[Harry Potter] If

Chương 4: Mang đến một nơi thật an toàn




Chẳng mấy chốc mà  ngày khai giảng đã tới.

Snape và Harry thức dậy từ rất sớm, đó là thói quen.

Buổi sáng tại trang viên luôn mang vẻ yên tĩnh nhẹ nhàng, bản thân Snape và Harry cũng không phải là những người ưa nói nhiều, trong lúc dùng bữa, họ thường nói với nhau vài chuyện phiếm hay mấy việc cần làm trong ngày, tuy rằng hôm nay so với ngày thường thì có vẻ trọng đại hơn một chút.

“Chuẩn bị xong hết cả chưa?” Vị pháp sư lớn tuổi hơn hỏi, thuận tay nâng tách cà phê lên nhẹ nhàng thổi.

“Đủ hết rồi ah.”Cậu nhóc tọng đầy bánh mì vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp, đoạn giơ tay với lấy tách café của đối phương.

Snape rót một chút café trong tách của mình vào ly sữa của Harry, “Lát nữa ta sẽ đưa nhóc lên xe lửa.

“Chú không phải về trường sao?” Lau miệng qua loa đoạn cầm lấy sữa cà phê uống ngay một hơi, Harry giương mắt hỏi, vẻ vui mừng ngập tràn trong màu mắt xanh biếc.

“Buổi chiều mới có việc cần, về sớm làm gì.” Khẽ ho nhẹ một tiếng, người lớn tuổi hơn vội vàng cầm lại tách café hớp một ngụm.

“Thích quá đi!” Chú nhóc hoan hô.

” Chẳng phải đến trường rồi nhóc sẽ tha hồ nhìn thấy ta, ” Snape lẩm bẩm trong cổ họng, “Không phải sao?”

“Nhưng vẫn khác nhau mà.” Nó ôn nhu nói.

Giáo sư Độc Dược học mỉm cười,  vò rối mái tóc vốn đã xù như tổ quạ của đứa nhỏ, “Đến giờ rồi, nhóc đi thay quần áo đi thôi.”

* * *

Nhà ga Ngã Tư Vua lúc nào cũng đông đúc tấp nập, Harry cảm thấy không thích lắm, bèn hơi nhăn mày, nó có cảm giác mình sắp nghẹt thở đến nơi.

『Sân ga chín ba phần tư liệu có đông thế này không nhỉ. 』Nó nghĩ thầm, đoạn vượt qua một đoàn du khách Muggle sắp tiến lại gần, đi theo Snape, xuyên qua rào chắn, vào trong sân ga Chín ba phần tư.

Nhà ga của giới Pháp thuật cũng nhộn nhịp người không kém, học sinh đến trường, rồi người nhà đưa tiễn, quả thực vô cùng náo nhiệt.

Có một đám người đầu tóc đỏ hoe hấp dẫn sự chú ý của thằng bé, hình như mấy người đó đều là người một nhà, một người phụ nữ to béo đứng đầu trong nhà đang rốt rít chuẩn bị hành lý cho mấy đứa con nhỏ,chú nhóc tóc đen thầm đếm thử, có tất cả bốn cái rương hành lý to đùng,vậy tức là, ngoại trừ cô bé con có vẻ ít tuổi nhất kia thì những người còn lại đều tới Hogwarts cả sao?

“Fred! George! Sao các con có thể nhét mấy thứ kinh tởm này vào trong hành lý hả?” Bà vừa thở phì phò vừa quát tháo, quăng một cái túi có chứa cái cặp- có- răng- nanh ra, “Mau vứt nó ngay lập tức! Mấy đứa không nhớ tối qua mấy đứa đã dọa cho Ginny hãi đến thế nào...”

” Ấy, mẹ đừng giận mà.” Một trong hai người đó nói, vừa xoa dịu bà mẹ vừa đón lấy cái túi. Người anh em của cậu cũng vô cùng ăn ý hợp tác, giúp cho bà mẹ hạ hỏa bớt, “Cái đó là Lee Jordan nhờ tụi con mua giùm thôi...”

“Đủ rồi! Nếu năm này mà mẹ còn nhận được thư của các bậc phụ huynh khác ở Hogwarts, nói rằng các con lại làm cho một học sinh nào đó, mà hai đứa thấy chướng mắt, bị rớt mất mũi của mình... Hay gì đó tương tự, thì đừng có trách mẹ, nghe không!”

