Chuyện Chúa tể Hắc ám có bạn đời, ngay ngày hôm sau truyền rộng rãi trong các gia tộc máu trong.
Gương mặt Izanas vặn vẹo.
“Anh ta dựa vào cái gì!” Cô ta hung hăng bóp cổ kẻ dưới, môi cắn chảy máu, lại vì động tác của mình mà miệng vết thương không ngừng mở rộng, tơ máu chảy dọc theo khóe môi, nhìn qua như ma cà rồng mới ăn no, “Anh ta có tư cách gì, lúc Lord gian nan nhất thì anh ta ở đâu, cùng Lord phát triển Tử thần Thực tử là chúng ta!”
Kẻ dưới đỏ bừng mặt, muốn nói gì đó nhưng dần dần không có hơi thở dưới tay cô. Hắn đã chết. Izanas ném người ra, đã có gia tinh xuất hiện đưa người đi.
Tâm trạng cô ta vẫn không bình tĩnh được. Khi Lord đưa người về cô ta đã biết là không tốt lành gì mà. Lord không phải là người chung tình, có thể có thành tựu hôm nay luôn gắn liền với lợi ích là trên hết, nhưng Lord như vậy lại đưa người yêu cũ về cạnh mình sau khi anh ta biến mất bốn năm.
Thật sự là buồn cười. Người kia biến mất bốn năm, ai biết trong bốn năm đó người kia đã ăn chơi chỗ nào?
Nhưng cô ta thì khác, lại càng không giống các Tử thần Thực tử. Cô ta tốt nghiệp sau Tom, vừa tốt nghiệp đã đi theo Tom, cùng nhìn Tử thần Thực tử dần mạnh hơn, tuy vì cô ta là nữ, rất nhiều chuyện không làm được, nhưng không ai dám bất kính. Vì Tử thần Thực tử có thể lớn mạnh đến nay, công lao của cô ta không nhỏ. Không ai dám coi thường thủ đoạn của Izanas Black.
Nếu người Lord chọn là tầng cao Tử thần Thực tử, Izanas cô sẽ phục, dù sao trong Tử thần Thực tử cũng có nhiều người giỏi hơn cô ta, hơn nữa cô ta không phải là con gái gia chủ Black, dù tự đưa mình lên thì gia tộc cũng không trách cô ta, mà lại vui vẻ vì cô ta có thể đứng cạnh Chúa tể Hắc ám.
Tuy nhiên, người Lord lựa chọn lại là Harry Evans! Kẻ biến mất bốn năm, không có mặt trong lúc Lord gian nan nhất, giờ lại trở về khi Lord công thành danh toại.
Vì Lord, cô ta quyết không cho phép kẻ kia tiếp tục mê hoặc Lord.
“Mi nói Lord định đưa anh ta đi xem World Cup?” Izanas mở ngăn tủ nhỏ, nhìn các chai có màu sắc khác nhau trong đó, không để ý hỏi, nếu không phải gương mặt cô ta còn đang vặn vẹo thì chỉ sợ bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng cô ta chỉ quan tâm Lord đi đâu mà thôi.
“Đúng vậy, Lord đã đưa anh ta đi, nghe nói sẽ đi quanh đó trước khi trận đấu bắt đầu.” Giọng đối phương vô cảm, dù Izanas vừa mới giết chết bạn hắn, thì giọng nói hắn cũng không run rẩy hay mang oán hận.
“Tìm cơ hội ra tay.” Izanas lấy ra vài cái chai trong tủ, gói vào một túi rồi ném cho hắn, “Ta tin mi dùng Lời nguyền Độc đoán rất giỏi, không phải Lord đang luôn suy nghĩ có nên ra tay với kẻ bên nước Pháp kia hay không sao? Chúng ta sẽ cho ngài một lý do.”
“Tiểu thư, là nhằm vào nước Pháp?” Đối phương đón cái túi Izanas ném tới, lạnh lùng hỏi.
“Lord vừa mới hợp tác bên nước Đức không lâu, trong thời gian ngắn sẽ không thể phá vỡ, chúng ta không cần gây thêm rắc rối cho Lord. Nhưng ta nghe nói, công việc mà Nott đi tới nước Pháp đã hỏng, cũng vì đối phương cho rằng năng lực Lord không bằng phù thủy bản địa, một khi đã vậy, chúng ta sẽ cho chúng nhìn xem, rốt cuộc ai mới có bản lĩnh.” Đây không phải lần đầu tiên cô ta làm vậy.
