[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 2 - Chương 66: Cảm ứng




Harry một mình bay trên Rừng Cấm, mấy bóng đen phía dưới chui lủi rất mau, nhưng cây trong rừng rất nhiều, con đường thì quanh co, không cẩn thận còn gặp phải một số thực vật y như cây Liễu Roi, nên nói chung là có ngăn cản tốc độ của họ (chúng).

Harry cưỡi chổi bay có tốc độ cao nhất thời đại này, dù không thể để anh phát huy trình độ thực sự nhưng ít ra cũng không bị mấy bóng đen này bỏ rơi.

Thần Hộ mệnh anh phát ra đã đến bên Dumbledore, mấy bóng đen trước mắt còn không biết trà trộn tới từ đâu, nên bản thân anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khi thấy vài bóng đen càng vào chỗ sâu trong Rừng Cấm, mày Harry dần dần nhíu lại. Chỗ sâu trong Rừng Cấm không phải thật sự chỉ chỗ tận cùng trong rừng mà là chỉ khu vực tập trung một đám sinh vật nguy hiểm nhất, dù là coi Rừng Cấm trở thành vườn hoa nhà mình như Harry thì cũng chỉ tới đây mấy lần thôi.

Mà mỗi lần tới đây, Harry luôn thấy áp lực một cách khó hiểu, đi ở cạnh chỗ sâu trong Rừng Cấm, một cảm giác bị giám thị khiến Harry không thể không nâng cao 100% tinh thần, đũa phép trong tay không bao giờ dám cất đi. Giống như là đi bên cạnh một con báo điên cuồng, bị một đôi mắt tràn ngập dã tính và sát ý nhìn chằm chằm, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào vậy. Dù ở thời kỳ pháp lực mạnh nhất thì Harry cũng không dám ở chỗ sâu trong Rừng Cấm quá lâu.

Nhưng vài bóng đen này lại có vẻ hoàn toàn không lo lắng sinh vật bên trong sẽ gây hại cho họ (chúng), Harry thấy họ (chúng) xuyên qua một tầng bảo vệ pháp lực mỏng, tiến vào chỗ sâu trong Rừng Cấm.

Harry ngưng trọng hạ chổi bay, dừng lại ở bên cạnh tầng bảo hộ đó. Dao động pháp lực này không phải của phù thủy, Harry nhẹ nhàng chạm vào tầng bảo hộ, vừa chạm vào thì dường như pháp lực đó truyền tới một sự cảnh cáo.

Đó là sự cảnh cáo đến từ dã thú.

Cảnh cáo Harry đây là địa bàn của chúng, bất cứ người hay vật nào dám làm gì ở địa bàn chúng đều sẽ bị chúng gạt bỏ không hề nương tay.

Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Rừng Cấm, nhện tám mắt Harry và Ron gặp phải vào năm thứ hai căn bản không thể sánh bằng cái đám sinh vật này, một đám có dao động pháp lực của bản thân, thậm chí có thể tạo lớp hình thành ở phạm vi lãnh địa của mình để cảnh cáo người hay sinh vật huyền bí bên ngoài, còn nguy hiểm hơn cả rồng. Nếu Harry không đoán sai, bên trong phải là sinh vật huyền bí viễn cổ đã ở Rừng Cấm từ khi Hogwarts bắt đầu thành lập như nhân mã – thậm chí còn phải là trước khi Hogwarts thành lập. Đó là thông linh tính, sinh vật huyền bí đã ký kết khế ước với phù thủy vào rất lâu trong truyền thuyết.

Harry do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy ra áo tàng hình chưa từng dùng từ khi đi vào thế giới này, thậm chí còn ếm cho mình một thần chú ảo ảnh, anh biết, trước mặt sinh vật huyền bí thì ẩn hình kiểu này căn bản không có tác dụng gì, thính giác và khứu giác động vật mẫn cảm hơn con người rất nhiều, áo tàng hình của Harry không giảm đi mùi vị và tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy vậy.

Harry khoác áo tàng hình, giấu đi sức mạnh toàn thân, cố hết sức không để va chạm pháp lực quá lớn khi đi vào vòng bảo vệ này. Vòng pháp lực như một đường ranh giới, phân tách hoàn toàn giữa bên ngoài và bên trong, sau khi đi vào Harry đã cảm thấy sự khác biệt, cây cối bên trong thô to hơn bên ngoài, đám lá cây trên đỉnh đầu tươi tốt hơn, rõ ràng lúc này vẫn hơn 11 giờ nhưng bị ánh cây bao phủ, nguồn sáng bên ngoài không thể lọt vào, bên trong hoàn toàn tối tăm, loáng thoáng có cảm giác hắc ám.

