[Harry Potter] Phản Bội

Chương 29: Hỏi Cho Rõ Ràng






Ngay tại chỗ cách Bellatrix vài bước, trên băng ghế nọ là người đàn ông một thân màu đen tao nhã.

Hắn tùy ý mà ngồi, giống như đang ngồi trên ghế của quốc vương, chuyện bình thường thế này không hiểu sao lại trở nên nổi bật giữa trời đất.

Bellatrix nháy mắt bình ổn lại tâm trạng không hiểu sao lại trở nên nôn nóng, cái tên khó có thể thổ lộ ra tự nhiên kia cứ như vậy mà lọt ra khỏi miệng: "Gunta!" Giống như đang chờ sự xuất hiện của hắn, cũng giống như sự xuất hiện của hắn vốn là lẽ đương nhiên.

Mấy tháng không nhìn thấy người này, Bellatrix cũng không hiểu vì sao bản thân cô lại có tâm tình rất mờ mịt, cứ nôn nóng giống như mất đi cái gì.

Cho đến lúc này, cô mới giật mình nhận ra, đó là sự nhớ nhung.

Không hiểu vì sao, cũng không biết dưới tình huống nào, người đàn ông Gunta này đã lén lút tiến vào trái tim vẫn luôn đóng chặt của cô.

Trên người hắn có hơi thở nguy hiểm, lai lịch của hắn quá mức thần bí, cô thậm chí còn không biết hiện tại ở thế giới phù thủy này hắn sắm vai trò gì.

Có khả năng đây là lần đầu tiên, tình cảm của cô tự động thắng lý trí, ở tình huống mà chính cô cũng không biết, tự đầu nhập vào một tình cảm không nên có.

Trong lòng tức thì cuồn cuộn lên những suy nghĩ khó hiểu, Bellatrix cứ như vậy sợ sệt đứng tại chỗ nhìn Gunta, giống như rất vui mừng, cũng giống như rất thất thố.


Gunta đứng lên, đi về phía Bellatrix.

"Bellatrix, sao em lại ngây ngẩn cả người, không định cùng tôi đi ngắm phong cảnh làng Hogsmeade sao?" Gunta vươn tay về phía cô, điệu bộ tùy ý như đây là điều hắn phải làm.

Bellatrix chần chờ một chút rồi đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay Gunta.

Không ngờ hắn lại ngay lập tức nắm chặt lấy tay cô, không cho cô mơ tưởng tới ý định rụt tay lại tránh thoát.

Lòng bàn tay ấm nóng của Gunta bao lấy bàn tay lạnh băng của Bellatrix.

Hình như sự lo lắng có thể truyền được thông qua việc nắm tay, có một tia bí ẩn, truyền đến đáy lòng cô, xâm chiếm sự lạnh như băng.

Trong lúc nhất thời, hai người trầm mặc nắm lấy tay nhau, ăn ý tránh được đám người, chậm rãi cùng đi trên một con đường mòn hẻo lánh.

Gunta thấy được sự do dự bàng hoàng của Bellatrix, hắn lập tức vô tình ép sát.

Mấy tháng vừa qua, hắn tận lực không chủ động đi tìm Bellatrix, tranh thủ dùng thử chiêu lạt mềm buộc chặt với cô.

Không ngờ rằng cuối cùng hắn vẫn không khống chế được cảm xúc của chính mình.

Hắn tự tin có thể luôn tùy ý muốn mà mê hoặc lòng người, mà hắn lúc trước cũng vì muốn có được tùy tùng trung thành như Bellatrix mà tận lực tiếp cận cô.

Nhưng dần dần hắn phát hiện ra, hắn không kỳ vọng Bellatrix với hắn chỉ là tình bạn đơn thuần nữa, lòng hắn hiện lên một cảm giác rất phức tạp, vượt qua dự tính lúc ban đầu của hắn.

Tạm thời hắn sẽ sửa sang lại cái tình huống mà đến bản thân cũng không rõ này, hắn nhất chí quyết định thuận theo ý muốn của chính mình.

Cho tới bây giờ, hắn muốn thứ gì nhất định sẽ có được thứ đó, mà hắn, rất vừa lòng khi Bellatrix cũng không thờ ơ chuyện này.

Dần dần cả hai rời xa sự ồn ào, chỉ còn lại tiếng vang từ lá cây bên đường.

Bầu trời xanh giống như trong suốt, mà trời đất, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ lẳng lặng sóng vai nhau cùng di chuyển.

Gunta đột ngột nhẹ giọng nói: "Khi tôi còn là học sinh ở Hogwarts, cũng đã từng rất vui vẻ khi đi dạo làng Hogsmeade."

Bellatrix nghi hoặc quay sang nhìn Gunta, chờ hắn nói thêm vài lời giải thích, mà hắn giống như không buồn không vui, trần thuật lại câu chuyện không mấy quan hệ: "Slytherin không phải là địa phương yên bình gì, nếu không có gia thế tốt, phải cần lực lượng mạnh mẽ để bổ sung vào.

Nếu không cam lòng bị người khác khinh thường, phải nỗ lực hết thảy để có chỗ đứng cao hơn người khác.

Cho nên, trong quá khứ, tôi chưa từng thả lỏng, chưa từng phóng túng một lần, cũng chưa bao giờ dám hưởng thụ sự vui vẻ bình thường mà ai cũng có thể hưởng thụ.

