[Harry Potter] Phản Bội

Chương 2: Tỉnh Lại






Xung quanh một mảnh mơ hồ.

Bên tai Lâm Tô bỗng nhiên vang lên một cuộc đối thoại giữa hai người, họ đều nói tiếng anh.

Cô nghe thấy giọng một người phụ nữ nức nở: "Cygnus! Bella còn nhỏ như vậy, sao Lord có thể dùng Obliviate lên nó chứ! Nó có thể sẽ chết đấy!"
Một giọng nam lập tức vang lên phản bác: "Câm mồm Druella! Ở sau lưng Lord chất vấn ngài ấy...!Em không muốn giữ mạng nữa sao? Lord chỉ là sợ Bellatrix tiết lộ bí mật của ngài ấy mà thôi, nó sẽ không có chuyện gì đâu."
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Giờ này cô không phải là đi ăn bánh, uống trà với Diêm Vương rồi sao? Mà khoan đã, cô...!cô biết tiếng anh hồi nào vậy?
Lâm Tô cố gắng mở mắt ra, từng đợt đau nhức như sóng biển ùa về, cuối cùng không nhịn được cô phải rên rỉ thành tiếng.

Người phụ nữ được gọi là Druella nghe được động tĩnh từ phía cô, vội nắm lấy tay cô: "Bella! Bella bé nhỏ của ta.

Con thế nào rồi?"
Druella lấy tay chùi nước mắt trên mặt, đôi mắt lấp lánh ánh lệ trong suốt nhìn chằm chằm cô với vẻ lo âu.

Người đàn ông đứng sau lưng Druella - Cygnus rút từ trong áo ra một cây gậy nhỏ xíu, ánh sáng phát ra từ cây đũa di chuyển lên xuống, qua lại quanh thân thể Lâm Tô.


Một lát sau, Cygnus nhẹ nhàng thở ra: "Tốt rồi Druella! Bellatrix không sao rồi, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi."
Đối với cái tình huống quỷ dị này, Lâm Tô chỉ có thể gian nan mở miệng: "Các người là ai? Tôi đang ở nơi nào?"
Druella nói trong cơn nghẹn ngào: "Bella đáng thương của ta.

Con thật sự quên hết mọi thứ rồi sao? Ôi Merlin!"
...!
Trải qua một trận rối ren, Lâm Tô đại khái cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình.

Hiện tại là năm 1957, ở nước Anh xa xôi.

Cô được gọi với cái tên Bellatrix Black, là trưởng nữ của gia tộc phù thủy thuần huyết cổ xưa Black.

Về phần làm sao cô bị thương thì hai vị "cha mẹ" này của cô không nói rõ cho cô biết.

Nói quằn quèo cái gì mà bị thương ở não do sai lầm của phép thuật.

Đối với câu trả lời như vậy, không có thêm thông tin gì đương nhiên cũng không thể rút ra kết luận gì được.

Đối mặt người "mẹ" hiện tại của cô là Druella đang khóc thút thít thì Lâm Tô chỉ có thể làm bộ mà nhắm mắt.

Tưởng rằng cô đã ngủ say, Druella nhỏ giọng rên rỉ thay cô đắp chăn, sau đó kéo Cygnus đi ra khỏi phòng.

Sau khi xác nhận không còn ai ở trong phòng nữa thì Lâm Tô mới mở mắt.

Khóe miệng theo thói quen nở nụ cười châm biếm.

Thật sự quá châm chọc! Cô không tin Phật, không tin Chúa, cho nên mới quăng cô đến cái thế giới tín ngưỡng Merlin này sao?
Được rồi.

Cô phải chấp nhận một sự thật rằng bản thân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết Harry Potter nổi tiếng của tiểu thuyết gia J.

K.


Rowling.

Ồ đó không phải là trọng tâm, trọng tâm ở đây là cô xuyên vào nữ phụ bị ghét nhất trong Harry Potter, Bellatrix Lestrange.

Nếu như cô nhớ không nhầm thì Bellatrix này chính là một Tử thần thực tử điên cuồng, là thuộc hạ trung thành nhất của Voldemort, chịu cảnh tù tội trong Azkaban mười mấy năm trời rồi chết một cách lãng xẹt trong trận hỗn chiến ở Hogwarts.

