[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 3 - Chương 122




Dù cuộc sống mới của Harry có vui vẻ hay không thì Harry biết rõ một điều, dạo này anh rất thỏa mãn, tuy rõ ràng Tom làm một số chuyện trong âm thầm, nhưng anh vẫn lựa chọn bỏ qua. Tình yêu luôn cần có người lùi một bước, nếu không cuộc sống của họ sẽ không thể duy trì được.

Một tháng sau, rốt cuộc Harry buồn bực vì quá nhàm chán.

“Tôi phải tìm việc để làm, cuộc sống kiểu này là đang ngược đãi tôi!” Harry ồn ào trên ghế salon, “Tom, cậu có nghe thấy không?”

“Có nghe.” Tom bỏ thư từ trước mắt ra, “Anh đã nói với tôi hơn 30 lần rồi.” Mà còn chỉ trong vòng một giờ!

“Vậy cho tôi một đề nghị đi!” Harry cưỡng chế.

Đáng tiếc, muốn đưa ra trong giây lát thì Tom cũng không biết mình nên đề nghị thế nào.

Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới nhậm chức chưa đến bốn năm, tuy hắn không trẻ lắm nhưng cũng chưa đến mức phải về hưu, mà vị giáo sư này được bọn nhỏ yêu thích, Harry cũng không thể chạy tới trước mặt đối phương mà nói rằng: “Hì, ngại quá, hiệu trưởng chỉ mời ông thay thế tôi lúc tôi biến mất thôi, giờ tôi đã trở về ông cũng có thể đi được rồi.” Đúng không?

Tom đã từng muốn đề nghị Harry vào Bộ Pháp thuật, nhưng y nhanh chóng phủ quyết. Dù sao so với ai thì Tom biết rõ Harry không phù hợp với chính trị, tuy anh thông minh mà suy nghĩ kỹ mới làm nhưng tính cách của Harry đã quyết định anh không thích chính trị, cũng không phù hợp với chính trị. Với Harry thì Bộ Pháp thuật sẽ chỉ là một nhà giam.

Harry nhàm chán lật báo, “Có lẽ tôi có thể tới Hẻm Xéo tìm việc, giờ là trước khai giảng, chắc Hẻm Xéo sẽ rất bận, nên có lẽ tôi có thể qua bên đó.”

Khóe miệng Tom run lên một chút, thật sự y rất muốn nói với Harry rằng, bắt đầu từ ngày y đi Hẻm Xéo với Harry, chuyện Harry là tình nhân của Chúa tể Hắc ám đã sớm lan truyền, nếu Harry thật sự muốn tới Hẻm Xéo tìm chuyện làm thì chắc không ai dám thuê anh. Nhưng y không muốn bản thân phá tan ảo tưởng của Harry, dù sao nếu tự y nói ra thì sẽ bị nghi ngờ là ngăn cản Harry đi giải sầu. Hãy để tự Harry biết chuyện này thì hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, Tom nuốt lời mình định nói. Mà Harry vẫn tiếp tục lật báo. Sau đó Tom nghe được tiếng Harry kêu lên vui vẻ.

“Đúng rồi… Đúng rồi, sao tôi không nghĩ tới chứ.” Harry nhìn báo chí nói: “A, chắc chắn mình đã hồ đồ vì ngủ bốn năm rồi.”

“Sao vậy?” Người kia lại tìm được chuyện gì khiến anh hưng phấn đến thế?

“Sao tôi có thể quên được chứ, Tom.” Harry cười xán lạn nhìn y: “Tuy dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám rất vui nhưng tôi không am hiểu nó nhất.”

“Đó là gì?” Tom bất ngờ nhướng mày. Không am hiểu nhất đã có thể làm tốt tới vậy, vậy am hiểu nhất thì sao?

“Là cái này.” Harry giơ báo trước mắt Tom.

Trên báo tuyên bố tin tức Quidditch World Cup sắp được tổ chức, sân đấu ở nước Anh đã được sắp xếp.

Harry ngủ thời gian rất dài, trước đó luôn điều dưỡng sức khỏe, rất ít xem báo chí. Hơn nữa dù có xem thì phần lớn đều là đầu đề của Nhật báo Tiên tri, rất ít khi đọc tỉ mỉ nội dung. Mà tin tức liên quan tới Quidditch World Cup, mấy tháng trước đã được đăng, đến giờ sân đấu cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần đợi là có thể tổ chức, đương nhiên cũng không phải tin tức nóng sốt gì.