Mà Harry không thích hoàn cảnh như vậy, chung quanh quá yên tĩnh, lại quá nguy hiểm, dù anh dùng thần chú ảo ảnh, lại mặc áo tàng hình, nhưng vẫn cảm nhận được mình bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Cảm giác nguy hiểm giống như chung quanh có vô số con dã thú hung mãnh theo dõi từng cử chỉ hành động của anh, tìm kiếm cơ hội tốt nhất, sẽ vồ lên cổ anh cắn mạnh vào động mạch cổ ngay khi không phát hiện vậy.

Cảm giác đó khiến Harry thấy hoàn cảnh chung quanh kỳ dị đến mức khiến người ta khó thở, ở trong này anh không thể không cảnh giác mười phần, nhưng anh không dám điều động pháp lực quanh thân, sinh vật huyền bí càng mạnh thì càng mẫn cảm với dao động pháp lực không thuộc về đồng loại, thậm chí không thuộc về phạm vi lãnh thổ của mình. Đối với chúng thì dao động có mang theo cảnh giác có nghĩa là kẻ thù của chúng ngay ở bên cạnh, Harry không muốn xung đột với chúng, với đám sinh vật cực kỳ có tính chiếm hữu lãnh thổ mạnh này thì xung đột chỉ có Harry chịu thiệt. Anh bình ổn hô hấp, đi về phía trước.

Đi vào chỗ sâu nhất trong Rừng Cấm, có một mặt cỏ nhỏ, Harry chỉ tới đó đúng một lần, ký ức vẫn còn mới mẻ. Nơi đó là tập trung của loài rắn hai đầu, là rắn pháp thuật ăn cỏ duy nhất Harry biết, chúng không thể ăn bất cứ thứ gì ngoài thực vật, cực kỳ cảnh giác với hoàn cảnh chung quanh, lúc trước Harry đi lạc vào lãnh địa của chúng, còn vì mình là Xà Khẩu mới tránh được một kiếp.

Harry không biết rốt cuộc những bóng đen có tới nơi đó hay không, Harry vẫn cảm thấy mình có thể tiếp tục ỷ vào điều kiện vượt trội mình là Xà Khẩu để hỏi sinh vật đó xem có nhìn thấy mấy bóng đen kia đi qua không.

Nhưng không lâu lắm, Harry rõ ràng cảm nhận được sự xôn xao ở khu vực này. Giống như toàn bộ sinh vật ở chỗ sâu trong Rừng Cấm đều đang bạo động, chúng cảm nhận được kẻ xâm lấn, mà địch ý kẻ xâm lấn này còn không nhỏ.

Hoặc là, đã đánh nhau, ở một chỗ nào đó.

Harry hít sâu một hơi, đứng im tại chỗ, lúc này đi đâu cũng không an toàn, anh đã nghe được tiếng gầm gừ quanh quẩn bên tai – dù là sinh vật huyền bí cũng bị thú tính của mình kiểm soát, với kẻ lạc loài, chúng sẽ tấn công đầu tiên, khi gặp phản kháng…

Harry chậm rãi nhắm mắt lại, ếm cho mình vài thần chú, tiếng gầm chung quanh càng lúc càng lớn, sức mạnh và tiếng gầm của mấy con ma thú lớn quanh quẩn bốn phía, va chạm vào nhau, dù pháp lực Harry mạnh tới đâu không ếm cho mình vài thần chú bảo vệ thì cũng không ngăn được sự chấn động do pháp lực đó tạo thành.

Hiện tại có vẻ là đã đánh nhau rồi.

Harry chậm rãi bước đi, anh nên may mắn mình còn chưa tiến vào chỗ quá sâu, sinh vật huyền bí bên trong chắc đã tập trung lại, dù mấy bóng đen kia là gì, là người hay là vật thì sẽ bị sinh vật bên trong xé rách – đúng vậy, xé rách.

Chọc giận sinh vật huyền bí cư trú ở chỗ sâu trong Rừng Cấm thì sẽ có số phận bị diệt vong.

Harry cực kỳ cẩn thận bước, anh phải dùng thời gian gấp ba mới đi tới cạnh vòng ranh giới, tiếng gầm và tiếng va chạm pháp lực bên trong càng ngày càng làm người ta run sợ, nếu không phải người hoặc vật ở bên trọng đã bị giết vậy chính là… sinh vật kia chống cự được tấn công từ hơn nửa sinh vật huyền bí ở chỗ sâu trong Rừng Cấm.

Đây cũng không phải tin tức tốt gì.

Harry cảm thấy dù mình ở thời kỳ mạnh nhất, đồng thời kết hợp với Dumbledore thì cũng không đối kháng nổi đám dã thú điên cuồng bên trong kia. Nếu sinh vật kia có bản lĩnh chống cự sự tấn công từ đám sinh vật huyền bí đó…

Harry nhớ rõ, mấy bóng đen kia đến từ chỗ Hogwarts. Nói cách khác… nguy hiểm tồn tại ngay ở Hogwarts.

Harry vừa cân nhắc, vừa vô thức đi ra biên giới pháp lực.