“Mẹ! Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi mà... Là nó tự làm rớt cái mũi của nó đấy chứ...”

” Cũng tại nó không cẩn thận động...”

Kế đến Harry thấy trong đám đó có một thằng nhóc mặc quần bò với sơ mi sam đang trợn mắt ngó Snape, giống như nhìn thấy một cái gì đó từa tựa với quái vật, nó không nhịn được mà bật cười.

Người đàn ông mặc âu phục giúp chú nhóc tóc đen kiếm một toa xe trống, rồi đem hành lý đặt vào trong.

“Hẹn gặp chú ở trường.” Hôn cái chóc lên khóe môi người lớn tuổi lơn, Harry toét miệng cười quay về toa.

“Ừm.” Sửa sang lại y phục trên người cho tử tế, Snape xoay người chậm rãi đi ra khỏi nhà ga.

Nhìn theo bóng người tuyền một màu đen đi xa dần, rồi từ từ biến mất trong đám đông, cậu bé tóc đen mới trở về chỗ ngồi của mình.

Nó kiểm tra lại xem hành lý của mình và lồng Hedwig đã được sắp xếp cẩn thận chưa, xong xuồi rồi thì nó bước ra ngoài nhìn quanh bốn phía.

Nhân lúc xe lửa vẫn chưa đầy nhóc người, Harry liền dạo quanh một vòng, đứng từ xa ngắm cảnh người khác đưa tiễn con cái mình, rồi còn ngó thử xem toa riêng của Huynh Trưởng trông như thế nào.

Tận đến khi còi tàu hú vang báo hiệu tàu sắp chạy, chú nhóc mới chạy về toa xe mình ngồi.

Những học sinh nào vẫn còn chưa lên vội vàng chào tạm biệt người nhà rồi leo lên tàu, có người còn cố nhoài người ra cho mẹ hôn giã từ, rồi vẫy vẫy tay.

Xe lửa dần dần chuyển bánh, rồi tăng tốc, nhà ga nhanh chóng trở một chấm đen nhỏ xíu, rồi dần được thay thế bởi khung cảnh đồng quê.

Cánh cửa toa đột nhiên bị người khác mở ra, Harry nhận ra đó là thằng nhóc tóc đỏ nó thấy hồi nãy.

“Xin chào.” Nó nói, “Tớ có thể ngồi đây được không? Những toa khác chật kín cả rồi.”

Harry gật đầu, đứng dậy giúp thằng bé kia mang hành lý vào trong.

“Cám ơn...” Thằng nhỏ dùng ống tay áo lau qua gương mặt đầy tàn nhang, rồi xoa xoa tay, giơ ra.”Tớ là Ron. Weasley.”

Đôi mắt biếc xanh chớp chớp, hồi lâu sau Harry mới nhớ ra đó là một cử chỉ thân thiện, “Harry. Potter.”

Cánh tay thằng nhỏ tóc đỏ rớt xuống, bây giờ thì đến phiên chú nhóc đeo kính sượng sùng giơ tay ra giữa không trung.

“Không thể tin được thì ra đó là cậu!” Nó thốt lên đầy sùng bái, đôi mắt quét  lên trán Harry.

Harry kiên nhẫn đứng yên cho Ron ngắm nghía.

“Ấy, xin lỗi em, em trai anh còn nhỏ dại, chưa hiểu biết nhiều.” Một thiếu niên lớn hơn hai đứa vài tuổi bước vào trong toa tự khi nào chẳng biết, anh này đã mặc đồng phục Hogwarts chỉnh tề, ngực áo chễm chệ một cái huy hiệu in nổi chữ “P” chói lọi.

” Anh Percy!” Mặt Ron bỗng đỏ au như mái tóc mình, “Em không hiểu biết chỗ nào chứ?”

“Nhìn chằm chằm người khác chẳng phải là không lễ phép tí nào hay sao.” Anh chỉ ra.

” Anh không phải nhắc!” Chú nhóc thô lỗ nói to, “Em chỉ thấy.. Chỉ thấy có hơi tò mò chút mà thôi!”

