoàng hôn kéo bóng cậu đổ thật dài. Chung quanh truyền đến những tiếng cười đùa non nớt vui vẻ.

“Mẹ ơi! Ai vậy? Mẹ ơi, bộ dáng cậu ấy thật đẹp, con có thể chơi với cậu ấy không?”

Hugh White quay đầu, thấy một đứa nhỏ chỉ vào cậu, ngửa đầu hỏi mẹ nó như thế.

“A, không được! Ywen, con nghe lời, cách xa thằng nhóc bại hoại này một chút, không được lại gần nó!” bà mẹ thấp giọng trách cứ, nắm tay đứa nhỏ nhanh chóng rời đi.

Hugh White gợi lên một nụ cười tự giễu, trên gương mặt non nớt trông có vẻ quái dị.

Con của gái bán hoa. Một đứa câm điếc.

Thực buồn cười!

Hugh White đứng lên, vỗ vỗ bụi cỏ trên người, quay về nhà.

Chắc cũng xong rồi đi?

Tối này, Hugh White, cũng có thể nói là An Yến, đã trải qua lần bạo động phép thuật đầu tiên trong cuộc đời.

Cậu không biết nó xảy ra như thế nào, cũng không biết chấm dứt ra sao, chỉ là lúc tỉnh táo lại thì thấy cả căn phòng hỗn loạn, giống như có bão tràn qua vậy.

Ầy, được rồi, xem ra trên người cậu có chút bí mật.

Hugh White không chút để ý thầm nghĩ.

Yên lặng thu thập lại căn phòng, cậu đi vào phòng bếp, bắc cái ghế nhỏ đứng lên, bắt đầu làm bữa sáng cho mẹ và mình.

Rạng sáng, Felicia White mới từ quán bar trở về ngủ liền bị mùi hương thơm ngào ngạt làm tỉnh cả ngủ, nghịch lọn tóc màu rám nắng trước ngực, đi ra khỏi phòng, trên người vẫn chưa vơi đi hơi thở t**h d*c.

“Oh, Hugh thân yêu, chào buổi sáng.” Felicia lại gần muốn hôn con trai một cái, bị Hugh dễ dàng tránh khỏi.

“Được rồi!” Felicia White nhún nhún vai, buông tha cho ý niệm này, ngồi vào ghế bắt đầu hưởng dụng bữa sáng mỹ vị.

Hugh White bò lên ghế dựa, cũng bắt đầu dùng cơm. Động tác của cậu tao nhã mà tiêu chuẩn, giống như một quý tộc chân chính.

Felicia vừa ăn uống nhồm nhoàm vừa oán giận với con trai, “Hugh, con làm đồ ăn thật là vừa đẹp cừa ngon! Người mẹ xinh đẹp này của con mà béo phì lên thì con phải chịu trách nhiệm đó!”

Felicia về phương diện nào đó có thể nó thần kinh quá thô, chưa từng truy cứu qua tay nghề phi phàm của con mình là từ đâu ra, cô chỉ phụ trách hưởng thụ đồ ngon mà thôi.

Hugh đảo cặp mắt trắng dã, oán thầm: Mẹ có thể không ăn.

Ăn xong bữa sáng, Hugh thu thập bát đũa.

Felicia nhìn bóng dáng gầy yếu của con, trên mặt không treo nụ cười xinh đẹp diêm dúa nữa, mà là trở nên nghiêm túc.

“Hugh.” Cô gọi, Hugh White buông cái bát quay lại nhìn, thấy giật mình và mê mang vì biểu tình nghiêm túc của cô. Vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ mình như vậy.

Felicia nhìn mặt cậu.

Khuôn mặt kia vẫn rất non nớt, ngũ quan vẫn chưa phát triển hết nhưng nhìn ra được sự tinh xảo di truyền từ cô.

“Hugh, con che mặt lại.” Felicia nói, cô rất nghiêm túc, Hugh nhìn ra được. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng cậu tin cô là một người mẹ, cho dù không đủ tư cách, nhưng sẽ không hại cậu.

Từ hôm đó, Hugh dùng tro bụi trong lò sưởi hoà với nước bôi đen mặt mình, khiến cho diện mạo vốn có bị che lấp đi.

Felicia đối với điều này rất vừa lòng, vỗ vỗkhuôn mặt nhỏ nhắn của con muốn hôn lên một cái, lại vì bụi mà thôi.

Lần này, Hugh White cho rằng, đây là ưu việt lớn nhất của việc bôi đen mặt mình.

Hugh ban ngày vẫn duy trì mặt mèo, đối với hành vi ngày ngày mang đủ loại đàn ông về nhà của mẹ mình thì làm như không thấy.

