[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 3 - Chương 100: Nghỉ hè




Ngày đầu tiên nghỉ hè, Harry tỉnh lại vào giữa trưa.

“Họ đã đi hết rồi, nhưng chúng ta có lò sưởi nên không cần phải gấp.” Ron nói với Tom.

Tom gật gật đầu, nhìn bữa sáng gia tinh đưa tới, y vẫn sử dụng thần chú giữ ấm, chẳng qua nhìn thời gian, nếu Harry thức dậy thì có lẽ họ có thể trực tiếp ăn trưa rồi.

“Tôi về trước thu dọn nhà một chút, nếu Harry tỉnh thì trò để cậu ấy ăn một chút gì đó rồi trở về.” Ron cũng coi là hiền lành nói với Tom. Anh vẫn cảm thấy, điều Harry có thể làm được thì không lý gì anh không thể làm được. Anh muốn thử chậm rãi phân biệt được Riddle và Voldemort.

Tom gật đầu với anh – nói thật, ngoài Harry, Tom thật sự không thân thiết với nhiều người, người giống Ron có thể tiếp cận Tom mà không bị y tính toán rất ít thấy, dù là Abraxas, Tom vẫn kết bạn với tiền đề lợi ích.

Sau khi Ron đi, hầm lại trở nên lạnh lẽo.

Harry còn đang ngủ, Ron nói là vì anh tiêu hao quá nhiều pháp lực, nhưng Tom cảm thấy có lẽ còn một nguyên nhân khác.

Tiêu hao pháp lực là một lý do chủ yếu, chỉ là… y thấy hai ngày nay Harry vẫn ở trong giai đoạn suy yếu. Điều đó là không thể.

Vào năm thứ ba y đã biết, phù thủy càng mạnh thì khi tiêu hao pháp lực quá nhiều tuy khi khôi phục pháp lực không thuần túy như phù thủy vị thành niên nhưng tốc độ sẽ nhanh hơn người thường.

Tuy nhiên tình huống hai ngày nay của Harry lại không phải như vậy. Thậm chí anh ấy còn hoàn toàn không dùng độc dược, chắc Harry đang kìm lại tốc độ khôi phục pháp lực của mình. Y cảm thấy, Harry còn chưa nói cho y một số chuyện, là cảm thấy y không đáng tin hay là định luật xuyên qua thời không? Giống như nguyên lý sử dụng cái Xoay Thời Gian? Người trở lại quá khứ không thể để người ở thời gian đó nhìn thấy mình? Vì thế Harry cũng bị hạn chế nên không thể mở miệng?

Có lẽ Tom đã từng nghiên cứu về thời gian nhưng không có nhiều chú ý tới không gian, nếu không phải Harry xuất hiện có thể y sẽ không nghiên cứu về không gian đâu. Nhưng khi biết nơi Harry đến, y nghĩ y cần tốn một chút thời gian trong lĩnh vực này. Để tránh… ngày sau Harry sẽ bị một sức mạnh nào đó kéo về.

Trong phòng có tiếng động, Tom ngồi trên salon nhanh chóng nghe thấy.

“Harry.” Y đi tới cửa phòng, “Anh tỉnh rồi?”

“A…” Harry mơ hồ trả lời, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, “Mấy giờ ồi?”

“11 rưỡi.” Tom nói, “Anh cảm thấy thế nào?”

“11 rưỡi? Merlin ơi…” Hầm gần như không thấy ánh mặt trời, quá khứ anh có thể dậy đúng giờ nhưng mấy ngày nay quá mỏi mệt, ngược lại anh lơi lỏng hơn, “Không tốt tí nào, lâu rồi tôi chưa từng ngủ muộn thế này.” Lúc còn đi học ở Hogwarts, dù anh lượn đêm ngủ muộn, ngày hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ. Quả nhiên tiêu hao pháp lực nghiêm trọng hơn lượn đêm nhiều.

“Hôm nay bắt đầu nghỉ hè rồi, anh có thể ngủ thêm chút nữa.” Tom đi tới cạnh anh, “Hay anh tỉnh vì đói?”

“Có chút.” Harry sờ sờ bụng mình, đêm qua một đám trẻ con chơi điên cuồng, bữa tối bắt đầu không bao lâu thì tiệc tùng cũng kéo đến, đám trẻ kia trở lại phòng sinh hoạt chung còn có bữa tiệc nhỏ ăn thêm một chút, nhưng sau khi trở lại hầm anh đã mơ màng đi ngủ, ngủ thẳng cho tới giờ đương nhiên là đói bụng.

