[Harry Potter] If

Chương 2: Mầm non nho nhỏ xinh xinh. Mầm ơi mầm lớn mau còn nở hoa (chẳng biết sẽ ra hoa gì nữa)




Nếu như Harry thích ngủ nướng, thì Snape lại có thói quen dậy sớm.

“Sớm...” Cậu nhóc tóc đen lắc lư mái đầu xù như tổ quạ, ngáp một cái rõ dài, dụi dụi đôi mắt còn đương mơ màng, chân bước loẹt quoẹt lết vào phòng khách.

” Nhóc đã rửa mặt chưa đấy?” Ôm Harry bé nhỏ ngồi lên đùi mình, Snape trong bộ áo chùng đen đơn giản xoa xoa đầu nó, đoạn ra hiệu cho gia tinh đem sữa và sanwich tới.

“Đương nhiên là rồi ạ!” Nó gật gật đầu, trèo vào lòng Bậc thầy Độc Dược học ngồi, ai oán hỏi, “Sev lại phải về trường dạy học sao?”

“Ta phải đi bây giờ” Snape nhịn cười đáp lời, khe khẽ lắc đầu.

Căn cứ theo quy định của giới Pháp thuật thì, gia tinh không thể chăm sóc trẻ em từ bốn tuổi trở xuống, hay nói cách khác, trẻ em dưới bốn tuổi phải do phù thủy tự tay chăm nom.

Về điểm này, chàng thanh niên tóc đen bóng nhờn hễ nghĩ đến là lập tức nghiến răng nghiến lợi, tuy nhiên cho đến giờ phút này thì, hắn không thể không thừa nhận, chăm sóc một đứa trẻ con thú vị thì thú vị thật đấy nhưng cũng ẩn tàng nhiều điều rắc rối, thậm chí thú vị đôi khi cũng đồng nghĩa với rắc rối tăng cao.

Tuy nhiên, hắn không có ý định làm một ông bố nhàn rỗi chuyên tâm việc nội trợ trong nhà (tuy rằng tài sản của hắn gửi trong Gringotts thừa đủ cho hắn có một cuộc sống nhàn hạ đến cuối đời hay có thể nói theo một cách nào đó, công việc khiến hắn vui nhất cũng có thể làm ở nhà), hơn hai năm lao lực vất vả thế đã là quá đủ rồi.

Vì thế hắn quyết định, chờ cho Harry bé bỏng đủ tuổi có thể an toàn ở nhà một mình (tất nhiên sẽ phải có thêm gia tinh trông coi), hắn sẽ đi tìm một công việc nào đó.

Chẳng biết nên nói Merlin có lòng hay kẻ khác rắp tâm, Harry vừa lên bốn, lão hiệu trưởng bèn gửi thư mời hắn tới Hogwarts dạy học.

Có một điều hắn không sao hiểu nổi, ấy là tại sao cụ Dumbledore không đưa Harry bé bỏng cho một gia đình pháp sư nào đó mà lại quẳng “cục nợ” này vào tay một kẻ cô độc như hắn bảo nuôi?

Ý của hắn là, về phần người giám hộ trong di chúc của James có phải có hơi…  tùy tiện quá không thế? (thiên hạ có ai không biết y và hắn là hai kẻ thề quyết không đội trời chung với nhau chứ?)

Còn nhớ ngày đầu tiên hắn đi dạy, Harry bé nhỏ tìm khắp nơi không thấy hắn đâu đã òa ra khóc nức nở, mãi tận đến quá trưa thì mệt quá mà lăn ra ngủ; đến khi hắn trở về, ôm đứa bé hai mắt sưng húp vừa nghe Maya báo cáo lại, quả thực vô cùng đau lòng.

Đêm đó, hắn phải dốc cạn lời lẽ của mình mới có thể giải thích cho Harry bé bỏng hiểu được tại sao “Sev không thể chơi với Harry cả ngày, chỉ có thể đợi sau bữa tối mới về với Harry được”.

