[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 113: Cầu hôn




Hugh có thể phát ra âm thanh, nhưng lại xảy ra một vấn đề là, Hugh trên cơ bản không biết nói.

Đời trước, cậu ba tuổi đã bị tước đoạt đi năng lực nói chuyện, đời này, cậu lại bị câm bẩm sinh, điều này làm cho Hugh khó có thể khống chế yết hầu cùng đầu lưỡi kết hợp tao ra âm thanh.

Điều này làm cho Hugh có chút uể oải, nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần, bắt đầu học phát âm. Quả thực cậu đã đem ngày nghỉ Dumbledore cho phép kéo dài tới vô hạn, hiện tại với cậu mà nói quan trọng nhất là có thể nói chuyện bình thường, cuộc thi N.E.W.Ts có qua hay không về sau hãy sau, cùng lắm thì sang năm tiếp tục học lại.

Snape ngoại trừ đi dạy thì cơ bản đều ở bên cạnh cậu, giống như một đứa trẻ bi bô tập nói dạy Hugh nói chuyện.

Ngày thứ ba sau lần mở miệng lần đầu tiên, giọng Hugh đã không khàn nữa, mà mang theo sự trong sáng dễ nghe đặc hữu của thiếu niên. Hugh thực may mắn giọng mình không còn lạnh như băng như hồi còn làm du hồn nữa, nếu không cho dù có thể nói chuyện cậu cũng sẽ tận lực không mở miệng, nói ra rất dễ dàng đắc tội với người khác đó.

Hugh học rất nhanh, không quá vài ngày đã có thể nói một ít câu cơ bản, nhưng phát âm của cậu có chút cổ quái, tốc độ nói chuyện cũng phi thường chậm. Snape không nóng lòng dạy cậu những câu dài mà là dừng lại sửa khẩu âm cho cậu.

Hugh khó có khi được cho phép bước ra khỏi hầm, trực tiếp nhờ Thần hộ mệnh đi thông báo ba người bạn tốt tới phòng yêu cầu tụ hội. Cậu làm một ít điểm tâm mang theo, đi trước tới lầu tám. Không đợi bao lâu, ba phù thuỷ nhỏ nhận được lời nhắn đã tới.

Harry bởi vì Hugh dưỡng thương mà bị Snape nghiêm lệnh cấm bước vào hầm lập tức nhào về phía Hugh ngồi trên sô pha, lôi kéo tay cậu, đôi mắt xanh ngập nước tràn đầy kích động: “Hugh, anh hiện tại có thể nói chuyện sao?”

Hugh mỉm cười gật gật đầu.

“Thật sự là quá tốt!” giọng Harry đều có chút thay đổi. Draco cùng Hermione có vẻ khắc chế, nhưng từ biểu tình cùng ánh mắt của họ là có thể thấy được bọn họ cũng vô cùng vui sướng thay cho Hugh.

Harry mắt sáng long lanh, thúc giục: “Mau mau! Hugh, anh nói hai câu cho em nghe đi! Trước gọi tên em ấy!” Harry tràn đầy chờ mong mà nhìn Hugh, như là chú cún nhỏ ngóng xương vậy.

Hugh xoa đầu cậu, thong thả mở miệng: “Harry “

Cứu thế chủ mắt xanh lần đầu tiên nghe được giọng của Hugh kích động đến không biết làm thế nào mới tốt, nhếch miệng cười, không ngừng lặp lại: “Thật tốt quá, Hugh, anh có thể nói chuyện, thật là quá tuyệt vời!”

Giờ thì Draco cũng không duy trì được phong độ quý tộc, nhích qua đây, “Còn có tôi đâu! Hugh, tên của tôi!”

Hugh cười tủm tỉm, “Draco.”

Cô bé phù thuỷ mắt màu rám nắng cũng nhìn chằm chằm Hugh, chờ đợi từ trong miệng cậu nghe được tên của mình. Hugh thoáng dừng một chút, cam đoan mình có thể đầy đủ nói ra tên của cô. “Hermione.”

Cô gái cho Hugh một cái ôm thật lớn, “Không có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa, Hugh!”

Bốn bạn thân tán gẫu trong Phòng yêu cầu đến quên hết tất cả. Hugh lại kiên trì dùng miệng nói, không dùng đũa phép với giấy bút nữa, Tuy rằng tốc độ rất chậm, biểu đạt cũng không quá rõ ràng, nhưng ba người khác thì nghe đến vui vẻ.

Tháng một Anh quốc vẫn gió lạnh lạnh thấu xương, tuyết lông ngỗng bay lả tả khắp trời.

Trước lò sưởi trong hầm,ngọn lửa màu cam vui vẻ nhảy nhót, căn hầm âm lãnh của tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Hugh ngồi trên sô pha, ôm một quyển ‘Từ điển Anh Anh’, trúc trắc liều mạng học từ đơn. Giọng thiếu niên trong trẻo còn thật sự nhớ kỹ mỗi một từ đơn giản, làm người ta từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.