Hôm nay Harry nhàm chán, lật báo lại phát hiện ra bất ngờ.

Quidditch!

Potter am hiểu nhất là gì?

Không phải lượn đêm không phải gặp rắc rối không phải Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà chính là Quidditch!

Anh là con cưng của bầu trời, là thiên tài Quidditch! Vĩnh viễn không ai có thể giống như Potter, như cá gặp nước trên bầu trời, gia đình Potter cho tới giờ đều thuộc về không trung, mà không cần nói tới Harry xuất sắc như vậy.

“Tôi cảm thấy với bản lĩnh của mình, tiến vào đội quốc gia chắc không khó.” Dù ban đầu có lẽ là dự bị, nhưng rồi anh sẽ tìm được địa vị của mình.

Huống chi, Harry thích không trung. Anh thích cái cảm giác tự do tự tại không gì trói buộc, anh thích sự kích thích khi đuổi theo Snitch. Anh thích Quidditch.

“Quidditch?” Đối với hành vi bay lượn trên chổi Tom thật sự không dám khen tặng, y có thể ép mình đi làm rất nhiều chuyện, có thể ép mình học rất nhiều thứ mình không muốn để nâng cao năng lực, nhưng chỉ có Quidditch, y không thể nào ép buộc bản thân.

Vào năm nhất lớp bay là do giáo sư có ấn tượng tốt về y mới có thể miễn cưỡng cho y bay độ cao thấp. Nhưng khi đó Tom nghĩ dù sao Bộ Pháp thuật sẽ cân nhắc thành tích độn thổ của bạn chứ không phải thành tích bay, nên Tom hoàn toàn không quan tâm tới nó. Đã rất nhiều năm rồi Tom chưa từng chạm vào chổi bay. Lúc Harry nhắc tới chổi bay, y mới nhớ hóa ra trong giới phù thủy cũng có thứ gọi là chổi bay.

“Sao vậy?” Harry nhìn nét mặt y cổ quái, liếc y, “Cậu không hài lòng bởi quyết định này của tôi?”

“Anh biết tôi luôn tôn trọng quyết định của anh.” Tom cảm thấy gương mặt mình dần dần cứng ngắc: “Tuy tôi không thích môn thể thao này.”

“Được rồi, sẽ luôn có người không thích môn thể thao này, như Hermione cậu ấy luôn cảm thấy không hiểu vì sao tôi và Ron lại có thể thảo luận Quidditch cả một buổi chiều.” Harry nhún vai, “Nhưng tôi phải nói là tôi thích cái này.”

“Nếu anh thật sự đã quyết định,” Tom nhíu mày, “Chỉ là nó rất nguy hiểm.”

“Không sao cả.” Harry nói, “Đội Quidditch sẽ có những bác sĩ trị liệu giỏi.” Để phòng các sự cố.

“Nhưng khi đó, anh sẽ phải đi rất nhiều nơi,” Tom dần tới gần Harry, “Chúng ta sẽ thường xuyên không gặp nhau.”

“Cậu nghĩ cậu vẫn là trẻ con cần giáo sư chạy theo mông cậu mới có cảm giác an toàn sao?” Harry trêu đùa vỗ vỗ y, “Cậu đã trưởng thành rồi, Tom.”

“Không,” Tom dần tới gần Harry, “Tôi chỉ muốn nói, anh cần phải đi khắp nơi, tôi sẽ rất buồn,” Vô tình, Tom đã ném sách xuống, ôm lấy Harry, “Anh khiến tôi nghiện, cưng à…”

“Đừng nghịch…” Harry đẩy mặt y ra.

“Ưm… không phải nghịch…” Một khi trở ngại kia bị phát, vậy rất nhiều chuyện tiếp theo dường như sẽ trở nên hợp lý.

“Giờ là ban ngày, Tom Riddle!”

“Lần trước cũng là ban ngày…”

“Chết tiệt, cậu…”

“Anh luôn không nói thực lòng mình, Harry.”

“Buông…”

Tom cảm thấy y rất nghiện, y không thể buông Harry ra, một khi cảm nhận sự ngọt ngào trong đó, như là nhấm nháp thuốc phiện, rốt cuộc không thể nào rời khỏi.



