[Harry Potter] If

Chương 23: Dường như hắn thấy nó run rẩy trong gió




Sáng hôm sau, lúc bọn họ vừa ăn điểm tâm xong, thì nghe có tiếng chuông cửa vang lên.

Maya cõng con trên lưng ra mở cửa, sau đó mời một người đàn ông tóc nâu bước vào.

Ngoại trừ mái tóc nâu lốm đốm bạc ra, thì điều làm người nọ thu hút được sự chú ý nhất chính là đôi mắt màu trà ánh kim lấp lánh sáng dưới những tia nắng mặt trời. Người này khoác áo chùng màu lam thẳng thớm, nụ cười hiền lành vô hại luôn thường trực trên môi, thế nhưng trực giác của Harry mách bảo nó rằng, nếu chọc vào người này, hậu quả sẽ thật khôn lường.

“Sáng tốt lành, Severus.” Ông mỉm cười thật hiền lành, đồng thời lên tiếng bắt chuyện với chủ nhà.

Người đàn ông khoác đồ đen miễn cưỡng di tầm mắt khỏi đĩa bánh rán trên bàn, ngẩng lên nhìn, “Ừm.” Hắn gật đầu với người kia một cái thật gọn.

Chẳng quan tâm lắm đến thái độ lãnh đạm của đối phương, ông vẫn mỉm cười, tiếp tục chào hỏi với người còn lại trong phòng, “Chào con, Harry.”

Chú nhóc cũng gật đầu đáp lại y hệt. Nó chẳng thích bị người ta quấy rầy nó và Sev vào sáng sớm thế này tẹo nào, sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch trong ngày của bọn họ mất.

“Hôm nay tôi đến đây là muốn thay con cún ngốc nhà tôi giải thích mấy câu, hôm qua anh ấy có hơi lỡ lời.” Ông mỉm cười nói, rút từ trong túi ra một phần quà được gói gọn gàng, “Tối qua tôi đã dạy dỗ anh ấy một bài cho anh ấy tỉnh trí lại rồi, thế nên là, anh ấy nhờ chú đem cái này tặng cho con, mong con đừng giận anh ấy nhé.”

Harry hơi chần chờ, sau đó giơ tay nhận món quà.”Cám ơn ông ấy giúp cháu nhé,” chú nhóc lí nhí đạp, “Nhưng mà xin chú nhắn chú ấy giùm, lần sau đừng làm thế nữa là được.” Bỗng dưng nó chợt nhớ ra là mình chưa biết tên ông chú này, “... Xin cho cháu hỏi, chú là ai ạ? Tại sao chú Sirius lại là... của nhà chú?”

“A chú còn chưa giới thiệu về mình hén.” Người đàn ông tóc hạt dẻ vui mừng nói, “Tên chú là Remus. Lupin, sẽ là Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám của con trong năm tới đấy.” Ông mở tròn hai mắt thật to với chú bé con.”Hiện tại Sirius ở tạm trong nhà chú — nhà anh ấy còn đang sửa sang dọn dẹp lại một chút, nên chú mới nói là cún nhà chú ~~ “

“Ông Hiệu trưởng thực sự cho phép anh à?” Giáo sư Độc Dược học hỏi.

“Đều là nhờ có kỹ năng Độc Dược cao siêu hiếm có của anh cả, anh Severus ~~” ông vui vẻ đáp.

“Hừ.” Người đàn ông áo đen cúi đầu uống cà phê.

“Harry, nếu rảnh, mời con đến nhà chú chơi.” Lupin lén lút trộm cười, sau đó quay sang nhìn Harry, “Hẹn gặp lại anh sau, Severus.”

Sau khi bóng dáng ông chú nọ đi khuất, Harry lại mè nheo với Snape như bao ngày khác, “Sev ~~ chúng ta lên lầu đi nào.”

Đối phương gật gật đầu, nắm chặt tay chú nhóc.

* * *

Dù có nắm chặt tay nhau đến mấy, thì cũng phải có lúc buông ra, chưa bao giờ, Harry lại ghét đến trường như thế.

Nó ôm bộ mặt u sầu ngồi giữa hai người bạn tốt, mà bọn chúng cũng chẳng cần hỏi lí do tại sao. Chuyện tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Harry Potter đang đến hồi gay cấn đã được in đầy khắp các mặt báo mấy hôm nay, vì thế, chúng nó hoàn toàn hiểu tâm tình rầu rĩ của cậu nhóc là vì sao.