“Đứng lên đi rửa mặt, bữa sáng của anh còn nóng.” Tom vươn tay kéo Harry dậy.

Harry mơ màng đứng lên.

Tom nhìn Harry tập tễnh vào phòng rửa mặt, y cười khẽ lắc đầu. Y có thể nói y thích dáng vẻ hiện tại của Harry không, không phải là phù thủy mạnh mẽ đến mức y cảm thấy khoảng cách chênh lệch của cả hai không thể nào bù được, Harry hiện tại khiến y thích hơn nhiều. Chẳng qua…

Tom cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sáng. Y biết, tình huống hiện tại của Harry chỉ là tạm thời, thực lực Harry không bao lâu nữa sẽ trở về, chênh lệch của họ vẫn còn tồn tại, dù ở trường học y được gọi là “thiên tài”, dù y là phù thủy mạnh nhất trong trường 100 năm trở lại đây, thậm chí Dumbledore cũng phải thừa nhận lúc đi học ông ta không bằng y, nhưng còn không đủ.

Y chưa hài lòng, y biết, y còn cách Harry quá xa.

Dựa theo tuổi tác hiện tại của Harry thì cùng lắm Harry chỉ hơn y mấy tuổi, mà Harry có thể làm được, y chắc chắn cũng có thể làm được. Thậm chí, y còn phải làm tốt hơn Harry…

“Tom, đang nghĩ gì vậy?” Rửa mặt xong, Harry nhìn có vẻ có tinh thần hơn nhiều, ít nhất không có kiểu mơ màng đi đường cũng không xong kia nữa.

“Không có gì.” Tom ngẩng đầu, nở nụ cười thản nhiên, “Lại đây ăn chút đã.”

“Lúc này đã có thể ăn trưa rồi,” Harry buồn bực gãi tóc, “Cùng ăn chứ?”

Tuy đây là bữa sáng nhưng dùng để làm bữa trưa cũng không tồi.

Tom gật đầu.

Gia tinh luôn thích thú cung cấp đồ ăn vô cùng vô tận cho bạn, dù bạn ăn hết thì đồ ăn trong chén vẫn xuất hiện không ngừng, vào năm hai Harry đã thể nghiệm chuyện này nhờ bàn ăn mà giáo sư McGonagall cho anh.

“Tốt nghiệp có dự định gì không? Có muốn nghỉ ngơi một thời gian?” Harry vừa ăn vừa hỏi, Gryffindor chưa từng có cái quy định gọi là “khi ăn thì không nói chuyện”, vì thế không biết anh đã bị Draco ghét bỏ bao nhiêu lần nữa.

“Còn chưa có,” Tom nuốt đồ ăn, hơi bất đắc dĩ trả lời, y cảm thấy ở cạnh Harry, thử thách lớn nhất là thể nghiệm cách sinh hoạt của Gryffindor – dù trên thế giới này Hogwarts rất hài hòa, nhưng một Gryffindor thân thiết với một Slytherin thì cũng là một tai nạn khủng bố – “Quả thật có định nghỉ ngơi, vừa mới nghỉ hè, tôi cũng nghỉ ngơi 1 2 tuần lễ, dù sao tốt nghiệp và đi học ở trường khác nhau rất lớn.”

“Cậu muốn nghỉ ngơi mấy tháng cũng không sao,” Harry cười nói, “Lúc tôi vừa mới tốt nghiệp, Bộ Pháp thuật muốn đưa tôi vào Cục Thần Sáng, nhưng tôi lại chạy đi chơi Quidditch.”

Tom nhướn mày, “Quidditch? Anh vào đội quốc gia?”

“Lúc ở trường tôi là Tầm thủ, bắt đầu từ năm nhất.” Harry kiêu ngạo nói, nhắc tới không trung anh luôn có đề tài vô tận, “Nghe nói tôi là Tầm thủ trẻ tuổi nhất một thế kỷ nay, họ nói tôi xuất sắc nhất.”

Nếu anh không ủng hộ lời khen này thì anh sẽ không nói ra. Tom bất đắc dĩ nghĩ.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Harry nháy mắt mấy cái, “Sau đó vì Hogwarts trùng kiến và Bộ Pháp thuật chỉnh đốn sau chiến đều cần tôi hỗ trợ, tôi chỉ mang cái danh ở đội quốc gia rồi chạy về, mỗi ngày đến biệt thự Malfoy bị Draco ép lên kế hoạch, mà nói mới nhớ, Abraxas dễ nhìn hơn tên Draco kia nhiều.”