……dapt……adapt……

Hugh từng từ đều độc thật chậm, ngay cả như vậy phát âm cũng rất khó đạt tiêu chuẩn, cậu chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại, làm cho làn điệu quái dị kia đi vào nề nếp.

Hugh ước gì một ngày hai mươi tư giờ đều dùng để nói chuyện, nhưng bà Pomfrey nói cậu còn đang trong thời gian thích ứng, yết hầu không thể sử dụng quá độ, cho nên cậu cũng chỉ có thể khắc chế.

Nửa giờ sau, Hugh buông từ điển, uống miếng nước nhuận cổ họng, đùa với nhóc tuyết li trong chốc lát, sau đó tiếp tục đọc từ đơn.

Vừa đọc hai từ, cửa hầm đã bị mở ra, không khí lạnh như băng bên ngoài chui vào, Hugh thình lình rùng mình một cái, vẫn nở nụ cười sáng lạn, “Anh…… trở về…….”

Cậu nói thật chậm, như sợ đối phương nghe sót.

Nam nhân cả người lạnh lẽo lên tiếng với giọng có thể coi là dịu dàng, cởi áo khoác mắc lên giá gỗ, chỉ mặc áo sơmi cùng quần dài, đi đến bên người Hugh, cúi người hôn lên trán cậu, thấp giọng hỏi: “Hôm nay học thế nào?”

Hugh nheo mắt cười, hơi chuản bị, chầm chập trả lời: “Cũng…… tạm.” Snape ôm cậu ngồi lên chân mình, tay khoác lên vai cậu, “Tiếp tục.”

Hơi thởấm áp phun lên lỗ tai mẫn cảm, lỗ tai trắng như ngọc nhất thời đỏ hồng. Hugh nghiêng đầu, ôm từ điển, từng từ từng từ một chậm rãi đọc, Snape phụ trách sửa đúng lỗi phát âm của cậu. Hugh khuynh hướng thanh khống bởi vì giọng nói trầm thấp mềm nhẵn của hắn mà khó có thể tập trung, chỉ có thể máy móc đọc theo.

“advanced”

“a……vance…….d” đầu óc Hugh hơi choang váng, nam nhân chết tiệt này cũng không thể dụ dỗ cậu thế mãi được? Đây là ăn gian đó đồ đáng ghét!

Snape rất rõ ràng lực ảnh hưởng của mình đối với Hugh, hơn nữa còn vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cậu khi mê muội vì mình. Lâu như vậy Hugh đương nhiên cũng rõ ràng cái ác thú vị đó của hắn, nhưng chính là khống chế không được bản thân mình, làm gì có biện pháp đây?

“advantage.”

“advan… tage.”



“adtitude.”

“ad… titude ”

Nhóc tuyết li úp sấp trên thảm mềm mại, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn hai người trên sô pha, hai tai cụp xuống, cái đuôi xoã tung cũng cụp xuống, cứ như đứa nhóc bị uất ức.

Ô ô — vì sao cậu chủ cứ nhìn tên bại hoại tối như mực kia?

Nhưng mà, giọng của bại hoại nghe thật đúng là không tồi. Đương nhiên, giọng của cậu chủ cũng rất dễ nghe! Ô, muốn đi ngủ rồi.

Thân thể nho nhỏ cuộn thành một đống, nhắm lại đôi mắt đen lúng liếng đem cái đuôi nép vào sát thân mình, chậm rãi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

“arti……cle”

“Would you like to marry me?” Giọng nói trầm thấp tuyệt vời giống như tiếng đàn violon xen, làm người ta say mê.

Hugh còn chưa làm chủ được đầu óc nháy mắt mấy cái, hửm? “Câu dài?”

Đọc theo: “Would…..you like to mar……

Giọng nói dừng phắt lại, cái gì?

Hugh quay đầu, kinh ngạc nhìn người yêu tóc đen.

Khóe môi Snape khẽ cong, nhẹ nhàng để trán kề trán cậu, lặp lại: “Would you like to marry me?” (Miêu: bà Sâu ghi là marry with me =)))

Trong mắt Hugh tràn đầy không dám tin, nhưng cũng có chờ mong cùng vui sướng.

“Anh…… đang cầu…… hôn sao?” Hugh kiệt lực khắc chế cảm xúc của mình, biểu hiện ra bộ dáng thực nghiêm túc, chậm rãi hỏi.

Ánh mắt đen thuần của nam nhân lộ ra ý cười dịu dàng: “Thực rõ ràng, đúng vậy. Như vậy câu trả lời của em thì sao? Hugh.”

Merlin! Cậu không phải đang nằm mơ chứ? Sev cư nhiên cầu hôn với cậu!

Hugh tâm tình kích động, tự nhiên là trăm ngàn lần đồng ý rồi, nhưng cảm xúc dao động quá kịch liệt, cậu không thể khống chế yết hầu còn chưa thể được vận dụng thuần thục mà trả lời, chỉ có thể cắn môi gật đầu thật mạnh.

