[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 2 - Chương 72: Đùa hay thật?




Tom nói… nếu anh bằng lòng? Harry giật mình nhìn Tom, cũng không xác định được Tom đang nói đùa hay nói thật với ông chủ nữa.

Hiển nhiên ông chủ tiệm cũng kinh ngạc như Harry, ông nhìn Tom một lúc lâu rồi cười to nói, “Nhóc con này, tôi còn tưởng rằng học trò giỏi Hogwarts chỉ biết có sách thôi, sao rồi, rốt cuộc gặp được người động lòng nên cậu đang định mượn lời tôi để thổ lộ đấy à?”

Tom cười cười có hàm ý.

Jack ngạc nhiên nhướng lông mày, chẳng lẽ nhóc con này nói thật?

“Thôi nào Tom, đừng đùa nữa,” Harry bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng trêu ông chủ.” Anh nói xong mỉm cười xin lỗi ông chủ tiệm, “Tôi là Harry Evans giáo sư Hogwarts, dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.”

“A a.” Jack ngạc nhiên nhìn Harry, hiển nhiên dù ông không biết Harry nhưng ông có nghe chuyện liên quan tới anh, “Nghe nói năm trước Hogwarts có một vị giáo sư trẻ tuổi, tuy tạm thời làm chủ nhiệm Slytherin nhưng lại được các học trò Gryffindor cực kỳ yêu mến, không ngờ chính là thầy, tôi là Jack Jane, kinh doanh tiệm sách gần đây, thầy có thể gọi tôi là Jack.”

“Chào ông, Jack.” Harry nói.

“Quả nhiên rất trẻ.” Jack đánh giá Harry, “Vừa nãy tôi còn tưởng rằng thầy là bạn học của Tom, tôi còn đang ngạc nhiên, trước đó Tom chưa từng dẫn bạn tới đây, xem ra quan hệ giữa thầy và Tom rất thân thiết.”

“Tôi là giáo sư chỉ đạo của Tom.” Harry lời ít ý nhiều.

“Oa, tôi nghe nói, Tom trở thành quán quân Hogwarts…”

“Tom rất xuất sắc…”

Tom đi tới giá sách, vừa nghe hai người nói chuyện, nghe nói năm đó Jack tốt nghiệp Gryffindor. Cũng khó trách, giữa Gryffindor luôn dễ dàng có thể bắt chuyện.

Tom đứng trước giá sách thật lâu, rồi cũng có vài học sinh đi vào, nhưng rất nhanh lại đi ra vì không tìm được sách mình cần, người trong tiệm không tính là nhiều.

Tom vẫn đưa lưng về phía Harry và Jack, nghe họ nói từ trời nam tới đất bắc, khẽ hừ một tiếng.

Harry và Jack không nghe thấy.

Tom cầm một quyển sách tới chỗ Harry.

“Muốn đọc cái này?” Harry nhìn sách Tom lấy tới, hơi giật mình, đó cũng không phải sách học, mà là sách nói về một ít tập tục ở một vài quốc gia và điều cấm kỵ của các phù thủy nước đó.

“Ừm.” Tom gật đầu, “Sau khi tốt nghiệp con muốn tới đi du lịch một chút, hiểu biết nhiều luôn tốt hơn.”

“Muốn đi du lịch…” Harry thì thào, đúng vậy, nhớ năm đó sau khi tốt nghiệp Voldemort cũng đi “du lịch”, rồi khi mọi người gặp lại hắn thì hắn hoàn toàn không còn giống trước.

“Vì sao muốn đi du lịch nước khác?” Harry nhìn y, khẽ hỏi.

Tom nhìn mắt Harry, không biết vì sao lại ngừng thở. Harry biết hay là gì? Tom bình ổn lại. “Chỉ là muốn đi du lịch mà thôi.” Y khẽ nói, “Ngoài Hogwarts thì con vẫn ở trong cô nhi viện, trước kia vẫn luôn muốn tới nơi khác thăm quan.”

“Vậy sao…” Harry thì thào, “Nếu trò có ý định thì thầy có thể giới thiệu vài cuốn sách, không biết nơi này có không.” Anh nói xong rồi đi tới giá sách, tìm thật lâu mới lấy được vài cuốn.