“Draco?” Tom chợt nhớ tới Malfoy Harry nhắc tới khi say rượu, chẳng lẽ là…

“Dựa theo bối phận thì Draco phải là cháu nội của Abra, nhưng tôi không biết về sau con của Abra có thể có tên là Draco hay không…” Và cháu nội tên là Lucius chẳng hạn?

Harry cảm thấy… thật sự có thể nha!

“Quan hệ giữa hai người rất thân…” Giọng Tom nhỏ dần. Malfoy…

“Từ năm nhất tới tận năm sáu tôi và cậu ta đối địch nhau.” Harry bĩu môi, “Cậu ta chỉ là một cậu chủ nhỏ bị chiều hư, nên tôi mới nói Abraxas có vẻ dễ nhìn hơn Malfoy nhiều.”

“Chẳng lẽ so với Malfoy kia thì anh thích Abra hơn?”

“Đúng vậy.” Harry thoải mái thừa nhận, “Trên người trò ấy tôi vẫn cảm thấy được cái gọi là quý tộc.”

“Thật sao…” Harry thích Abra hơn…

“Harry,” Không muốn tiếp tục đề tài này Tom im lặng một lúc rồi lên tiếng, “Tôi nhận được lời mời từ Bộ Pháp thuật, họ nói hoan nghênh tôi đi tới Bộ Pháp thuật nhậm chức.”

“A?” Con ngươi Harry sáng lên, “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Anh rất muốn tôi tới Bộ Pháp thuật?”

“Tôi luôn cảm thấy cậu sẽ phát triển tốt hơn ở nơi đó.” Lúc trước anh đồng ý làm giáo sư chỉ đạo của Tom, không chỉ vì để Tom biểu hiện xuất sắc hơn tại Thi đấu Tam Pháp thuật, mà còn chuẩn bị cho cuộc sống sau này của Tom sao?

“Nhưng Harry à…” Nhìn đôi mắt mong chờ của Harry, Tom hơi do dự, “Tôi cảm thấy… tạm thời tôi không cần vào Bộ Pháp thuật.”

“Cậu…” Harry chần chờ một hồi, “Có thể nói cho tôi nguyên nhân không?”

“Tôi…” Tom do dự, suy nghĩ thật sự trong lòng bị đè xuống, y thay đổi lời nói, “Tôi muốn đi du lịch nơi khác,” y nói, “Lúc còn ở cô nhi viện, phạm vi hoạt động chỉ có một cô nhi viện nho nhỏ, tôi đã nghĩ khi lớn lên sẽ ra khỏi cô nhi viện, nhất định phải đi tới nơi khác thăm thú, hiện tại tốt nghiệp, tôi muốn…”

Harry ngẩn người. Anh chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, cậu bé ở trong gầm cầu thang, vào ngày sinh nhật hàng năm của một cậu bé khác, cậu bé bị đưa đến nhà hàng xóm, cậu bé đó chỉ có thể đứng ở trong một ngôi nhà có mùi lạ, nhìn gia đình dì dượng lái xe rời đi. Anh còn nhớ rõ, cậu bé lúc ấy cũng nghĩ vậy. Chờ mình lớn lên, khi có năng lực, chắc chắn sẽ đi tới nơi khác tham quan, không nói tới vòng quanh thế giới, ít nhất ở các thành phố khác ở nước Anh cũng được, cậu bé không muốn đến giây phút cuối cùng vẫn phải ở lại London.

Rồi cậu bé trưởng thành, biết mình là một phù thủy, cậu bé đi tới một ngôi trường pháp thuật, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn ở trong trường. Sau đó nữa, chiến tranh bắt đầu, thanh niên đã trưởng thành bôn ba mệt nhọc, khi đó anh ta như đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng không có thời gian để ngắm cảnh.

Rất nhiều người sau khi lớn lên cũng đã quên đi ước nguyện khi còn bé. Mà thường thường là không có thời gian.

Tom còn nhớ rõ nguyện vọng khi còn bé, không phải là đặc điểm khác nhau lớn nhất giữa cậu và Voldemort sao?

Chỉ là… Harry vẫn lo lắng, Tom rời khỏi mình, ở nơi anh không nhìn thấy sẽ làm chuyện gì nữa. Dù mang theo thời thơ ấu thì sự hồn nhiên ấy cũng không thể nào thoát khỏi bị xã hội ảnh hưởng. Huống chi còn là Tom dã tâm hơn người khác thế này!