Harry Potter, từng là tiểu thuyết mà Lâm Tô rất đam mê khi còn học đại học.

Khoảng thời gian ở đại học đó của cô cũng tương đối bừa bãi.

Cô mơ tưởng về một tương lai tươi sáng tốt đẹp.

Cuộc sống mặc dù quẫn bách nhưng không che lấp được sự kiêu ngạo trong tâm hồn, cô điên cuồng đọc đủ loại sách, mong ước tích lũy được một chút kiến thức để có thể cải thiện được điều kiện sống hiện tại của bản thân.

Cuối cùng, đối diện với hiện thực cuộc sống, kiêu ngạo của cô dần bị mài mòn, chỉ còn sót lại sự ẩn nhẫn.

Cô trở nên tham lam, muốn chiếm hữu thứ mình muốn, cũng hãm càng sâu vào vực thẳm của danh vọng.

Cái gì mà đạo đức, tình yêu, đều chết lặng, cái gì mà tà ác chính nghĩa, đã không còn nằm trong phạm vi xuy xét tiêu chuẩn của cô nữa.

Hiện tại cô chỉ mơ hồ nhớ được một chút tình tiết về cuốn tiểu thuyết Harry Potter, hi vọng điều này ít nhiều sẽ giúp được cô trong việc né tránh tương lai bi kịch của "Bellatrix".

Thêm nữa, bây giờ cô đang có một gia đình tốt, một thân phận khởi điểm hoàn hảo, đây chẳng phải là cơ hội thứ hai để làm lại từ đầu đó sao?
Chịu đựng cơn đau đầu, Lâm Tô xuống giường, đứng đối diện chiếc gương ở bàn trang điểm.

Trong mặt gương lạnh lẽo là một cô bé khoảng chừng năm, sáu tuổi.

Mái tóc xoăn đen dài hơn thắt lưng, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi dày hơi chu.

Đây là một khuôn mặt tinh xảo nhưng hoàn toàn xa lạ đối với cô, vẫn may, đôi mắt ấy vẫn là đôi mắt chứa tia trào phúng quen thuộc của cô kiếp trước.

Bất thình lình, mặt gương phát ra tiếng: "Tiểu thư nhỏ thân yêu, người tỉnh rồi sao? Ôi, nhìn sắc mặt nhợt nhạt kìa, thật đáng thương! Chậc chậc."

Tim như muốn rớt ra ngoài, Lâm Tô vội lấy tay vuốt ngực, nhìn chằm chằm cái gương đang lải nhải.

Thật quá kì diệu! Ý thức được đây là thế giới pháp thuật, khóe miệng Lâm Tô từ từ kéo lên.

Thiết lập này không tồi đâu, thế giới thú vị như thế này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Cái gương thấy Lâm Tô đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm, bỗng nhiên im bặt, có vẻ như là nó bị dọa.

Lâm Tô lại lơ đễnh.

Từ trước cho đến giờ cô là một người giỏi thích ứng hoàn cảnh, cho nên đối với việc xuyên không bất ngờ này cô cũng không quá lo lắng, điều trước mắt nên làm là tìm hiểu thêm về tình huống hiện tại.

Lấy cớ "Bellatrix" tuổi nhỏ, còn mất trí nhớ, cô sẽ mau chóng quen dần mọi thứ.

Tiếp theo đó, cô còn phải tận lực thích nghi, gầy dựng đủ năng lực để có thể tự bảo vệ chính mình.

Kiếp trước hay kiếp này, đều không quan trọng, bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, người cô có thể dựa dẫm vào chỉ có bản thân.

Kiếp trước cô vốn dĩ là một người thông minh, chắc chắn những kiến thức về phép thuật ở đây sẽ không làm khó được cô.

Nở nụ cười nhếch môi quen thuộc, Lâm Tô nhìn bản thân trong gương, đáy mắt còn thoáng qua một tia tự hào: "Bellatrix Black.

Hân hạnh được gặp.

Cảm tạ Merlin đã ban cho tôi một cơ hội nữa làm lại cuộc đời, tôi nhất định sẽ sống thật tốt, cả phần của cô nữa Bellatrix ạ."
....