[Harry Potter] If

Chương 21: Nhưng hắn lại không làm thế




Bọn họ trở về nhà.

Harry rất rất không vui. Nguyên nhân là do dạo gần đây, Giáo sư Độc Dược học đi sớm về muộn suốt ngày. Hơn nữa, lúc về nhà, sắc mặt hắn trông càng ngày càng khó coi hơn. Tuy nhiên, hắn lại chẳng hé nửa lời với nó gì cả.

Một tối nọ, Snape về đến nhà, vừa mở cửa ra một cái đã thấy cậu nhóc mặc mỗi cái áo ngủ mỏng dính nhào vào lòng, “Sev rốt cục đã về rồi!”

“Sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Tuy rằng giờ là mùa hè, nhưng tối đến vẫn lạnh lắm đấy...” Người đàn ông khoác đồ đen hạ giọng nhắc đi nhắc lại. Kế đó, hắn lập tức vươn tay ôm cậu nhóc vào lòng sưởi ấm.

“Sev lo gì chứ.” Chú bé con tựa vào lòng người đàn ông lớn tuổi hơn mình nói. Rồi nó giơ tay kéo cổ áo đối phương thiệt mạnh, và cắn lên vai hắn một cái như để trút cơn giận dỗi.

“Harry, đừng làm rộn.” Hiếm khi nào hắn tỏ ra cộc cằn như thế với cậu nhóc đang cuộn mình trong lòng hắn. Khẽ nhíu mày vì cảm giác nào đó đang xáo động, hắn cắn răng bảo, “Đừng cắn.”

“Thế chú khai mau! Tại sao lâu như vậy Sev mới trở về?” Harry ai oán hỏi, bộ dạng rõ ràng mười mươi là một cô vợ nhỏ cô đơn lẻ loi ngóng cửa chờ chồng.

“... Nhóc vừa uống cái gì đấy hả?” Lúc này hắn mới phát hiện mặt mũi đối phương ửng đỏ lạ thường. Thậm chí nó còn nấc một cái thật lớn dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn.

“Chỉ là tìm chút nước uống thôi mà... Hức, Sev đừng có chuyển đề tài thế chứ!” Giống như đang tìm cách trút cơn dỗi hờn của mình, nó lại cắn mạnh lên vai hắn vài cái nữa. Chẳng mấy chốc mà trên làn da chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời của ông thầy Độc Dược đã dôi ra thêm mấy dấu răng đỏ ửng xếp thẳng hàng ngay ngắn.”Cắn Sev thật là thích, hì hì...”

Ông thầy Độc Dược học khó khăn lắm mới dời mắt khỏi gương mặt ửng đỏ như trái đào tươi của cậu nhóc sang đến mặt bàn, chỗ đặt bình Vodka của hắn.

Nhìn bình rượu kia không ở vào vị trí vốn có của nó, trong lòng hắn cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Mà gương mặt đỏ ửng của nhóc, hình hài xinh xắn tựa vào người hắn, những ngón tay trắng hồng đang ôm cổ hắn, như thể đang cất lời mời gọi không lên lời với người đàn ông vậy.

“Hey... Chú trả lời con đi chứ!” Harry say khướt nhưng cũng thật đáng yêu trừng mắt nhìn hắn. Đôi hồ thu xanh biếc long lanh ngời sáng lên ánh nhìn ướt át.

“Nhóc có biết trẻ con thì không được phép uống rượu hay không...” Tựa như bị ánh mắt kia mê hoặc, tiếng hắn nói càng lúc càng nhỏ, mặt lại càng lúc càng kề sát tới, sau đó hắn hôn lên môi bé con.

Tư vị ngọt ngào đó vẫn vẹn nguyên như lần đầu tiên vậy... Hắn đã quên bản thân vẫn đang đứng ở cửa. Hắn đã quên bấy lâu nay bản thân cần phải nhẫn nại. Cũng quên đi sự tình đang khiến mình phiền não. Tựa như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, chỉ còn bọn họ đang hôn nhau.

Nụ hôn càng lúc càng trở nên nóng bỏng. Đầu lưỡi cậu nhóc to gan bắt chước động tác của hắn, lướt qua lợi hắn, mút mát đầu lưỡi hắn, quấn quít không rời. Tựa như đó là tất cả không khí mà nhóc có.

Dưới sự thúc giục của những kích thích nguyên thủy nhất, Snape đưa tay xuống phía dưới, nhẹ nhàng chạm đến bộ vị riêng tư của chú nhóc, ý đồ khơi dậy ham muốn của đối phương.

