Sáng sớm, Harry bị mấy tiếng ngáy lớn làm tỉnh. Cậu ngáp một cái trong mắt hiện lên sương mù rồi vươn tay xoa mắt nhìn quanh. Lẽ ra nên đến Slytherin, ít nhất ở đó cậu sẽ không bị tra tấn lỗ tai như lúc này. Harry vung tay, trước mặt cậu liền hiện lên dòng "5: 40 am". Harry ngây người một chút rồi đi vào phòng tắm.
Mấy ngày này xem như thuận lợi, ít nhất lượng ma lực của cậu lúc này có thể chống đỡ được những câu thần chú dễ. Nhưng sau này có lẽ cậu phải dùng thần lực để ngụy trang rồi. Harry thay xong quần áo liền đi ra ngoài, cậu cần tìm nguyên liệu khắc cơ thể cho Du Mi.
- ------------
Rừng Cấm.
Harry vừa đi vừa suy tư không biết nên dùng gỗ gì để làm cơ thể cho Du Mi đây... Cậu liếc mắt nhìn quanh khóe mắt vô tình quét tới đũa phép của cậu. Thủy Tùng? Ừm... không biết trong Rừng Cấm có cây Thủy Tùng không nhỉ. Harry vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh bỗng va phải một bóng đen. Cậu kêu lên một tiếng ngã xuống đất vươn tay xoa mũi, đôi mắt ngập nước trừng người đàn ông trước mặt.
Severus Snape nhìn tên nhóc đang hung hăng trừng mình, hừ lạnh: "Ta hơi nghi ngờ khả năng nhìn đường của ngươi hay là nói ngươi căn bản không có khả năng này? Còn có, thưa cậu Potter, nơi này là Rừng Cấm. Gryffindor trừ 20 điểm. Còn bây giờ, ta nghĩ với cái khả năng nhìn đường đáng thương của ngươi thì đường về lâu đài có lẽ không quá khó đi."
Nói xong anh vung áo choàng rời đi. Khi nhìn vào đôi mắt giống với Lily kia anh không còn xúc động như trước. Thật ra Potter nhỏ này cũng không tệ lắm, nhưng thằng nhóc y chang ba nó, thích đi thám hiểm chứng tỏ khả năng Gryffindor của bản thân, nó không biết Rừng Cấm rất nguy hiểm sao? Du Mi tàng hình đi theo thấy vậy thì bật cười trong lòng, Sev có vẻ không ghét cậu chủ như trước nhưng mà... ngài ngạo kiều như vậy có ổn không đó?
Harry nhìn bóng lưng Snape... Không hổ là Xà Vương, rất có khí thế. Cậu đứng dậy phủi bụi trên áo choàng rồi vung tay, hiện tại là 6: 30 am. Harry ngây người nhìn đồng hồ một chút rồi đi đến Đại sảnh. Chính là lúc này, cậu phát hiện có người đang đứng sau mình nên liền quay người lại. Barbara và Morriga đang đứng đó mỉm cười nhìn cậu. Harry cũng nhìn hai người, cậu hơi nghiêng đầu hỏi: "Hai người là ai? Nơi này cấm học sinh ra vào."
Barbara cười nói: "Haha con biết nơi này cấm học sinh, nhưng mà baba ngài cũng là học sinh a ~" Nói xong còn ngây thơ chớp chớp mắt. Harry nhìn cô, rồi nhìn Morriga, baba? Cậu không nhớ mình có con khi nào. Barbara thấy vẻ mặt Harry hoang mang liền cười nói: "Baba, con là Barbara, đây là Morriga. Năm nay tụi con 13 tuổi, tụi con đến từ tương lai năm 2011." Morriga bên cạnh gật đầu.