“Đây là?” Tom nhìn sách Harry lấy tới.

“Vài quốc gia này rất nhỏ, nhưng phong tục ở đó đều khác nước Anh, nếu trò có cơ hội đi đến đó thì chắc chắn sẽ thích.” Harry cười đưa sách cho y.

Tom vốn muốn định tới nước Đức hay nước Pháp, nhưng những quốc gia đó rất lớn, giới phù thủy thì phức tạp, còn vì Grindelwald mà bên nước Đức… cũng không yên bình lắm. Vài quốc gia này tuy nhỏ nhưng quả thật phong tục không giống với nước Anh, anh tin Tom sẽ thích.

Một năm sau là Tom tốt nghiệp, không thích hợp đi vào giới phù thủy nước Đức ngay, Tom cực kỳ khát vọng quyền thế, có sự cố chấp gần như biến thái với sức mạnh, nếu để cho cậu ấy có một cơ hội thì cậu ấy sẽ gắng hết sức đi lợi dụng, đến lúc đó cậu ấy có gì khác với Voldemort chứ.

Sau khi Jack tính tiền thì phất tay với hai người, “Tom, thích thì phải dũng cảm, Slytherin rụt rè cũng không thể giúp cậu theo đuổi được bạn trai.”

Harry lảo đảo một cái, suýt ngã ngửa.

“Ông chủ tiệm này…” Harry bất đắc dĩ lắc đầu, “Dù là Gryffindor nhưng nói đùa vậy cũng quá rồi, trêu đùa giáo sư và học sinh, cái này là gì đây.”

“Nghe nói trước kia cũng có một đôi giáo sư và học sinh.” Tom khẽ cười kể lại câu chuyện mình biết, “Nghe nói ngay từ đầu vì học sinh hiếu học, thường xuyên đi tìm giáo sư, sau này thì họ đến với nhau.” Y cười nói.

“Còn có chuyện này sao.” Harry ngạc nhiên mở to hai mắt.

“Vì sao lại không chứ.” Tom nhớ lại câu chuyện mình nghe được vào trước kia, “Con biết là họ giờ đang đi du lịch ở nước khác, sau khi học sinh kia tốt nghiệp thì vị giáo sư đó cũng từ chức ở Hogwarts, hình như là chuyện của vài chục năm trước. Nghe nói hàng năm họ sẽ trở về một lần, năm đó rất nhiều người đều mang tâm trạng muốn cười nhạo khi học trò kia nhỏ hơn giáo sư mười mấy tuổi, nhưng họ không hề thấy hai người đó hối hận.”

Harry không ngờ lại có chuyện này, trước kia đi học sao anh chưa từng nghe thấy nhỉ – không, chắc là có nhưng chuyện này Hermione cũng sẽ không nói với họ.

“Vì thế Harry à, thật ra… đây không phải là chuyện gì khó tin.” Giọng Tom có ý tứ dẫn dắt, nhìn thấy vẻ mặt hơi hoảng hốt của Harry, mỉm cười, “Nếu tôi nói, lời vừa nãy là nghiêm túc thì sao?”

“A?” Harry chớp mắt nhìn y, “Trò nói cái gì?”

“Không, không có gì.” Tom thu lại cảm xúc trêu tức trong mắt, “Chúng ta nên đi ăn cơm trưa thôi.”

Jack nói đúng, Slytherin rụt rè cũng không thể khiến y theo đuổi được bạn trai, nhưng y cũng không học được cách nói trắng ra như Gryffindor, y lựa chọn ưu điểm từ cả hai phương pháp.

“A… A…” Harry khó hiểu nhìn Tom, vừa nãy khi anh ngẩn người thì dường như Tom đã nói gì đó?

Anh lắc lắc đầu, vừa nãy anh còn đang suy nghĩ chuyện Tom nói cho anh, nhưng chớp mắt lại không nghe rõ Tom đang nói gì.

Tom đi ở cạnh Harry, buồn cười nhìn Harry thất thần lần thứ hai. Y cầm tay Harry, dẫn Harry không để anh đụng vào người khác hay trượt chân.