“Năm nay chúng ta có thêm hai vị giáo sư mới là thầy Sirius. Black, Giáo sư 「Thiên Lang Đen」(*) sẽ thay thế Giáo sư Sinitra dạy môn thiên văn học. Chỉ cần nghe tên là mọi người cũng thấy thầy ấy tâm đắc với môn này đến độ nào rồi hén,” Sau khi nghi thức phân loại diễn ra, Cụ Dumbledore sung sướng giới thiệu với mọi người, bên dưới khẽ vang lên mấy tiếng cười rúc rích, “Còn thầy Remus. Lupin sẽ là một trong số những Giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám của chúng ta(**).” Harry hơi ngẩng đầu nhanh chóng liếc qua bàn Giáo sư một cái rồi lại cúi đầu.

Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang lên nồng nhiệt, ai nấy đều giương ánh mắt vô cùng thích thú tò mò khi hai vị Giáo sư Độc Dược học và Thiên văn học ném cho nhau mấy cái nhìn tóe lửa. Quan hệ ác liệt giữa đôi bên,bọn họ nghe nói cả rồi, thành muốn nhìn tận mắt cho biết.

Chú nhóc thì lại chỉ cau có ngồi một chỗ, lạnh lùng liếc những người khác đang nghển cổ rướn người như mấy con ngỗng quàng quạc.

“Harry, cậu vẫn ổn chứ hả?” Lúc ăn cơm, Hermione lo lắng nhìn nó, chỉ có cô gái nhỏ luôn thận trọng  này mới chú đến sự lạ thường của cậu bạn tóc đen của mình.

Cậu bé tóc đen chỉ gật gật đầu, máy móc nhét hết muỗm khoai tây nghiền này đến muỗn khoai tây nghiền khác vào bụng, rõ ràng là ăn chẳng vô tẹo nào.

Làm sao mà nó ổn được cơ chứ?

Lúc đi học, nó luôn thấy bứt rứt không yên, tựa như người mất hồn, cứ dài cổ chờ đợi thời gian trôi qua.

Chờ cho kim giờ và kim phút cùng chỉ đến con số mười hai, nó có thể chạy đến hầm, tìm gặp người nó nhớ nhung nhất.

Vất vả lăn lộn trên giường mãi mới đến nửa đêm, Harry chẳng chần chừ lãng phí một giây phút nào, nhanh chóng khoác áo khoác tàng hình lên người, lẻn ra khỏi ký túc xá.

Nó mặc kệ đôi chân trần, cũng chẳng quan tâm đến chuyện khoác thêm áo khoác ra ngoài áo ngủ, cứ thế mà lẻn ra khỏi tháp Gryffindor. Tuy rằng động tác của nó có vẻ nôn nóng, nhưng bước chân nó thì lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa như một chú mèo duyên dáng.

Chẳng đến mười phút sau, cánh cửa phòng ngủ của Giáo sư Độc Dược học đã hiện ra trước mắt nó.

“Harry! Sao tay chân nhóc lại lạnh buốt thế này?” Snape ôm chầm lấy thân hình bé bỏng đang lao về phía mình, lập tức nhíu mày thì thào trách cứ, “Sao không mặc thêm một chiếc áo nữa rồi hãy đi chứ...” Lời còn chưa dứt, lập tức hắn đã được cánh tay bé nhỏ kéo xuống, hôn lên môi.

Đây không phải là nụ hôn chúc ngủ ngon mang lại sự bình yên mà nhóc vẫn đòi hỏi thường ngày,đầu lưỡi nhỏ xinh kia ngượng ngùng tìm đường chui vào miệng hắn, quấn quít lấy đầu lưỡi của hắn không rời, như thể đã hiểu được điều gì đó vậy...

Dần dần tâm tình ngổn ngang của Harry cũng bình yên trở lại, nó kết thúc nụ hôn này, chôn mình trong tà áo đen của Giáo sư Độc Dược học.”Sev... Nhớ Sev vô cùng...” Nó thì thầm, trong tiếng nói hòa lẫn cả tiếng mũi sụt sịt.

Snape vừa nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng chú nhóc vừa khẽ thở dài. Hắn đã làm gì thế này? Cả ngày hôm nay, hắn cơ bản toàn lảm nhảm quàng xiên, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút, cho hắn còn được sớm về phòng ngủ chờ đợi.

Từ lúc Snape trở nên bất lợi trên tòa án, sự bất an của Harry cũng ngày một tăng lên. Tuy rằng, kì nghỉ hè Harry cũng có gặp chú Sirius vài lần, cũng thấy rõ chú ấy và mình có vẻ không hợp nhau lắm, rồi lại nghĩ đến sau này có thể sẽ phải xa Sev, lập tức một cảm giác hoang mang lo sợ chẳng biết từ đâu ập tới.