” Thì người ta cũng chỉ có hai cái tai, hai con mắt, một mũi, một miệng, em còn ngạc nhiên cái nỗi gì?” Percy không cho là đúng bèn vặc lại, sau đó xoay người giơ tay ra với Harry.

Harry vội vàng nắm lấy.

“Chào em, anh là Percy Weasley, Huynh Trưởng.” Ảnh cực kỳ đắc ý nói, dường như đó là một sự kiện trọng đại vô cùng. Cậu em nhỏ đứng sau lập tức làm bộ sắp ói đến nơi.

“Dạ? À...” Cậu bé tóc đen thấy vậy thì tức cười lắm, nhưng ngại vì đương sự đang đứng trước mặt, nên thôi cố nuốt tiếng cười vào bụng, “... Vậy xin chúc mừng anh.”

“Cám ơn em.” Anh Percy tỏ vẻ sung sướng vô cùng khi nhận được câu chúc mừng từ cậu bé, đoạn anh quay đầu ngó tới chú em nhỏ của mình, “Hồi nãy em quên không lấy cơm trưa, báo hại anh phải mang đến cho em này.” Ảnh giơ ra một cái gói lùm lùm, hơi phình ra.

Ron lẩm bẩm vài tiếng, nhưng cũng nhận cái gói nọ.

“Kính nhờ, về sau đừng lớn như vậy ý.” Ảnh cố ý ưỡn ngực, làm cho những người khác đều thấy được chữ “P” sáng láng, “Thôi, giờ anh về toa riêng của Huynh Trưởng đây, Ron. Gặp lại em sau nhé, Harry.”

“Vâng, chào anh.” Harry nói, nhìn cánh cửa trước mặt lại khép vào.

Nó quay đầu nhìn Ron hỏi, “Đó là anh trai cậu sao? Nhìn qua thấy ảnh tự phụ quá.”

Chú nhóc tóc đỏ khịt mũi một cái, “Đâu chỉ tự phụ không, chính xác phải là vô cùng tự đại khoe khoang.” Nhưng khi nhìn tới cái gói nhỏ trong tay, nó lập tức xìu hẳn đi, ” Nhưng ảnh còn có cái mà ảnh tự hào để khoe ra. Tớ thì… Tớ là đứa thứ sáu trong nhà đi học ở Hogwarts, cả mấy ông anh trước của tớ đều xuất sắc cả—— thành ra, ai cũng mong tớ cố gắng để xứng đáng là em của mấy ảnh.”

“Cho nên cậu thấy áp lực lắm hén.” Harry suy luận, sau đó bỗng tò mò không nhịn được, “Các anh của cậu trông như thế nào vậy?”

“Anh Bill, anh cả của tớ... Trước đây từng là Thủ lĩnh Nam sinh, anh hai Charlie lại là đội trưởng đội Quidditch, ” mặt Ron bí xị, “Giờ thì đến lựa anh Percy là Huynh Trưởng, mà ngay cả hai ông anh Fred với George quậy khủng khiếp là thế—— bọn họ là một cặp sinh đôi—— cũng học rất giỏi, là em của mấy ổng, không thể không cố gắng...  chứ bình thường, đâu phải cố gắng nhiều cỡ vậy.”

” Nhưng tớ lại mong có vài người anh để chơi cùng mà chẳng có đấy.” Cậu bé tóc đen nhớ đến tuổi thơ của mình, thuần túy im lặng đến mức tẻ nhạt, nó thường nghĩ rằng nếu ồn ào một chút có lẽ sẽ vui hơn chăng. “Trong nhà tớ, thường thì chỉ có một mình tớ...”

“Nhưng chắc không phải là năm ông đấy chứ? Thế là quá nhiều rồi.”Nó bật cười to rồi lại thành cười buồn, “Nhà nhiều người như thế, mình chẳng có cái gì mới hết, toàn phải xài đồ cũ của mấy ổng để lại thôi, áo dài của anh Bill, đũa phép của anh Charlie, rồi con chuột mà anh Percy không thèm chơi nữa... thậm chí đến cái găng tay cũng là đồ thừa của mấy ổng.”