Trên thực tế, vào lúc Tử thần Thực tử phát triển gặp trở ngại, người bên cạnh Tom sẽ ra mặt làm chuyện gì đó, họ làm rất bí mật, lại cho Tom có đủ lý do ra tay. Đến lúc đó dù có tra cũng không tra ra Tom, vì trong tầng cao Tử thần Thực tử, không ít người có thế lực của riêng mình.
Đây là Tom cho phép kẻ dưới bồi dưỡng, Tom sẽ không tham gia, những người đó không có dấu hiệu hắc ám, thậm chí vào lúc cần thiết, Tom cho phép những người này ưu tiên mệnh lệnh của chủ nhân họ. Cũng chính vì những người này không thuộc về Tom, trên người họ không có bất cứ dấu hiệu nào liên quan tới Chúa tể Hắc ám, mới khiến dù đối phương nghi ngờ Tom cũng không có chứng cứ nào.
Tom cũng hiểu được là ai đang âm thầm hành động, nhưng y cũng chỉ cười như không cười. Không cảnh cáo, không trách cứ, thậm chí trong lời nói còn có ý biểu dương. Tất cả mọi người đều biết, Tom ngầm đồng ý động tác của họ.
Ngày nay, Izanas ra tay với Harry, giá họa cho kẻ thù họ, đủ để những chuyện không tiến hành trước đó được tiếp tục, nếu làm tốt, Lord sẽ cho rằng đối phương thực sự đã làm, đến lúc đó đối phương không trốn được, dù Lord biết là cô ta, cô ta cho Lord lý do ra tay, nên lúc đó cũng chỉ bị vài cái Crucio rồi qua loa thôi. Dù ở góc độ nào thì ra tay với Evans sẽ không bị thiệt.
“Đi đi, nhớ phải làm bí mật, tốt nhất đừng để Lord phát hiện là mi đang làm.” Izanas hừ nhẹ.
Đối phương gật đầu, lập tức rời khỏi.
Khác với bên Tử thần Thực tử đang căng thẳng, Tom đã sớm bị Harry kéo tới trấn nhỏ nơi tổ chức Quidditch.
Tất cả mọi người cho rằng Chúa tể Hắc ám đang cùng đi với bạn đời thăm thú lại không biết đó là sau khi Harry lên tiếng thì Tom gật đầu. Đơn giản mà nói, chính là Chúa tể Hắc ám sợ vợ, bạn đời nói gì thì y chỉ có thể làm nấy.
Còn 5 ngày nữa thì tới World Cup, gần đây báo chí cũng không gióng trống khua chiêng, nhưng mỗi ngày đều sẽ để một mục nhỏ về nó, sau khi trận đấu bắt đầu thì nó mới lại trở thành đầu đề của báo chí.
Những chuyện này không nằm trong phạm vi Harry suy nghĩ, anh chỉ tới đây ngắm phong cảnh, thuận tiện cảm nhận tập tục nơi này so với London.
Vào năm thứ tư anh đi xem trận đấu là dựa vào Khóa Cảng, nhưng anh không biết nơi đó là đâu, rồi vì dấu hiệu hắc ám xuất hiện, báo chí càng chú ý về nó, anh cũng không còn suy nghĩ về trận đấu. Lần này thì anh biết địa điểm, nơi này cách London rất xa, nhưng nơi này không có nhiều Muggle, vì thế tổ chức ở đây là phù hợp nhất.
Dù sao mấy năm nay, London đang phát triển chóng mặt, nó đã trở thành một thành phố quan trọng của Muggle.
Chẳng qua, Harry lại gặp được một người quen trong này.
“Winter.” Anh bất ngờ nhìn phù thủy hắc ám trước mắt, ông ta vẫn như vậy, thích che kín mình dưới mũ trùm, “Thật ngạc nhiên khi gặp ông ở đây.”
Đối phương gật đầu với anh, phù thủy hắc ám luôn lạnh lùng lại giải đáp nghi hoặc của Harry, “Có đơn đặt hàng, cần tới đây.”
“Định ở bao lâu?”
“Nửa tháng.” Đối phương nói.
