[Harry Potter Đồng Nhân] Thỏ Và Sói

Chương 4




“ Mặc dù so với nhà ta thì kém xa, bất quá cũng miễn cưỡng chấp nhận được, ta không thể chịu được nhân ngư kia! Bất quá có lẽ…tên Weasley sẽ thích.” Malfoy rất khinh thường.

Harry biết rõ ý hắn chỉ tấm kính vẽ nhân ngư trong phòng tắm, có lần cậu đã thấy nàng, còn gặp phải con ma khóc nhè Myrtle.

“ Ngươi không sợ lúc này có người vào sao?” Phòng tắm huynh trưởng là cấp cho các huynh trưởng dùng chung.

“ Cái này rất đơn giản, ngươi nghe đây, ta dạy ngươi một thần chú nhỏ.” Malfoy vươn tay kéo lỗ tai Harry.

Hắn nói một thần chú nhỏ nhưng thật ra là một thần chú lẫn lộn khiến bức họa trở nên hồ đồ, lúc hắn ở trong thì không ai có thể tiến vào.

Khó trách, có đôi khi Ron lại oán hận bức họa ở cửa phòng tắm hư mất rồi, nguyên lai là mánh khóe của Malfoy. Chỉ là…

“ Cái này, là ai dạy ngươi?”

“ Cái này còn phải để giáo sư dạy sao?” Malfoy rất khinh thường bắt đầu trợn trắng mắt: “ Ta lúc ba tuổi đã lấy ra chơi rồi.”

Cũng không biết là thật hay giả? Vốn là thần chú tự hắn nghĩ ra, ta cũng không tin ta không học được, Harry oán thầm. Cuối cùng, thần chú mà người nào đó tự nhận là ba tuổi đã mang ra để chơi, cậu phải luyện mấy chục lần mới thành công, Malfoy vỗ vỗ đầu cậu, tỏ vẻ: “ Ta biết tư chất của ngươi không tốt” cùng vẻ mặt đồng tình.

Chẳng lẽ mình kém hơn hắn? Harry không phục lắm, nhưng thực ra lương tâm lại nói, thành tích của Malfoy đúng là không tệ, nhất là môn Độc dược mình vô cùng rách nát thì hắn lại có thể thuận buồm xuôi gió chế ra ma dược được coi như hoàn mỹ; còn Thuật phi hành, thời điểm mình còn chưa biết chổi bay là gì hắn đã có thể bay lượn tự do trên trời rồi, như vậy tại sao trận Quiddich nào hắn cũng chậm hơn mình một bước? Rõ ràng hắn có thể bay tốt như vậy?

Mỗi lần hai người tranh giành kịch liệt, hắn cũng không chiếm được đại tiện nghi, chẳng lẽ hắn ở quá xa rồi sao?

Harry càng nghĩ càng không ra, Malfoy rốt cuộc là người như thế nào?

Trong lúc Harry đang bực bội, Malfoy lại bắt đầu đưa ra yêu cầu: “ Mời ngươi chuẩn bị đồ dùng cho ta tắm rửa.”

Cơ thể của một con thỏ mà thôi, yêu cầu cao như vậy làm gì? Harry không thể nhịn được nữa mà giật hắn từ trên đầu xuống rồi ném vào trong nước, mà Malfoy dường như đã sớm dự liệu được cậu sẽ làm như vậy, nắm chặt lấy áo choàng của cậu, lòng bàn bàn chân vừa trượt, Harry đáng thương cũng bị kéo vào trong nước.

Ngoi lên, cậu lúc đầu muốn mắng vài câu, nhưng nhìn đến thỏ Malfoy ở trong nước đang nắm chặt lấy vạt áo của mình, hai chân sau không ngừng đạp phịch phịch. Cậu nghĩ lại chính mình có lẽ hơi quá đáng, hắn bây giò chỉ là con thỏ, vạn nhất chết đuối sẽ không tốt, ngẫu nhiên có lương tâm, Harry nghĩ thò tay xuống nước mò Malfoy lên.

Sau đó, một đạo ánh sáng chói mắt hiện ra trước mắt cậu, cậu vô thức giơ tay che lại, nửa ngày mới mở được mắt, bị ánh sáng cường đại ảnh hưởng, cậu mất một hồi lâu mới thấy rõ thứ trước mặt.

A, con thỏ đâu rồi?

“ Phát ngốc cái gì? Đồ ngốc Potter?” Có người dùng sức búng trán cậu.

Cậu bị đau liền rụt về sau một chút, ngẩng đầu nhìn lên chính là một đôi mắt màu lam xám mang ý mỉa mai, đó là đôi mắt cậu rất quen thuộc, lúc hai người xung đột cậu thường xuyên nhìn thấy, mái tóc màu vàng ướt sũng còn đang nhỏ giọt dán vào hai gò má tinh tế, vẽ ra hình dáng gầy gầy, trước kia vẫn bị keo xịt tóc làm cho cứng ngắc nên cậu không biết, nguyên lai mái tóc như tơ rủ trên làn da trắng xanh sẽ mềm mại như vậy.

A?

Hình như có chỗ không đúng?

“ Ma…Malfoy? Ngươi biến trở lại rồi?” Harry bắt đầu la toáng lên.

Hừ hừ, ai bảo ngươi tùy tiện cùng kẻ địch vào phòng tắm.

Tác giả: Này, nhân gia đã trở lại rồi.

Không phải con thỏ lạc ~

Đại khái là dã lang xuất hiện rồi.