Anh vừa mới đi ra ngoài thì đã bị người rốt ruột giữ chặt.

“Harry, thầy không sao chứ.”

Harry ngẩng đầu, thoáng chốc nhìn thấy một đôi mắt hơi ánh đỏ.

Đó là mắt Tom.

“Tom?” Harry hơi sửng sốt, “Sao trò lại ở đây?”

“Cậu đi vào gần một tiếng,” Sắc mặt Ron không tốt thu hồi tay mình lại, chắc là Harry vừa xuất hiện định lôi kéo Harry nhưng không ngờ Riddle vẫn vô cảm bị Dumbledore kéo tới tâm trạng không tốt lại ra tay trước.

Vì vậy… y căn bản không có tâm trạng gì không tốt sao? Vậy cái mặt vô cảm kia là muốn làm gì? Ron le lưỡi.

“Mình đưa các học trò đã đi tới điểm cuối về trường, trên đường gặp hiệu trưởng, chắc là đã nhận được Thần Hộ mệnh của cậu.” Rồi hiệu trưởng lại để Riddle đi tới cùng, thật sự khiến Ron không hiểu được.

Harry hiểu đại khái, cuối cùng biết được vì sao Tom vốn phải ở lâu đài lại ở đây. Tuy có hơi kỳ lạ vì Tom lại lo cho mình như vậy nhưng Harry vẫn an ủi vỗ tay cậu ấy tỏ vẻ mình không sao, sau đó mang vẻ mặt nghiêm túc.

“Sinh vật huyền bí bên trong bị chọc giận, toàn bộ vòng sâu trong Rừng Cấm đều đang bạo động, xem ra chúng đã kích thích sinh vật huyền bí bên trong rồi.”

“Harry, cậu không gặp phải chúng nó chứ?”

“Không, mình chưa tiến vào vòng đó, chẳng qua chúng nó bị chọc giận quá mạnh nên khi đi ra mình mất nhiều thời gian hơn.”

“Động tĩnh bên trong đã ảnh hưởng đến bên ngoài,” Dumbledore hơi buồn rầu nói, “Vừa nãy chúng ta sợ đi vào sẽ có sự cố gì nên mới không vào đó.”

“Chỉ sợ lúc ấy mọi người muốn vào chưa kịp đi tới vòng trong thì đã bị một đám ùa lên rồi.” Harry quay đầu nhìn phía sau.

Vì có một vòng pháp lực, cảnh sắc bên trong không rõ lắm, nhưng Harry cảm giác sự va chạm pháp lực vẫn còn tiếp tục, vòng bảo vệ trước mặt mình vẫn dao động như sóng nước.

“Albus,” Harry cau mày, “Mấy bóng đen kia đi ra từ Hogwarts.”

“Ý thầy là…” Nguy hiểm có thể ngay ở Hogwarts?

Tom vẫn luôn chú ý từng hành động của Harry, với y mà nói, ông cụ dối trá Dumbledore kia chẳng qua sợ nhóm lửa trên người nên mới ngăn họ đi vào tìm Harry, va chạm bên trong rất mạnh, nhưng không phải y không có cách.

Y không thể nào nghĩ tới, bên trong toàn bộ dã thú đang gầm gào, nếu Harry gặp phải, hoặc là tình huống bên trong là do Harry gây ra thì Harry phải làm thế nào nữa.

Lúc này ánh nhìn của Harry mang theo một sự nghi hoặc và khó hiểu, dường như không nghĩ ra điều gì đó, y thăm dò hỏi một câu, “Có phải còn chỗ nào thấy không rõ lắm không?”

“Thầy chỉ là thấy rất lạ.” Harry nhìn nhìn y, dường như nghĩ tới điều gì, “Thầy cảm thấy, va chạm kia, dường như hơi…” anh cảm nhận được sự pháp lực không thuộc về mình trong cơ thể đang cộng minh với một sức mạnh khác…

Nhưng cảm giác mơ hồ đó Harry lại chân thật cảm nhận được sự kết nối, khiến Harry rất kỳ quái.

Rõ ràng Tom phải ở trong này mới đúng…

“Harry?” Ron tiến sát bên tai Harry, “Cậu lại đau đầu?”

Đau đầu? Tom phản xạ nhìn cái tay Ron vươn về phía trán Harry. Y nhìn cái tay kia nhẹ nhàng xoa vết sẹo trên trán Harry.

Thật ra vết sẹo trên trán Harry không giống như là một vết sẹo, nếu không cố ý thì sẽ cảm thấy đó giống như một cái bớt, không phải mới bị sẹo mà có vẻ là ấn ký ngay khi Harry mới sinh ra.

Là ảo giác sao? Vì sao khi cảm thấy Ron đang nói Harry có phải đau đầu hay không lại không phải day huyệt thái dương mà đi xoa cái vết sẹo như cái bớt kia chứ?