Harry không biết nên hành động như thế nào về chuyện của Moody và Ron.
Vẻ mặt Moody nói cho Harry rằng cậu không nói đùa, một người mất bốn năm để chờ đợi người khác đã đủ chứng minh tình cảm này, bốn năm, không nhiều cũng không ít, nhưng với một phù thủy vừa mới tốt nghiệp, mới tiếp xúc với xã hội thì bốn năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Dùng cả bốn năm để chờ đợi một người, Harry cảm thấy dù không biết tương lai họ sẽ đến đâu, nhưng ít nhất cũng không chấm dứt bằng việc Ron rời đi.
Chỉ là…
“Quả thật tôi biết Ron đang ở đâu.” Harry cau mày nói, “Nhưng vì một số nguyên nhân, tôi cần lấy ý kiến của Ron rồi mới báo cho cậu được.”
Moody gật đầu, tỏ vẻ hiểu. “Cám ơn anh.” Cậu nói.
Harry gật đầu, nhìn gương mặt hơi lạnh nhạt của Moody, khe khẽ thở dài. Anh không biết quan hệ giữa Ron và Moody đã bắt đầu thế nào, nhưng hai năm ở trường, anh cũng biết rõ tính cách Moody, cậu chính là một Gryffindor tiêu chuẩn, sự lạnh lùng của cậu hoàn toàn khác với Tom, Tom coi thường người khác, mà Moody lại có tính cách như vậy.
Dù nói thế nào, Ron và Moody cần phải có một kết cục, từ phản ứng của Hermione thì Ron không phải không đặt Moody trong lòng. Những năm gần đây Ron vẫn luôn có tâm sự, người khác không nhìn ra không có nghĩa là Hermione không nhìn ra, trước còn không biết là nguyên nhân gì, giờ nghĩ lại, chắc là có liên quan tới Moody rồi.
Khi về đến nhà, Harry vẫn còn hoảng hốt.
Tom đi từ sáng giờ đã về, đang ngồi trên salon đọc báo.
“Hôm nay về sớm vậy?” Harry thấy Tom, hơi ngạc nhiên, trước đó vì sức khỏe Harry không tốt nhưng Harry là người không thành thật, Tom luôn ở nhà nhìn Harry, sau khi sức khỏe anh khôi phục, lệnh cấm được giải trừ, đương nhiên Tom phải ra ngoài làm chuyện của mình.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi họ không cùng ăn cơm trưa. Harry cảm thán, ý cười trên mặt không giảm: “Tôi đi làm cơm trưa, chiều cậu có ra ngoài không?”
“Không.” Tom nói: “Chiều nay tôi có thể ở nhà.”
“Cậu muốn nhàn nhã?” Vì không đoán được Tom sẽ trở về lúc giữa trưa nên anh đã ăn vài thứ ở bên ngoài, lúc này trở về đã hơi muộn.
Nghĩ làm xong cơm trưa cũng sắp tới tối, vì thế anh đi làm một ít đồ ăn nhẹ, “Trước ăn tạm đã, hôm nay chúng ta ăn cơm sớm hơn nhé.” Anh nói rồi rót cho Tom một cốc nước trái cây, “Tối nay muốn ăn gì?”
“Anh quyết định là được.” Harry đã không được ăn một thời gian, lúc đầu mất vị giác, sau khi giải trừ lệnh cấm, bữa tối mấy ngày nay đều không lặp lại, Tom cũng không có ý kiến.
“Được.” Harry vừa bận việc, sau khi họ ăn nhẹ có thể nghỉ ngơi một chút, làm một số chuyện rồi Harry đi chuẩn bị bữa tối.
“Harry.” Tom dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh.
“Sao vậy?” Harry cũng không quay đầu lại, chăm chú quấy trứng gà.
“Ba ngày sau tôi có một bữa tiệc nhỏ.” Tom nói: “Anh có hứng thú không, đi cùng tôi?”
“Bữa tiệc nhỏ?” Harry nhìn Tom, hơi ngạc nhiên, Tom đang làm gì thì họ đều biết rõ, nhưng Tom không nói, Harry cũng không hỏi.
Chỉ là đi cùng Tom tham gia tiệc? Bữa tiệc có thể để Tom tham gia tuyệt đối không chỉ “nhỏ”, nếu mình đi cùng thì lấy thân phận gì hoàn toàn không cần nói cũng biết. Nhưng… vì sao Tom lại đột ngột như vậy?