Đúng là khi ở cùng chú Sirius thì có cảm giác như người một nhà vậy ( và khi có chú Remus ở bên họ thì nó như thấy có thêm một bà mẹ nữa...), chú ấy cũng quan tâm đến bản thân nó lắm chứ... Nhưng thực sự thì cậu bé con cũng chẳng muốn sống chung với họ cho lắm, tuy rằng nó vẫn rất thích nghe họ kể chuyện về cha mình lúc sinh thời.

Bởi trong cuộc sống của nó, không thể thiếu Sev được.

Harry thích ngồi trên đùi Sev, nhâm nhi bữa sáng của mình; Harry thích ngồi bên bàn đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên sẽ ngẫu nhiên thấy Sev đang ngẩn người; Harry thích nằm trong lòng Sev, cảm nhận thân nhiệt ấm áp rồi từ từ chìm vào giấc ngủ… Không có  Sev, thế giới của Harry chỉ còn lại khoảng trống u buồn, xám ngắt.

Vòng tay ôm ấp ấm nồng kia, đã là tất cả thế giới của nó.

“... Có lẽ, khi sống cùng họ rồi thì nhóc sẽ thấy thực tế không tệ như nhóc vẫn tưởng đâu.” Snape thì thầm vẻ xa xăm.

Harry ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn. Chẳng lẽ chú ấy còn cố tình không hiểu ư? “Harry không muốn có thêm một ông bố mà.”

“Ta biết.” Hắn thì thào đáp lại.

“Chú không phải là cha của con, mà hiện giờ con cũng không muốn có thêm một người cha nữa.” Chú nhóc tỏ ra kiên định, “Harry tuyệt không...” Tiếng nó nói cứ nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng thì im bặt. Thực sự, bây giờ nó vẫn chưa thể rõ được, rốt cuộc thì tình cảm nó dành cho Sev là tình cảm như thế nào.

Giáo sư Độc Dược học cúi đầu trao cho nó một nụ hôn, cảm giác lành lạnh kia khiến nó run rẩy không sao tự chủ được.

“Đừng nói nữa.” Hắn bình tĩnh nói, như thể hắn hiểu được tâm trạng chú nhóc lúc này đây vậy.”Có những lời một khi đã nói ra rồi, sẽ không thể rút lại được.”

Harry nửa hiểu nửa không gật đầu, để cho người đàn ông ôm siết nó vào lòng mình.

Có lẽ, có một số chuyện, cứ để nó tự nhiên, rồi theo thời gian, sẽ được phơi bày...

Harry rúc vào lòng người đàn ông ngủ thật say.

* * *

Quan hệ mập mờ thế này còn phải kéo dài bao lâu nữa? Đã có lúc Harry tự hỏi với lòng mình như vậy, nhưng thường thì chưa kịp nghĩ gì thêm đã phải đối mặt với những vấn đề khác cất thiết hơn nhiều. Tỷ dụ như, thi cử và bài tập.

Tuy rằng căn bản nó không tệ, nhưng bài tập từ năm thứ ba đã trở nên nặng hơn so với hai năm trước, rồi còn phải luyện tập Quidditch, cơ bản thì nó chả còn thời gian để mà nghĩ lung tung này nọ.

“Harry... Harry!”

Cậu nhóc tóc đen cảm thấy mình bị lay cật lực, nó cố gắng hé mở mí mắt nặng như chì, ngơ ngác ngó xung quanh.

“Mời con trả lời câu hỏi vừa rồi.” Người đàn ông tóc đen tằng hắng mấy tiếng, đôi mắt xanh lam lấp lánh ý cười.

“Ơ...” Harry ấp úng quanh co kéo dài thời gian, đang gà gật lơ mơ thì nghe thấy Giáo sư hỏi bằng niềm tin chắc. Chú nhóc thầm than trong lòng.

Đang lúc cậu nhóc vô cùng lúng túng, thì tiếng chuông báo tan giờ vang lên, nó lập tức thở phào một cái.

“Trò Potter, riêng con ở lại một chút.” Thanh âm kia mang theo ý cười nói.”Những người khác có thể nghỉ được rồi.”

“Vâng.” Kết quả là nó đành phải ngồi yên vị tại chỗ. Thôi, ai bảo mình đi học mà lại ngủ gật thế bao giờ, nó tự nhủ với mình như thế, đoạn chuẩn bị tâm lí, sẵn sàng chịu quở trách.