Thời thơ ấu của tôi ngay từ đầu chỉ biết, nếu muốn thứ gì, phải tự tranh giành mới có được, nói cách khác, tôi căn bản không có thời thơ ấu."
Gunta đột nhiên ngừng hẳn, rồi mặt hắn hiện lên thần sắc vô cùng dữ tợn, lại rất nhanh trở về bình thường, khiến người ta tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.

Bellatrix thở dài, nắm tay bàn tay mới vừa buông xuống.

Tình cảnh này cô rất quen thuộc, cũng đã từng trải qua, không hiểu sao đột nhiên bây giờ cũng muốn một lần nói hết ra.

Tuy là vậy, nhưng câu chuyện của cô không mấy hợp lý, chỉ có thể bịa thêm vài chuyện: "Lúc tôi sáu tuổi, có một hồi bị bệnh nặng.

Đó là do tôi trúng bùa xóa trí nhớ, mất đi kí ức trước năm sáu tuổi.

Nhưng chuyện kì lạ là, đầu tôi lại xuất hiện một đoạn kí ức khác không thuộc về tôi.

Tôi đoán một nửa nguyên nhân là do linh hồn tôi quá yếu, mà câu thần chú xóa trí nhớ kia lại quá cường đại, mặc dù xóa được kí ức trước năm sáu tuổi của tôi rồi, nhưng lại cho tôi thấy được kí ức của kiếp trước."
"Kí ức kiếp trước?" Gunta cảm thấy hứng thú ngẩng đầu lên.

Hắn biết, lí do khiến Bellatrix bị mất trí nhớ là vì câu thần chú Oblivate trước kia của hắn, nhưng mà câu thần chú đó khiến cô phục hồi được trí nhớ kiếp trước, là chuyện hắn không bao giờ ngờ được.

"Đúng vậy, nhưng khá mơ hồ.

Đó không phải là kí ức mà tôi có thể trải qua được, tôi đoán đó có thể là kiếp trước của tôi.

Ở nơi đó, tôi có xuất thân khá bần hàn, nhận lấy rất nhiều sự bắt nạt và khinh thường.

Tôi cố gắng hết mình học tập, dựa vào thực lực của chính mình muốn leo lên đỉnh cao, không ngờ, giữa đường lại không chuẩn bị chu toàn, vì một lần sơ sẩy mà phải chết đi, từ bỏ mọi thứ." Bellatrix lựa chọn nói ra bí mật sâu kín nhất trong lòng.

"Đó cũng là nguyên nhân khiến em tức giận với người đàn ông Muggle mập mạp đánh đập hai cha con nọ vào lúc tôi nhìn thấy em lần đầu tiên phải không?" Gunta rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ánh mắt của Bellatrix khi ấy lại cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, là vì cũng từng trải qua, cũng tương tự như hắn.

"Đúng vậy.


Có thất bại kiếp trước làm gương, tôi lúc này muốn nhanh chóng thoát khỏi chiến tranh hơn bao giờ hết.

Chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên bình, không muốn lại tham gia vòng xoáy tranh đoạt, không muốn bị cuốn vào những phân tranh phức tạp."
"Vì sao? Có thất bại ở kiếp trước, kiếp này hẳn là em có thể tránh đi thất bại, giành lấy chiến thắng dựa vào kinh nghiệm chứ, sao lại muốn dễ dàng từ bỏ?"
Bellatrix cúi đầu cười khổ không nói.

Đây là vấn đề mà cô có thể trả lời được sao? Nếu lại tham dự chiến tranh, cô sẽ chết rất thảm giống như trong nguyên tác, mà nguyên do này, cũng không thể tiết lộ cho bất kì kẻ nào.

Chống lại hai mắt nghi hoặc của Gunta, Bellatrix nói trong bất đắc dĩ: "Có thể là do sợ hãi đi, vì không muốn giẫm lên lại vết xe đổ, sợ hãi vận mệnh sẽ lại một lần nữa trêu cợt."
"Không.

Tôi chưa bao giờ sợ hãi cái gì đó gọi là vận mệnh.

Đến hiện tại tôi cũng nhận ra được, bản thân vốn dĩ không phải là một người tầm thường.

Tôi tin tưởng bản thân tuyệt đối sẽ không thất bại." Khoảnh khắc đó, mặt Gunta lộ ra sự cuồng ngạo không ai sánh được.

...!
Lò sưởi lẳng lặng cháy tỏa ra hơi ấm, hình dạng ngọn lửa phản chiếu đến màn giường, lâu lâu sẽ có âm thanh củi cháy lách tách rất rõ ràng, càng thêm khắc họa màn đêm yên tĩnh.

Trở mình hướng mặt lên trời, nhìn đến bốn trụ của màn giường màu xanh, Bellatrix không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Hình như nghe được động tĩnh cứ tiếp diễn bên phía Bellatrix, Alina mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm, mơ màng không rõ hỏi: "Bellatrix, cậu còn chưa ngủ sao?"
Bellatrix nhẹ nhàng "ừm" một tiếng đáp lại, rồi lại đột nhiên hỏi bạn cùng phòng: "Alina, cậu nói thử xem, yêu rốt cuộc là cảm giác như thế nào?"
...!
Nghỉ hè rồi nên khá rảnh, tranh thủ được giờ nào edit giờ đó nhé mấy gái.????????.