“Bữa tiệc nhỏ giao lưu của gia chủ Malfoy mới, mời rất ít khách, tôi chỉ hy vọng anh đi cùng tôi một chuyến.” Tom giải thích.
Harry giật mình. Năm đó vào chiến loạn, Draco chỉ đơn giản quản lý gia tộc, nhưng với kế thừa gia tộc, mật thất, những phòng chỉ do gia chủ mở ra vẫn không mở ra cho Draco. Cho đến sau chiến… Khi đó Harry mới biết, cái gọi là gia tộc máu trong, kế thừa không chỉ là dòng dõi phù thủy, mà là lễ kế thừa với phù thủy.
Đối với con cái nhà máu trong, trong cuộc đời họ có hai mốc quan trọng nhất. Đầu tiên là lễ trưởng thành. Nó có ý nghĩa đánh dấu sự bắt đầu đi vào xã hội của họ, bắt đầu chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, họ có thể cưới vợ sinh con, sinh ra dòng dõi thuộc về mình. Quá khứ, thời gian phù thủy trưởng thành sớm hơn bây giờ, hoàn cảnh tạo nên xã hội phù thủy lúc đó.
Thứ hai là kế thừa. Thế hệ trước lui về, người mới nắm giữ gia tộc, mang ý nghĩa sức sống mới, họ sẽ cho gia tộc tương lai mới, ngày mai mới. Khác với trưởng thành, thời niên thiếu khinh cuồng, thế giới to lớn như thế, mọi người đều ngầm ý người trưởng thành vẫn còn lỗ mãng và tò mò. Họ thăm dò thế giới này, mang theo sự kính sợ hay khinh thường và cả tò mò, trải qua rất nhiều chuyện gặp rất nhiều người. Mà năm tháng xanh mướt đó, ngay giây họ tiếp nhận gia tộc thì sẽ lắng đọng lại.
Phù thủy được thời gian tôi luyện trưởng thành hoàn toàn giũ bỏ nét ngây ngô, anh ta không còn là thiếu niên vừa liếc mắt đã khiến người ta ồ lên, mọi người không tìm thấy ngọn lửa nhiệt tình trên người anh ta nữa. Nhưng những năm tháng đó sẽ lắng đọng ngay khi thanh niên tiếp quản gia tộc, anh ta chắc chắn sẽ có cuộc sống khác so với sự thoải mái thích ý trước kia. Gánh nặng gia tộc, thăm dò giữa người với người. Đã trải qua một mặt tốt đẹp nhất của thế giới, họ sẽ mau chóng nhìn rõ mặt khác.
Mà nếu gia chủ trước có vài đứa con thì mấy người khác sẽ trở thành chi thứ, họ cũng sẽ có sự phát triển của riêng mình, họ cũng sẽ có tương lai của mình. Dù tiếp nhận gia chủ hay gia chủ chi thứ thì đều cực kỳ quan trọng.
Harry may mắn được chứng kiến nghi thức Draco hoàn toàn tiếp nhận gia tộc Malfoy, anh thấy Lucius có vẻ mỏi mệt do sự tra tấn từ Voldemort, lấy đũa phép của mình ra khỏi cây gậy rắn, sau đó đưa cây gậy cho Draco, anh thấy Lucius đặt đũa phép giữa trán Draco, nói ra ngôn ngữ từ xưa. Đó là sự kế thừa thần thánh nhất, kéo dài dòng dõi.
Có đôi khi, gia tộc máu trong cũng không lạc hậu như người ta đã nói. Ít nhát họ còn giữ một số tập tục của phù thủy, mà những tập tục đó không còn được duy trì ở các gia đình phù thủy bình thường, những tập tục đã từng là thần thánh ở toàn bộ giới phù thủy. Ít nhất có người còn nhớ rõ, ít nhất có người không quên.
Trải qua toàn bộ nghi thức lúc ấy Harry đã cảm thán như vậy. Dù sao rất nhiều tập tục đã không còn thích hợp với gia đình phù thủy bình thường, nhưng Harry biết, lễ nghi hơi lộn xộn trong mắt người khác rồi vẫn được kế thừa.
Mà Harry cũng thấy danh sách bữa tiệc đó. Chỉ chưa đến 30 người.