Ngay khi học sinh cuối cùng  ra khỏi lớp, Giáo sư thiên văn học bước ra đóng cửa lại, biến thân phận từ Giáo sư thành cha đỡ đầu Sirius.

“Harry, dạo này con bận quá à, thậm chí còn bận đến độ không có thời gian ngủ sao? Đi học mà ngủ gà ngủ gật trên lớp là không được đâu đó nhe!” Chú hỏi đầy quan tâm, sau đó mỉm cười nhắc nhở.

“Cũng gần như thế, ai bảo năm nay là năm thứ ba của con rồi chứ?” Chú nhóc mỉm cười thản nhiên, những ngón tay lơ đãng gõ nhẹ lên mặt bàn, “Cuộc thi OWLs chỉ còn hai năm nữa là sẽ diễn ra, thế nên tránh không được chuyện các Giáo sư hối thúc học sinh học bài tử tế. “

“Con thực sự quá hiểu chuyện rồi đấy.” Sirius lắc đầu, sau đó không nhịn được mà phì cười, “năm thứ ba James vẫn chỉ là một thằng nhóc thích quậy phá nghịch ngợm thôi à! Con thực chẳng giống anh ấy chút nào.” Chú nói với chút sầu não.

Mỗi khi ai đó nhắc đến câu này, Harry sẽ cảm thấy hơi khó chịu. Nó không quen lắm chuyện người ta tỏ ý so sánh thế này, nhất là khi người khác muốn tìm chỗ khác biệt giữa nó và cha nó.

Thứ cảm giác này, thật chẳng khác nào người ta đang nhìn mình nhưng lại không thực sự nhìn mi mà lại nhìn một người khác trong mi vậy. Thật là khó chịu.

“A, chú xin lỗi, con không vui lắm khi nghe chú nói thế à?” Trực giác mách bảo Harry có vẻ không vui, chú vội kích động nói, “Đương nhiên chú biết James là James mà con là con, nhưng có đôi khi...” Hắn xấu hổ gãi đầu.

“Không sao đâu mà.” Cậu nhóc mỉm cười đáp lại. Cha đỡ đầu của nó luôn hết mực chăm lo cho nó, cần như đến mức cực kì cẩn thận vậy.

“Thực ra thì chú cũng chẳng có ý muốn ép buộc con rời xa người đã nuôi nấng con bao nhiêu năm qua đâu, chú chỉ muốn được chăm sóc con mà thôi.” Sirius thở dài, chú ra sức vò rối tung mái tóc vốn đã rối bù của Harry, như thể muốn mái tóc đen đã rối nay còn rối hơn, “Dù cho quyền làm người giám hộ của con về tay chú cũng không sao hết á. Sau này con vẫn có thể gặp hắn ở trường cơ mà...”

Thế mà gọi là không sao à? Vậy như thế nào thì được gọi là có sao hả?

Một ngọn lửa vô hình chợt bùng lên trong lòng Harry, nó đột ngột thu dọn sạch sẽ sách vở và đồ dùng của mình.

“Sirius?” Đúng lúc này, mấy tiếng gõ cửa vọng vào phòng, sau đó Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám với mái đầu rám nắng khá dài tiến vào phòng.”Tôi muốn tìm anh có chút việc... A! Harry. Chào con.” Thầy quay sang chào hỏi người thứ hai trong phòng.

“Con đi ăn cơm trước, hẹn gặp lại sau.” Nó miễn cưỡng nói. Khi đi qua Lupin có gật đầu chào thầy một cái, sau đó sải bước bỏ đi.

“Harry...” Giáo sư Thiên văn học đáng thương còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, thì nhân vật chính đầy phẫn nộ của chú đã đi khuất dạng mất rồi.

“Erhh? Harry cậu làm sao vậy?” Ron nhìn cậu bạn tóc đen lẳng lặng đi vào bàn ăn rồi ngồi xuống với ánh mắt kì quái, “Cậu và Giáo sư Black đã nói những gì với nhau thế?”

“Không gì hết.” Harry rầu rầu đáp lại, khăng khăng cúi đầu ăn cơm.

——————-

(*): Nguyên văn bản gốc thì chính là tên chú Sirius: Sirius Black. Nhưng ta đoán có lẽ cụ Dumbledore chơi chữ nên đã xổ toẹt thành “Thiên Lang Đen”. Thực ra ta muốn để là Hắc Cẩu tinh cơ  =.=

(**): Một trong số những truyền thống của Hogwarts chính là… đổi mới Giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sau mỗi học kì