Ngày hôm sau, khi Harry xuất hiện ở Hẻm Xéo, sắc mặt vẫn rất bực mình. Dù hành động không tiện lắm nhưng anh vẫn không thể không đến.

Vì lá thư buổi sáng nay.

Không biết từ đâu Moody có tin anh trở về, sáng nay gửi thư hỏi anh có thể tới Hẻm Xéo gặp nhau hay không. Tuy Harry không biết Moody tìm anh có chuyện gì, nhưng nghĩ dù sao anh không có việc, hơn nữa lời lẽ trên thư của Moody rất chân thành, nên anh vẫn đồng ý tới.

“Giáo sư Harry…”

“Tôi đã không còn là giáo sư,” Harry mỉm cười, “Hơn nữa cậu đã tốt nghiệp, mà tôi chỉ dạy mọi người hai năm, tuổi chúng ta không kém nhiều, cậu có thể gọi tôi là Harry.”

“Một khi vậy thì, Harry,” Giờ phút này Moody thay đổi rất nhiều so với hồi ở trường, nhưng cậu không có hình tượng Mắt Điên như trong trí nhớ của Harry, cậu còn trẻ, có gương mặt điển trai, huấn luyện Thần Sáng khiến cậu có vẻ mạnh mẽ hơn, khi đối mặt Harry, cậu phải cố gắng giảm đi khí thế của mình, “Hôm nay thật sự ngại quá.” Cậu không hợp khách sáo kiểu Slytherin, nhưng cậu cũng biết đột ngột hẹn người ta ra thế này là không ổn.

“Không sao, hôm nay tôi cũng rảnh,” Harry gọi vài món cho mình, từ khi thoát khỏi Tom giám thị, đây vẫn là lần đầu tiên ăn kem, từ lúc nào đó, Harry và Dumbledore có một sự giống nhau, là thích đồ ngọt, chỉ là định nghĩa về “ngọt” khác nhau thôi, “Vậy… cậu tìm tôi là có chuyện gì?”

“Tôi muốn biết… có lẽ anh bằng lòng cho tôi biết chỗ ở hiện tại của Ron.”

“Ron?” Harry hơi sững sờ, thậm chí anh còn không biết giờ đang có chuyện gì, vì sao đang yên lành lại kéo Ron vào.

“Tôi muốn biết anh ấy ở đâu, dạo này anh ấy… thế nào.” Moody hơi do dự, nhưng vẫn nói ra.

“Cậu đang tìm… Ron?” Harry lại xác nhận mình không nghe lầm.

“Trên thực tế, tôi đã tìm anh ấy bốn năm, sau khi tin tức hai người mất tích được truyền đến.” Moody trông hơi dồn dập, cũng hơi buồn bực: “Tôi không biết có phải anh ấy trốn tôi hay không, nhưng tôi vẫn đang chờ đáp án của anh ấy.”

“Hả?” Thế giới này làm sao vậy? Trong lúc anh không biết thì đã có chuyện gì xảy ra?

Harry khó tin nhìn Moody: “Được rồi, tuy tôi không nên hỏi nhưng tôi muốn nói rằng, hai người…”

“Tôi đang theo đuổi anh ấy.” Moody nhìn cốc nước đá trước mặt: “Lúc tốt nghiệp, tôi hỏi anh ấy rằng anh đã có thể đến với Riddle, không để ý quan hệ giữa giáo sư và học trò, vì sao tôi lại không thể.”

Harry cảm thấy có lẽ anh hiểu được tâm trạng của Ron khi biết Tom quyết định theo đuổi mình rồi. Căn bản là muốn rớt cằm đó!

“Tôi hỏi anh ấy, nếu tôi tốt nghiệp, không còn là học trò của anh ấy thì anh ấy có bằng lòng chấp nhận tôi hay không,” Moody nói: “Anh ấy chỉ nói là cần nghĩ một thời gian, nhưng sau đó thì hai người mất tích.”

Khóe miệng Harry run rẩy nghe hết lời Moody nói, bỗng nhiên… anh cảm thấy có lẽ anh hiểu vì sao bốn năm nay Ron hoảng hốt như vậy rồi!

Anh có nên nói chuyện này cho Hermione không? Cũng quá…

Merlin ơi, rốt cuộc là nguyên nhân nào vậy!