Snape âm thầm nhẹ nhàng thở phào, tuy rằng hắn biết rõ với cảm tình của Hugh đối với hắn thì không có khả năng không đáp ứng, nhưng lần đầu tiên cầu hôn trong đời, trên thực tế hắn cũng không có bình tình như mặt ngoài biểu hiện, luôn tránh không được khẩn trương.

Thẳng đến khi Snape lấy nhẫn từ trong túi tiền ra, đeo cho Hugh, Hugh vẫn còn đang ngẩn ngơ, không thể hồi phục tinh thần từ trong niềm sung sướng bất ngờ này được.

Snape trêu tức mà nói: “Hugh, em xác định muốn vì ngẩn người mà mất đi cơ hội tự tay đeo nhẫn đính hôn cho ra sao?”

Hugh hầu như là theo phản xạ đoạt lấy cái nhẫn nam có hình thức nhỏ gọn trong tay hắn, có chút thô lỗ mà đeo vào ngón tay hắn. Mới hồi được hồn, khẽ nhếch miệng, chống lại tầm mắt trêu chọc của Snape, đỏửng từ hai bên tai lan tràn đến trên mặt.

Biểu hiện của cậu thật sự là đáng ăn đập!

Hugh ảo não mà nghĩ.

Nhìn Hugh mặt mày nhăn nhúm, lòng Snape tràn đầy dịu dàng, nắm tay cậu, hai chiếc nhẫn màu bạc bên cạnh nhau sáng lấp lánh, “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ tới Bộ pháp thuật đăng ký.”

Hugh không quản bản thân thẹn thùng, không chút do dự gật đầu, sau đó lại cảm thấy không đúng. Cầu hôn cơ mà! Không phải nên có bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi cùng nhẫn kim cương sao? Còn phải quỳ xuống nữa chứ!

Đời trước Hugh còn hưa từng yêu bao giờ, nhưng đối với tiến trình cầu hôn thì rất rõ ràng, phải biết rằng, có rất nhiều người đều cầu hôn bạn gái trong nhà hàng cậu công tác, cậu còn chuyên môn nghiên cứu ra một thực đơn cho việc cầu hôn mà!

Hugh trừng mắt, phồng miệng: “Không có …bữa tối cùng hoa tươi.” Có thể nghe được Sev cầu hôn cậu đương nhiên vui vẻ, nhưng quy trình cầu hôn cơ bản đều không có, cũng quá không coi trọng mình mà?

Hugh cảm thấy trong lòng bất bình.

Snape có chút ngạc nhiên, cái gì mà bữa tối cùng hoa tươi?

Khụ khụ! Cái này không thể trách hắn, dù sao Snape cho tới giờ còn chưa cầu hôn bao giờ, cũng không quan sát những người khác làm chuyện này bao giờ, trên cơ bản hắn chỉ biết là cần nhẫn đính hôn thôi.

Hugh chơi trò không được tự nhiên thấy không thoải mái, cư nhiên ngay cả nên cầu hôn như thế nào cũng không biết?!

Snape không rõ người yêu nhỏ luôn nhu thuận của hắn đang bày trò gì, nhưng muốn hoa tươi cùng bữa tối còn không đơn giản sao?

“Em muốn hoa gì?”

Hugh theo trực giác mà trả lời: “Lan hồ điệp.” Snape nhíu mày, hắn cũng không quên lúc trước Anseair đã tỏ tình với Hugh bên bụi lan hồ điệp mới khiến cho hắn hiểu lầm.

Nhưng mà Hugh thích, hắn vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Một thần chú biến hình không tiếng động không đũa phép, bút lông chim trên bàn biến thành một chậu lan hồ điệp đỏ.

Dùng Accio triệu hồi chậu hoa, đặt vào trong tay Hugh, đứng lên, “Ta đi làm bữa tối.” Nói xong liền vào phòng bếp.

Hugh còn ngồi trên sô pha nhìn một chậu lan hồ điệp lớn trên tay mình, nhìn theo hướng phòng bếp, buồn bực vô cùng.

Hugh White mày bị ngu sao? Đàn ông đàn ang muốn hoa làm quái gì? Còn muốn bữa tối dưới ánh nến nữa?

Hugh vô cùng hoảng sợ phát hiện bản thân thế nhưng lại có tâm tình của một cô gái! Phát hiện đáng sợ này làm cho cậu thấy nổi cả da gà.

Đều do lúc trước nhìn thấy nhiều tiết mục cầu hôn quá!

Hugh thực đương nhiên mà giận chó đánh mèo, đặt hoa lên bàn, ba bước thành hai men lại gần phòng bếp, kéo Snape đi ra ngoài, mình thì xắn tay áo bận bịu.

Snape bị đẩy ra khỏi phòng bếp, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hugh nhìn cái nhẫn bạc đơn giản trên tay cười ngây ngô trong chốc lát, sau đó động lực mười phần bắt đầu bận rộn vì bữa tối.