Ồ? Harry mở to mắt nhìn hai người. Cậu lấy đũa phép làm một thuật giám định, thấy hiện lên dòng chữ "Harry Potter" và "Voldemort". Ừm... đúng là con của cậu. Harry ngẩng đầu nhìn hai người, phong cách của cả hai không hề giống cậu hay Voldemort, ngược lại có phần giống ba James và Snape. Đặc biệt là cái ánh mắt "e sợ thiên hạ bất loạn" của Barbara và cái vẻ ngoài u ám xám xịt như người nào đó mới vừa hiên ngang đi qua của Morriga.
Nhắc tới chuyện này... Harry quay sang nhìn Barbara: "Hai người đã gặp voldemort chưa?" Barbara nghe thấy tên Voldemort lập tức ôm bụng cười lớn: "Hahaha... Dạ rồi... Con chỉ có thể nói, phong cách hiện tại của cha thật sự là... "độc đáo" và "thơm ngát" haha... khụ khụ..." Harry hắc tuyến nhìn ai kia do cười nhiều quá mà bị sắc nước miếng, cậu quay sang nói với Morriga: "Nếu đã gặp rồi thì lát nữa đi nhờ anh ta ghi một bức thư gửi hai người đến chỗ Snape." Morriga gật đầu, Barbara vừa dừng ho nghe đến Snape mắt liền phát sáng.
Harry nhìn ánh mắt đang lóe ánh sáng xanh của Barbara, quả nhiên giống ba James. Cái ánh mắt hưng phấn khi thấy đồ chơi kia... Harry quay đầu bước đi, trước khi đi bỏ lại một câu: "Và chú ý đừng để bị nhìn thấy, nhất là Dumbledore." Barbara nhìn cậu rời đi, bĩu môi rồi cùng Morriga biến thành hai luồn khói đen bay về phía lâu đài.
- -----------------
Sáng thứ sáu, Harry nhìn lịch học, ồ tiết độc dược? Có vẻ như hôm nay sẽ rất vui nha ~ Mấy ngày này cậu đã giao lưu tình cảm với hai cô con gái vừa xuất hiện của cậu nên đã biết sơ về chúng. Vậy mới nói, huyết thống thật đáng sợ, cậu vậy mà có thể suy đoán gần đúng vào ngày đầu thấy họ.
Barbara là chị lớn trong cặp sinh đôi. Cô là Gryffindor, đang học năm ba tại Hogwarts. Sở thích của cô chính là đi phá vạc độc dược của Snape và ba đỡ đầu của cô là Draco. Thật ngạc nhiên khi thầy Snape và Draco lại chịu chăm sóc một Gryffindor, cậu nghĩ chắc là họ đã đấu tranh rất nhiều nhưng cuối cùng lại không thay đổi được gì.
Còn Morriga, cô là em gái trong cặp sinh đôi và là một Slytherin. Morriga có một phần nhỏ khá giống thầy Snape, cô thích cả nghệ thuật hắc ám và độc dược, nhưng cô không trầm mê vào độc dược như Snape mà lại thích đi thử nghiệm mấy cái nghệ thuật hắc ám hơn – và điều này lại khá giống với Voldemort. Điều làm cậu bất ngờ chính là, ba đỡ đầu của Morriga là Ron.
Thắp cho hai người họ một nén nhang. Ron còn đỡ ít nhất Morriga chỉ là nhìn qua khá u ám và thích làm thí nghiệm với mấy cái hắc ma pháp mà thôi, còn bên Draco... mong là trang viên Malfoy ở tương lai chưa bị Barbara phá sập. Vừa suy nghĩ vừa đi một lúc đã đến hầm. Cậu nhìn quanh một chút, Barbara nhất định rất thích nơi này, đặc biệt là mấy cái vạc độc dược, Harry bước đến ngồi cạnh Ron và Hermione. Ron thấy cậu liền quay sang hỏi: "Harry mấy ngày nay sáng sớm cậu đã đi đâu vậy?" Harry nhìn Ron cười nói nhỏ: "Tôi đi dạo trong Rừng Cấm."