Harry chẳng biết nên nói thế nào, nhà nó không có tới năm người anh lớn như vậy... lại càng không hiểu cả ngày hô hào phải làm huynh trưởng này nọ sẽ có cảm giác gì. Nhà nó chỉ có ba người, không, là hai người và một con gia tinh mới đúng, vì vậy nó không thể hiểu cảm giác có năm người anh lớn sẽ ra sao, lại càng không biết ngày ngày chịu áp lực của truyền thống với huynh trưởng.

“Dùng món gì hở các cháu?” Một bà phù thủy đẩy xe bán đầy đồ ăn vặt tươi cười mở cửa bước vào, giải cứu Harry thoát khỏi cảnh khốn quẫn

“Dạ thôi, cháu cám ơn.” Ron cúi đầu nhìn gói nhỏ trong tay, hai tai lại đỏ ửng lên, “Cháu có mang cơm trưa rồi...”

Tuy là Maya cũng có chuẩn bị cơm trưa cho Harry, thế nhưng nó vẫn quyết định mua mấy món đồ ăn vặt, hình như khi tới trường thì rồi sẽ thể mua được mấy thứ này, vì vậy muốn mua phải mua sớm.

Harry lấy ra vài đồng bạc Sickle  để mua sạch kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott với một ít kẹo thường (vị bạc hà cùng vị cà phê).

” Cậu không sưu tầm thẻ pháp sư à?” Cậu nhóc tóc đỏ nhìn thoáng qua xe bán đồ ăn rồi ngó đến mấy món vừa mua, “Tớ cứ tưởng cậu cũng thích trò này á.”

“Ít khi tớ ăn chocolate...” Nó vừa cố gắng nhét hết kẹo vào trong túi vừa đáp, sau đó lại nghĩ thế nào, bèn mua thêm mấy phong chocolate ếch nhái.

Giáo sư Độc Dược học không phải là một người hảo ngọt, nhưng vì lo cho khẩu vị của đứa nhỏ nên vẫn nhắc Maya làm vài món điểm tâm ngọt, nhưng không được ngọt quá, lâu ngày thành quen, Harry dần thành một cậu nhóc không mê mẩn đồ ngọt như nhiều đứa bé cùng trang lứa.

“Ồ, ngạc nhiên quá hén.” Cậu bé tóc đỏ kinh ngạc nói, khi nó gỡ cái gói của mình ra xem bên trong có gì thì cau mày, “Thật là, lại là sandwich kẹp thịt bò muối...”

“Cậu không thích à?” Harry hỏi, rất rõ ràng, hộp cơm của nó khiến người khác vừa nhìn thôi đã thấy thèm rồi, gia tinh luôn tỉ mỉ chuẩn bị những món nó thích nhất cho nó.

” Mẹ tớ lúc nào cũng quên rằng tớ không thích thịt bò muối...” Thằng bé oán trách một chút, nhưng sau đó lại nói thêm, ” Nhưng cũng không thể trách mẹ được... Dẫu sao mẹ lúc nào cũng chăm lo cho nhiều người như thế.”

“Hay là chúng ta đổi món cho nhau nha.” Harry đề nghị, ” Tớ chưa bao giờ ăn thử đồ ăn nhà người khác làm cả.”

“Nhưng mà mấy thứ này khó ăn lắm.” Ron xấu hổ từ chối, “Cậu sẽ không thích đâu.”

“Không ăn thử làm sao mà biết được?” Chú nhóc tóc đen nhét cơm nắm vào tay đối phương, đoạn giơ tay với lấy một miếng sandwich, “Ăn đi, nếu không sẽ đói lả đấy.”

Harry cuộn  miếng sandwich lại, chấm một chút súp sệt, rồi nhét vào miệng.

“Súp sệt?” Ron ngần ngừ  nhưng cũng cắn thử một miếng cơm nắm,” Người nhà cậu chuẩn bị chu đáo quá...”

“Vì nhà tớ chỉ có mình tớ là trẻ con.” Nó nuốt gọn miếng sandwich, “Maya cũng không phải bận bịu việc nhà cho lắm, thôi thì dành nhiều thời gian và tâm lực vào việc này vậy...”

Hai đứa bé cùng tuổi, ngồi trên cùng một toa xe trên chuyến hành trình dài, còn chia sẻ cơm trưa với nhau, cứ như thế, tự nhiên chúng trở thành bạn bè.