“Năm ngày sau trận đấu Quidditch bắt đầu, cùng đi xem không,” Harry nhiệt tình mời: “Đương nhiên nếu ảnh hưởng đến việc ông đang làm thì xin lỗi tôi đã quá đột ngột.”
Đối với phù thủy hắc ám đã chăm sóc mình bốn năm, dù đối phương cực kỳ lạnh lùng, nhưng Harry vẫn coi đối phương là bạn, hơn nữa sống chung với đối phương ở trong khu rừng khiến anh có thể hiểu tính cách của Winter, có thể nói Harry là người bạn duy nhất mà Winter có.
Winter im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu.
Thấy Winter gật đầu, Harry cực kỳ vui vẻ. Với bạn bè, Harry luôn đối xử chân thành.
Mà Tom thì ở bên cạnh im lặng. Y không biết nên có thái độ nào với Winter, nếu không phải có Winter thì y sẽ không thể không gặp Harry trong cả bốn năm, nhưng nếu không có Winter thì Harry chỉ sợ cũng không sống qua bốn năm, dù sao khi tiến vào căn phòng đó, so với bất cứ ai thì anh cũng biết dụng cụ trong đó rất quý giá. Winter phải mất rất nhiều công sức mới cứu sống được Harry. Là một phù thủy hắc ám luôn đi một mình, Winter không có nghĩa vụ phải thông báo với Tom Harry đang ở chỗ ông ta.
Với Winter, Tom vừa tức giận vừa cảm kích. Tom không biết nên có thái độ gì, cuối cùng lựa chọn không nói lời nào.
“Dạo này thời tiết không tốt lắm.” Trước khi đi, Winter nói khẽ, “Đừng để bị ngấm mưa.”
Harry im lặng nhìn bóng lưng ông rời đi, không nói gì.
“Gần đây rất nhiều phù thủy hắc ám hành động quanh đây.” Tom tới cạnh Harry, nói nhẹ: “Bên nước Pháp không yên bình, hai gia tộc phù thủy hắc ám đang chiến tranh.”
Harry không hiểu cái này lắm, nhưng anh cũng đoán ra.
“Có thể họ sẽ lợi dụng thời gian trước khi Quidditch bắt đầu sẽ tiến hành gì đó.” Tom tựa vào vai Harry, “Chẳng qua không liên quan tới chúng ta, sau khi kết thúc chúng ta có thể tới nơi khác nhìn xem, nếu anh muốn vào đội quốc gia, tôi có thể sắp xếp.”
Ý là để anh… đi cửa sau?
Vốn Harry còn chìm trong nỗi lo có thể trận đấu Quidditch lần này không yên bình, nghe Tom nói vậy, đen mặt tại chỗ. Anh dẫm mạnh lên chân Tom.
Tom cứng người, nhưng không nói gì.
“Tôi có năng lực của mình, có thể tự đi thi vào đội quốc gia.” Để một Tầm thủ xuất sắc đi cửa sau, là nỗi nhục với anh. Harry thở phì phì nhìn Tom.
Cú dẫm đó cực kỳ có lực, căn bản không thèm giơ cao đánh khẽ.
Rốt cuộc Tom biết mình sai ở đâu. “Không phải…”
“Tôi mặc cậu có lý do nào, để tôi đi cửa sau chính là khinh thường tôi.” Harry nâng cằm, “Tôi làm Tầm thủ Hogwarts trẻ nhất một thế kỷ nay, là Tầm thủ lần đầu tiên phá kỷ lục của Gryffindor nhiều năm, dù không đạt được trình độ đội quốc gia, nhưng vẫn thừa sức làm dự bị.” Thế mà lại để anh đi cửa sau! Harry tức giận rồi lại đá Tom cái nữa, “Đồ ngốc không hiểu Quidditch nhà cậu!” Nói xong, anh tức giận đi rồi.
Tom nhìn lưng Harry, cười khổ lắc đầu. Đã rất nhiều năm rồi y không nghe ai mắng mình là ngốc nữa, mà những đứa dám mắng y trong cô nhi viện cũng trở thành bữa tối của Nagini. Chỉ là nhiều năm sau, người mắng y là Harry, y có thể làm gì?
Không còn cách nào khác, ai bảo Chúa tể Hắc ám sợ vợ chứ!