Hugh White cho rằng, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống, người bên ngoài không có quyền xen vào, cho dù đó có là người thân nhất cũng vậy. Felicia lựa chọn bán đứng thân thể của mình để duy trì cuộc sống, cho dù không quang vinh, nhưng cũng là quyết định của cô, cậu không xen vào, cũng không muốn quản.

Cuộc sống như vậy vẫn tiếp diễn đến năm Hugh chín tuổi.

17.3.1988, Hugh White, linh hồn An Yến, lại thành cô nhi.

Sự xinh đẹp và quyến rũ của Felicia rốt cục cũng mang lại tai hoạ cho cô.

Cô đã chết, chết trong tay một gã điên cuồng ái mộ, chịu không được cô phóng đãng với nhiều đàn ông khác.

Viên đạn xuyên qua đầu cô, cô ngã xuống rồi vẫn như cũ phong tình vạn chủng, tóc dài mềm mại xoã tung, như một đoá hoa á phiện nở rộ.

Khi biết được tin này, Hugh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ cảnh sát và nhân viên xã hội, đồng hương đến xem náo nhiệt đều cảm thấy quỷ dị.

Nhân viên phúc lợi xã hội đưa Hugh vào cô nhi viện, cậu lại cự tuyệt.

“À, cậu bé, trong cô nhi viện có rất nhiều đứa nhỏ giống cháu, cháu có thể chơi cùng bọn họ, các sơ sẽ chăm sóc cho cháu.” Một người phụ nữ trung niên hiền lành dễ thân kiên nhẫn khuyên bảo Hugh vẻ mặt quật cường.

Hugh liều mạng lắc đầu. Một kiếp đã ở cô nhi viện khiến cậu có loại cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt.

“Con trai, sao lại không muốn đi? Phải biết rằng một đứa trẻ như con không có khả năng tự mình sống sót. Cô nhi viện có rất nhiều người, con có thể làm bạn với họ, vậy không phải tốt lắm sao?”

Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi không đi!

Hugh dựa lưng vào cánh cửa, lắc đầu như trống bỏi, trong lòng chỉ có ý nghĩ như vậy. Tươi cười hồn nhiên mà tàn nhẫn này, vất vả khi bị từ bỏ, thống khổ khi bị nhạo báng, tuyệt đối không muốn trải qua lần nữa!

Không khí chung quanh chấn động rất nhỏ, vài nhân viên xa hội vốn còn muốn khuyên cậu đột nhiên im ắng, tiếp theo miệng họ nỉ non gì đó, xoay người hốt hoảng rời đi. (Imperio trong vô thức? lời nguyền độc đoán phải không đây)

Hugh vì tình hình đột nhiên chuyển biến mà giật mình, nhưng tâm thần mỏi mệt không nghĩ nổi gì nữa, xoay người vào nhà, đóng cửa lại, ngồi dưới đất.

Từ hôm nay trở đi, mi lại có một mình.

Hugh nói với bản thân, nhìn thoáng qua ảnh chụp duy nhất của Felicia Whte trên bàn, sau đó đi vào phòng bếp.

Ngày vẫn trôi qua, không phải sao?

Không có Felicia chu cấp, Hugh bắt đầu nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Vừa mới bắt đầu thực gian nan. Cậu thật sự quá nhỏ, không ai cho rằng một đứa nhỏ chín tuổi có thể làm gì, dùng mặt nạ ôn hoà che giấu trào phúng cự tuyệt đuổi cậu đi.

Cũng may trời không tuyệt đường người, cuối cùng cậu được nhận vào làm ở một quán ăn nho nhỏ Trung Quốc trên phố người Hoa, đương nhiên, thuê lao động trẻ em là trái pháp luật, cho nên người đàn ông Trung Quốc béo bụng, hòa ái chỉ cho Hugh làm việc vặt ở phía sau.

Nhưng chỉ được vài ngày, trong một lần ngoài ý muốn ông chủ nhà hàng phát hiện ra tay nghề cao siêu của Hugh, khi cậu yêu cầu lại suy xét thêm lợi ích, ông chủ để Hugh làm đầu bếp, còn cho lương cao. Rất nhanh, nhà hàng vì có Hugh mà ăn nên làm ra, cuộc sống của Hugh cũng bảo đảm hơn.

Đương nhiên, Hugh White cũng không tính ở đây làm đầu bếp cả đời, cậu muốn để dành đủ tiền sau đó đi học đại học. Đời trước bởi vì kinh tế bức bách, cậu chỉ có thể đến trường dạy nấu ăn, tuy tay nghề nấu ăn không chê vào đâu được nhưng không được học đại học vẫn là tiếc nuối trong lòng cậu.

Sau khi tốt nghiệp có thể mở một nhà hàng của chính mình, không cần rất lớn, chỉ cần có thể khiến cậu an tâm là tốt rồi.

Cậu là một người biết thoả mãn.