Ron mở to mắt rồi háo hức nói: "Sao cậu lại không rũ tôi đi cùng? Lần sau nhất định phải cho tôi đi theo đấy." Harry gật đầu, Hermione thì trừng mắt nhìn hai người: "Rừng Cấm là cấm địa! Không phải hiệu trưởng đã nói vậy sao." Harry mỉm cười hứa bản thân sẽ không gặp nguy hiểm Hermione mới chịu bỏ qua. Lúc này cánh cửa bật mở, Snape bước vào, áo choàng đen tung bay sau lưng. Ai cha, thậy ngầu nha ~ Harry nghĩ thầm, cậu phải để Snape biết thân phận của Du Mi, như vậy sang năm hai anh sẽ giúp cậu lấy nọc của Basilisk, ừ chuyện này để Barbara làm là được.
Giáo sư Snape bắt đầu điểm danh, khi đến tên Harry thì dừng lại một chút. Anh đang tính buông tha cho cậu thì nhớ đến chuyện tiểu quái vật nào đó đã từng đi dạo Rừng Cấm, vì vậy anh hơi nâng giọng nói: "À, phải. Harry Potter. Một cái tên lừng lẫy." Và anh bắt đầu nói bài giới thiệu về môn học. Một lúc sau anh quát lên: "Potter! Nếu ta cho rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, ta sẽ được gì?"
Harry đứng lên, chớp chớp đôi mắt to tròn ngọc bích trong suốt của mình, hơi nghiêng đầu một chút rồi nói: "Một loại thuốc ngủ cực mạnh, thưa thầy. Và tên nó là: Cơn đau của cái chết đang sống." Snape hơi bất ngờ khi Harry trả lời được, anh nhíu mày nói: "Để phòng ngừa ngươi trả lời được vì may mắn. Một câu khác Potter. Ta sẽ tìm thấy be-zoar ở đâu?" "Bao tử dê, thưa thầy." "Bả sói và cây mũ thầy tu khác nhau chỗ nào?" Harry chớp mắt: "Khác tên gọi, thưa thầy. Chúng chỉ là một, và còn được gọi là cây phụ tử."
Snape khá bất ngờ, có lẽ tên nhóc này chỉ có cái đầu tóc chướng mắt và cái tính ưa mạo hiểm là giống tên Potter ngu xuẩn kia. Anh nhìn cả lớp quát lên: "Các ngươi nghĩ đầu óc của mình thông minh hơn lũ Quỷ khổng lồ nên có thể nhớ hết được mớ kiến thức đó mà không cần ghi chép?" Ngay lập tức tiếng sột soạt của ngòi viết ma sát với trang giấy vang lên.
Harry ngồi xuống, dư quang nhìn thấy Barbara đang đứng trong góc phòng. Trong lớp học không một ai chú ý đến – trừ Du Mi. Cô đã nhìn chằm chằm vào Barbara từ khi nhóc con này bước vào, nhóc này làm cô thấy nguy hiểm nhưng đó là cái cảm giác như khi cậu chủ đang chuẩn bị giở trò quậy phá. Du Mi nhìn mấy học sinh trong lớp với ánh mắt thương hại, vì sao lại là học sinh mà không phải Snape? Rất đơn giản, vì Barbara mắt đang phát sáng nhìn chăm chú vào mấy cái vạc của chúng.
Khi mọi người bắt đầu làm độc dược, quả nhiên Barbara hành động. Cho nên tình huống hiện tại là, vạc của hai nhà Slytherin và Gryffindor cứ thế thay phiên nhau nổ. Snape mới đầu còn tức giận quát mắng đủ thứ nhưng sau đó thì im lặng làm sạch mấy cái vạc nhân cơ hội trừ Gryffindor một đống điểm. Harry đoán Du Mi đã nói sự tồn tại của Barbara cho Snape nghe, tối nay hai người họ chắc sẽ đến gặp anh, ai cha xem ra sắp có trò hay rồi ~ thật tiếc là cậu không thể có mặt vào lúc đó a ~