Đến bây giờ, thằng nhỏ đã quen với việc cả ngày không nhìn thấy Snape, tuy nhiên cũng hình thành thói quen “thấy Sev thì lập tức bám dính hơn keo”

“Ta phải đi đây.”

Hài lòng nhìn phần điểm tâm đã vào bụng thằng nhỏ hơn phân nửa, vị Giáo sư Độc Dược học bèn đứng dậy.

Harry bé bỏng chu mỏ nhìn vị Giáo sư  khoác bộ cánh đen (thui) ném một dúm bộ Floo vào trong lò sưởi, thấy ngọn lửa biến sang màu xanh biếc rồi bước vào trong, “bụp” một tiếng đã trở về văn phòng của mình.

Sau khi ăn xong điểm tâm với tâm trạng ỉu xìu xìu, chú nhóc quyết định cưỡi chiếc chổi bay đồ chơi, lượn quanh căn nhà một vòng, chơi cho đến tận trưa, khi Maya mời về phòng khách dùng bữa.

Đến chiều, nó lại tới thư phòng kiếm vài cuốn sách yêu thích đọc để giết thời gian, và quả thực đọc sách có thể giúp nó tiêu ma cả một buổi chiều.

Thành công trong việc giáo dục của Snape chính là, dạy cho Harry thấy hứng thú trong học tập, tìm tòi nghiên cứu, tạo cho nó thói quen gặp vấn đề khó khăn cần biết cách tự mình nghiền ngẫm, tìm ra đáp án (Sha: *gào khóc*… anh… anh quả nhiên là một cao thủ dạy dỗ em a)

Thằng nhỏ thích xem nhất là những cuốn sách đầy tranh ảnh, đồng thời cũng thường ôn lại những gì mà hắc y nam tử đã dạy nó trước đó.

Hôm nay, nó vừa xem xong cuốn 《 Muggle, Muggle nhỏ bé》, Maya bèn lên mời nó xuống nhà ăn tối. Nó vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng.

Bữa tối vừa xong, Giáo sư Độc Dược học cũng từ trong lò sưởi bước ra.

Thường thường, buổi tối nó sẽ ngồi thư giãn cùng Snape, hắn vừa dạy cho nó một số kiến thức mới, vừa kiểm tra những gì mình đã dạy, cũng nhân đó rủa xả đám học trò của mình sao mà ngu như bò. Chú nhóc cũng sẽ rất hào hứng kể lại cho hắn nghe, hôm nay ở nhà làm gì, đọc sách gì, thậm chí còn thổ lộ vài ước mơ ly kỳ mà trẻ con vẫn hay mơ ước.

Sau đó, trong khi Sev đang chấm bài tập của học sinh, nó sẽ cuộn tròn trong lòng Sev mà ngủ ngon lành, không chút mộng mị kinh hoàng có thể quấy nhiễu được.

Đối với nó, trang viên, Sev, Maya, chiếc chổi bay đồ chơi, sách vở, đó chính là tất cả thế giới của riêng mình nó.

Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là nó hoàn toàn xa cách với thế giới bên ngoài.

Cứ mỗi lần cuối tuần, hay đến những kì nghỉ dài, Snape đều đưa Harry bé bỏng ra ngoài dạo chơi.

Khi nó, Giáo sư Độc Dược học sẽ gội sạch mái đầu bóng nhờn, thay áo chùng đen in hoa văn mờ mờ rồi đưa Harry đi chơi. Tuy nhiên, Harry không hiểu tại sao mỗi lần ra ngoài, nó phải chải tóc che khuất trán.

Chú nhóc rất thích đến Hẻm Xéo chơi, ở đó có nhiều cửa hàng nhìn rất đẹp mắt, bán dược liệu có, bán sách cũng có, cả những cái vạc to thật là to nữa, thực sự vô cùng vui tươi náo nhiệt.

Mỗi lần tới đây, vị Giáo sư quanh năm khoác áo chùng đen đều phải mua bổ sung vài cái vạc bằng thiếc, nguyên do là vì đám học trò ngu đần suốt ngày chỉ biết phá hoại của công mà ra.