Harry thật sự không dám tưởng tượng một bữa tiệc chưa tới 30 người sẽ tổ chức như thế nào. Rồi Hermione tìm được tư liệu – thời gian kia Draco quá bận, gần như chân không chạm đất, căn bản không rảnh trả lời Gryffindor luôn có đủ các câu hỏi như anh – bữa tiệc xa xưa kiểu này, xuất hiện từ thời đại Merlin, thịnh hành ở thời đại bốn nhà sáng lập và xuống dốc vào thời cận đại.
Bữa tiệc xa xưa này là một sự kế thừa của các phù thủy khắp nơi, không biết bắt đầu từ lúc nào, nghe nói ban đầu nếu muốn kế thừa tri thức, khi đó không có văn tự, kế thừa tri thức chỉ dựa vào bọn họ. Vì thế trước khi chết, trưởng bối rút ký ức mình ra, để vào khoáng thạch đơn giản, giữa khoáng thạch được thần chú làm rỗng, đỉnh là một nút gỗ rất nhỏ. Ký ức từ trưởng bối được lưu trữ bên trong, bao hàm nhận thức về thế giới này và kinh nghiệm về tri thức. Nhưng nhiều năm trước mọi người không bảo tồn được những ký ức này được lâu, chúng chỉ có thể tồn tại chưa tới 20 năm, cũng đủ để người ta học tập. Về sau, tập tục này xuất hiện ở các bộ lạc, ký ức được truyền cho con cái chủ nhân coi trọng nhất, có quyền được mọi thứ khi chủ nhân còn sống.
Đến niên đại bốn nhà sáng lập, tập tục này đã trở thành một loại kế thừa gia tộc, nghi thức kéo dài gia tộc. Mà con cái không chỉ có được khoáng thạch giữ ký ức, mà còn phải gánh vác toàn bộ gia tộc. Nghi thức đơn giản đã cần phải có nhân chứng, có khế ước. Nhân chứng phải có đức cao vọng trọng mà còn sẽ không phản bội gia tộc, tuyệt đối ủng hộ chủ nhân mới.
Rồi sau đó, nghi thức này được diễn ra trong các bữa tiệc. Sau khi hoàn thành chủ nhân mới sẽ mở tiệc, mà cũng có quyền lực tuyệt đối, đến niên đại bốn nhà sáng lập, bữa tiệc này không chỉ giới hạn ở trong gia tộc, họ cũng sẽ mời tộc trưởng gia tộc khác, coi như là một thông báo. Hôm nay gia tộc tôi có gia chủ mới, về sau dù là bạn hay là thù, vì gia chủ thay đổi mà sẽ có một cục diện mới.
Đó cũng là lý do vì sao mà trên nghi thức Draco kế thừa có rất ít người. Vì người được mời đến, dù quan hệ với gia tộc này có căng thẳng hay không, để thể hiện lòng tôn trọng, họ sẽ không đưa theo gia quyến tới. Mà lúc này Tom lại nói muốn dẫn anh đi tham dự bữa tiệc Malfoy vào năm ngày sau?
“Dù Abraxas mời cậu nhưng tôi cảm thấy cậu không nên dẫn tôi đi, không phù hợp với lễ nghi.” Nếu lấy thân phận bạn bè, đương nhiên Tom không được mời, nhưng giờ Tom có một thân phận khác, thân phận này là nguyên nhân gia chủ Malfoy trước mời y. Nhưng anh thì sao? Anh chỉ là một người bình thường.
Vào bữa tiệc Draco cũng không mời nhiều bạn, không phải nói Draco không có bạn ngoài mấy người anh, chủ yếu là những người được mời đến hôm đó đều có thân phận tôn quý, ba người Harry làm anh hùng chiến tranh thì không có gì phải bàn cãi, tuy nhiên phần lớn bạn của Draco đều là Slytherin, nếu mời một đám người thừa kế đối mặt với trưởng bối mới thật là xấu hổ.
Mà thế giới này Harry không có thế lực nào, anh không nghĩ ra được lý do gì khiến mình cùng Tom đi tham dự tiệc cả.
“Không, anh có tư cách này.” Tom cười khẽ nhìn anh: “Gần như tất cả mọi người đã nhận định, anh là một trong hai người thừa kế Slytherin còn sót lại.”
Harry ảo não rên lên. Black chết tiệt!