Cách đó không xa:

“Đây là nguyên nhân mấy ngày nay Tom vẫn luôn thất thường sao?” Dù là Abraxas cũng không khỏi cảm thấy vô lực khi nhìn thấy hình ảnh này. Trước đó cậu đã chuẩn bị rồi, Tom là thủ tịch nhà Slytherin, là người thừa kế Slytherin, dù gia tộc y đã không còn tồn tại, dù hiện giờ y hai bàn tay trắng nhưng tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là “hiện giờ”, không ai có thể biết được tương lai Tom Riddle sẽ thế nào, nhưng họ cũng biết, cái này không thể đánh giá nổi.

Vì thế, dù Tom yêu đương với quý tộc nào thì cậu cũng không ngạc nhiên, hành vi kỳ quái trước đó của Tom khiến cậu đoán có lẽ đối phương làm nam? Có lẽ đối phương không phải là Slytherin, hoặc có lẽ đối phương là một Gryffindor?

Một Slytherin và một Gryffindor, dù có liên hôn giữa gia tộc Potter và gia tộc Black nhưng đó cũng là chuyện khiến người ta phải giật mình. Chỉ là cậu không ngờ người này không chỉ là một nam, không chỉ là một Gryffindor, mà còn là một giáo sư.

Merlin ơi!

Abraxas day day trán, rốt cuộc chuyện này là gì đây.

“Một là quán quân Thi đấu Tam Pháp thuật, một là giáo sư chỉ đạo quán quân, họ đi cùng nhau cũng không có gì lạ mà,” Một nữ sinh bên cạnh Abraxas nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng dáng hai người, trong mắt cô ta có vẻ tàn độc, “Thi đấu Tam Pháp thuật rất quan trọng, nếu anh ấy thua, chết tiệt, vì sao Tom lại không chọn chủ nhiệm làm giáo sư chỉ đạo vậy!”

Tất cả mọi người không thể hiểu tại sao Tom lại chọn Harry, nếu Tom không thể chiến thắng đến lúc đó người bị khiển trách chắc sẽ là Harry.

“Isa, cậu không phải là kẻ ngu,” Rốt cuộc Abraxas quyết định đặt chén của mình xuống, thật sự cậu cảm thấy toàn thân đang vô lực, sự thật Tom rất có thể đang theo đuổi Harry khiến cậu cảm thấy bất đắc dĩ, “Sự khác thường của Tom có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng tôi không tin cậu không thấy.”

Izanas yêu Tom say đắm, cả Slytherin đều biết. Nếu nói bản thân Tom là một người có thể che giấu mình thì người có thể phát hiện ra sự khác thường của y, ngoài Abraxas thân với y nhất thì cũng chỉ có một kẻ gần như có bệnh cố chấp y như Bellatrix mới phát hiện ra.

“Anh ấy sẽ biết ai có ích lợi hơn với tương lai mình.” Izanas khẽ cắn môi, liên hôn với một gia tộc phù thủy hắc ám và một giáo sư bình thường không có thế lực, lựa chọn nào có thể mang đến lợi ích cho Tom, đối phương không thể nào không biết.

“Isa, đừng dùng tư duy của người bình thường để đánh giá cậu ấy.” Abraxas khẽ nói, trước mắt đã không thấy Tom và Harry, lúc Harry ngẩn người, Tom đã dẫn anh tới nơi khác.

“Hừ.” Izanas hừ lạnh đặt cái chén trong tay lên bàn, cô ta biết ý của Malfoy, chuyện Tom muốn làm thì y chưa bao giờ để ý cách thức mà đạt được mục tiêu, “Nhưng Malfoy à, cậu phải biết, cho tới giờ gia tộc Black sẽ không từ thủ đoạn nếu chưa đạt được mục đích.”

“Thật ư?” Abraxas cười lịch thiệp, “Isa, đừng xem thường giáo sư Evans của chúng ta.”

Người đàn ông kia…

Abraxas rũ mi mắt xuống, cảm xúc con ngươi chợt lóe, có lẽ rất nhiều người không nhận ra nhưng không có nghĩa Abraxas không biết.

Coi thường người kia sẽ phải chịu thiệt.