“Phú Quý và Cơ Hàn” là một trong những điểm đến của cả hai, tại đó, Harry thường kiếm vài cuốn truyện cổ tích vào loại hiếm, còn Snape thì tìm mua vài cuốn sách mới nhất về Nghệ Thuật Hắc Ám và Độc Dược.

Ngoài ra, cũng như những bé trai cùng lứa tuổi, Harry cũng thường hau háu ngắm nhìn những món đồ trong tiệm “Dụng cụ chuyên dụng cho Quiddtich” hay sáng mắt lên khi thấy những viên kẹo đủ màu sắc trong tiệm “công tước mật”.

Harry cũng từng đến Hẻm Knockturn một lần, ấy là khi Snape bỗng cần vài loại dược liệu quý hiếm, buộc lòng phải tới cửa tiệm trong hẻm nọ mua.

Nắng xuống chẳng thấy đâu, trời lên sâu chót vót, bốn phía xung quanh âm trầm đáng sợ đến kinh người, kẻ lướt ngang qua tựa hồ như quỷ ăn thịt người —— dẫu cho Snape đã ôm chặt vào lòng nhưng đứa nhỏ vẫn không thể không run rẩy sợ hãi thứ không khí quỷ dị kia.

Tuy nhiên, Harry chưa một lần tới Hogsmeade, ngôi làng duy nhất ở nước Anh toàn phù thủy sinh sống, ấy là vì Giáo sư Độc Dược học không thích thú gì chuyện ngày nghỉ mà cũng phải nhìn mặt đám học trò nhất quỷ nhì ma kia.

Thỉnh thoảng, Snape cũng sẽ dẫn nó vào thế giới Muggle, vừa là vui chơi, vừa để khám phá.

Vì thế, Maya may cho cả hai rất nhiều quần áo Muggle, của hắn đa số là âu phục thẳng thớm, còn của Harry bé nhỏ lại là đồng phục thủy thủ đáng yêu. (Sha: *rớt nước miếng cười ngớ ngẩn*)

Bọn họ sẽ ngồi trong công viên tận hưởng một ngày nắng đẹp, vào Disneyland chơi những trò chơi mới nhất, đến bưu điện xem tem là gì, Muggle gửi thư đi bằng cách nào, tới cửa hàng bán đồ ăn nhanh ăn khoai tây chiên, hoặc tìm hiểu những điều mới lạ mà chỉ thế giới phi- pháp- thuật mới có.

So với thế giới Muggle bao la rộng lớn, thế giới Pháp thuật chỉ như một khoảng trời tí hon, Harry bé bỏng không ngừng tò mò về những điều kì thú, mỗi tới thế giới Muggle chơi đồng nghĩa với việc Snape sẽ phải chuẩn bị lỗ tai để nghe một lô một lốc những câu hỏi “Vì sao” của Harry.

“Vì sao ảnh chụp lại bất động?”

“ Vì sao muốn gửi thư đi thì phải dám tem bỏ vào thùng thư để người đưa thu mang đi?”

” Vì sao không cần chổi mà vẫn có thể bay?”

“Vì sao…”

Mới đầu Snape còn  giảng giải cho Harry biết “tại sao lại thế”, tuy nhiên vì kiên nhẫn của hắn chỉ to bằng con kiến nên về sau hắn nhẹ nhàng bảo Harry bé bỏng một câu rất ngắn gọn, xúc tích: “nhóc hãy tự mình quan sát, sau đó tự tìm đáp án, nếu vẫn chưa hiểu thì hãy hỏi chính những người Muggle”.

Còn hắn sẽ đi phía sau, thảnh thơi nhàn nhã, vừa không bị thằng nhỏ quấy rầy,lại vừa có thể dạy nó kỹ năng giao tiếp, nhất cử lưỡng tiện. (Sha: ồ ồ ồ… nhất cử lưỡng tiện, anh cũng tiện quá rồi đấy =.=)

Cứ như thế, từng giây từng phút bình yên nhẹ nhàng trôi đi…