Harry kinh ngạc hít một hơi thật sâu. Nó cảm nhận được những nơi được bàn tay người đàn ông vỗ về đùa giỡn đều nóng bừng lên cả, tựa như đang bị lửa thiêu vậy. Hai tay nó vội siết chặt vạt áo đen của người đàn ông, khóe môi bị phủ kín thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Harry bắt đầu thấy khó thở, bèn giơ tay đánh lên lưng người đàn ông. Nhưng đối phương chẳng những không dừng lại, mà còn siết chặt vòng tay quanh eo nó, nâng nó lên cao hơn, khiến nụ hôn mỗi lúc một sâu thêm. Tận đến khi hắn cũng thấy khó thở rồi mới buông tha khuôn miệng chú bé.

Ảnh hưởng của hơi men và cảm giác thiếu dưỡng khí khiến đầu óc nó quay cuồng hồi lâu. Chờ khi nó thở hổn hển định thần lại chút ít rồi thì phát hiện mình đang ngồi trên bàn ăn. Giáo sư Độc Dược học đang quẩn quanh nơi cổ nó.

Vị pháp sư lớn tuổi hơn say sưa mê mẩn những gì hắn đang chạm tới ——  chính là làn da mềm mịn lại nhạy cảm kia. Mỗi khi hắn nhẹ nhàng gặm cắn, bé con lại ưỡn cong người đáp trả khiến người ta vô cùng hài lòng.

Tay hắn nhẹ nhàng trượt xuống từ đường cong nơi cổ nhóc nắm lấy bả vai mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve. Toàn thân nó lập tức run lên, phát ra tiếng thở dốc thật lớn.

Người đàn ông thô bạo kéo mạnh áo ngủ của  Harry. “Cạch” một tiếng, khuy áo văng xuống mặt bàn. Lập tức, cơ thể đang tuổi phát triển của cậu nhóc trần trụi trước mắt hắn.

“Ahh... Sev...” Bé con thì thào gọi tên hắn, đôi mắt long lanh khép hờ đầy quyến rũ.

Snape cảm thấy bản thân hắn đang cương lên vì tiếng gọi của đối phương. Không. Là hắn khi ý thức được điều này trước đây đã thấy khó mà nhịn nổi dục vọng này. Chẳng qua đến bây giờ mới thấy cứng rắn đến đau đớn mà thôi.

Hắn cắn nhẹ lên điểm nhỏ nổi lên trước ngực nhóc, lại lấy răng cạ khẽ. Tiếp đó là quét đầu lưỡi liếm láp da thịt mềm mịn quanh đầu nhũ.

Harry hít mạnh một hơi. Đang lúc người đàn ông đặt nó nằm lên trên bàn ăn, một tiếng loảng xoảng rơi vỡ từ phía sau bất ngờ vọng tới.

Snape đột nhiên giật mình tỉnh lại. Hắn từ từ quay đầu sang, bèn thấy ngay con gia tinh đang đứng đó run lẩy bẩy.

“Ma... Maya...” Nó run rẩy nói.

“Quên ngay những gì mi vừa nhìn thấy mau cho ta!” Hắn cao giọng quát, “Cút.”

Maya lập tức che miệng biến mất. Chỉ còn lại ông thầy Độc Dược học cúi đầu quay lại vị trí hồi nãy.

Haizz, Merlin ơi là Merlin... Rốt cuộc thì hắn đã làm gì thế này? Giữa lúc đang rối tinh rối mù lên thế này... Hắn rõ ràng đã định...

Nhất thời thế này, hắn đột nhiên có ý định muốn chạy trốn khỏi nơi có nhóc con này, đến một nơi thật xa nào đó. Hoặc sẽ nhắm mặt làm ngơ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng mà, hắn có thể làm thế được sao?

Cậu nhóc vẫn đang tựa vào lồng ngực hắn, ngoan ngoãn như một chú cừu non. Có lẽ đầu óc nhóc con này vẫn bị cồn ảnh hưởng, thành ra còn đang thiêm thiếp.

Snape nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, thở dài thật sâu.

Người đàn ông mạnh mẽ siết chặt thân hình nhỏ xinh trong lòng. Tận sâu trong tâm tưởng hắn bây giờ, là cuộc giằng co của lý trí và dục vọng. Là sự xuất hiện luân phiên của những ý niệm về sự thật với đạo đức luân lý; những suy tính và sự liều lĩnh hòng có được cái mình muốn không hề ngơi nghỉ.

Cuối cùng lý trí lại chiến thắng. Hắn ôm Harry lên, đưa nhóc trở về phòng ngủ, đặt nhóc nằm trên giường.

Còn bản thân hắn, thì phải tắm đủ nước lạnh tận nửa giờ rồi, mới dám đi ngủ.