[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 1 - Chương 8: Tin dữ không tính là tin dữ




Ngày cứ thế trôi qua trong lúc Tom cẩn thận đọc những pháp thuật hắc ám cao  cấp và Ron bất đắc dĩ đối diện với những quyển sách vĩ đại này. Các Slytherin vẫn không thừa nhận vị chủ nhiệm này, dù rất nhiều lúc họ rất cung kính với đối phương, nhưng họ vẫn gọi đối phương là “giáo sư” mà không phải là “chủ nhiệm”, kể cả lén lút cũng thế.

Ngược lại, Harry rất được bọn nhỏ Nhà Gryffindor quý mến, họ thích vị giáo sư hài hước này, tốt hơn nhiều gã bao cỏ kỳ trước, về việc các Slytherin lại bài xích một vị giáo sư tốt như vậy bọn họ tỏ vẻ không hiểu thậm chí cảm thấy tức giận, nhưng Harry chỉ mỉm cười, ý bảo họ đừng để ý chuyện đó.

Hành vi này của giáo sư lại được bọn nhỏ tán thành, càng thích giáo sư.

Tuy mặt ngoài Harry không nói gì nhưng người sáng suốt đều nhận ra, so với Slytherin thì anh thân thiết với Gryffindor hơn.

“Giáo sư Harry thật nhiệt tình.” Đây là lời của Gryffindor.

Sự thật cho thấy, Kẻ Được Chọn đã trải qua chiến tranh, dù tính cách hướng nội hơn nhiều nhưng vẫn không giảm được ánh rạng rỡ, giống như có nó là tinh thần căng tràn, không lóa mắt, nhưng lại dịu dàng đến mức thu hút người khác.

Mà cùng lúc đó, Tom phát hiện, mình càng ngày càng thường xuyên thấy được Harry trong thư viện.

Hoặc là ở khu cấm, hoặc là bên cạnh cái bàn nhỏ. Mỗi một lần đều có thể thấy Harry đang cực kỳ chăm chú.

Đối phương như đang nóng lòng tìm kiếm thứ gì, gần đây, ngoài thời gian lên lớp thì hầu như y đều có thể tìm được Harry trong thư viện.

“Tom, sao lại ngẩn người rồi?” Ngay khi Tom đang ngơ ngẩn, giọng nói hiền hòa vang lên bên tai y.

Tom lấy lại tinh thần, nhìn Harry một lúc rồi lắc đầu, “Chỉ là đang lo lắng một chuyện thôi ạ.” Tom lắc đầu lễ phép nói.

Mà ngay cả Tom cũng không biết bắt đầu từ khi nào sẽ trở nên thế này. Lúc đầu chỉ là đơn giản đáp lời.

Vì một năm này giáo sư Slughorn thường xuyên không có ở trường, nên y cần có người giúp y ký tên, như vậy y mới có thể tiến vào khu sách cấm tìm sách, đến lúc này, y vẫn không tìm được giải thích hợp lý cho hiện tượng y ngất ngày đó. Đây là lần đầu tiên y chế tác Trường Sinh Linh Giá, nên y cần cẩn thận, y muốn trường sinh, y muốn bất tử vì thế y không thể giết chết mình khi chế tác Trường Sinh Linh Giá, như thế là mất nhiều hơn được.

Vì vậy y cần tiếp cận với giáo sư Harry, y nhận ra tuy giáo sư Harry đều đối tốt với mỗi người, nhưng anh ta lại càng thân thiết với Dumbledore. Nếu giáo sư Dumbledore nói gì đó trước mặt giáo sư Harry, vậy Tom chỉ sợ về sau sẽ khó tới khu sách cấm.

Khi Tom nhận ra trong khoảng thời gian này Harry thường xuyên xuất hiện trong thư viện liền có suy nghĩ như vậy. Dùng học tập là lý do tốt nhất để tiếp cận đối phương, dù sao đối phương là một giáo sư mà không phải sao?

Mỗi lần Harry đọc sách trên thư viện, Tom liền chủ động tiến lên tỏ vẻ tạm thời làm phiền Harry.

Harry tính tình ôn hòa – hiện nay mà nói tất cả mọi người đều cho là như vậy – đối với việc Tom làm phiền, Harry cũng không tỏ vẻ mình không vui, ngược lại ếm thần chú tĩnh âm xung quanh rồi kiên nhẫn giảng giải cho Tom.

Mấy vấn đề Tom hỏi bản thân y đều biết, chẳng qua là tìm cớ mà thôi. Nhưng lập tức y phát hiện, Harry giải thích khác hản các giáo sư khác, cách giảng rất đơn giản. Thế mà lại dễ dàng nắm giữ một cách bất ngờ.

Phải biết, đây chính là nội dung năm thứ sáu đó!

Năm thứ năm và năm thứ sáu ranh giới rất rõ, chỉ khi thông qua cuộc thi ở năm thứ năm mới có thể lên lớp nâng cao ở năm thứ sáu, mà cái gọi là lớp nâng cao, đương nhiên không chỉ là căn bản như vài năm trước. Ngay từ đầu năm sáu, nội dung học tập khó khăn hơn nhiều.

Nhưng Harry vẫn dùng cách đơn giản để giảng giải cho y, đến cuối lại có thể còn mở rộng hơn cả sách giáo khoa, thật sự làm Tom ngạc nhiên. Đương nhiên, y giữ phần ngạc nhiên này ở trong đáy lòng, dùng nụ cười lễ phép và lễ nghi không phạm sai lầm nói lời cảm ơn với Harry, rồi thuận tiện lấy tờ giấy mượn sách đã chuẩn bị tốt ra.

Mà khi Harry cầm lấy tờ giấy, vẻ mặt vẫn làm Tom khó có thể hiểu được. Dường như là tức giận, lại như bi ai, càng hơn nữa… như là đồng tình. Nhưng vẻ mặt này đều chỉ lóe lên rồi biến mất. Harry không nhìn, cứ thế ký lên.

Mà Tom sẽ cầm tờ giấy kia, hơi hơi nhíu mày nhìn Harry rời đi.

Y không rõ ý nghĩa của vẻ mặt đó của Harry. Sau đó y sẽ cầm tờ giấy mượn sách này cho quản lý thư viện rồi đi lấy sách.

Mỗi một lần, y sẽ tiếp tục đi “làm phiền Harry”. Đương nhiên mỗi lần tới gần y sẽ lấy ra một quyển sách thuật phòng ngự hoặc là pháp thuật hắc ám trung cấp, như vậy, y cũng có thể cầm sách đi hỏi Harry vài nội dung bên trong, như là chứng minh mình mượn sách từ khu cấm chỉ vì học tập vậy.

Nhưng dù y hỏi gì đều liên quan tới pháp thuật hắc ám, Harry đều nở nụ cười hiền hòa giảng cho Tom, chưa bao giờ nói y đọc sách vượt phạm vi, nguy hiểm gì gì đó. Quá khứ ngay cả Slughorn, có đôi khi sẽ nhìn một hai cái trên tờ giấy y mượn sách, than thở vài câu sách đó nguy hiểm thế nào, hay là sách đó mê hoặc con người ta ra sao, rồi cố gắng khuyên Tom vài câu.

Nhưng Harry lại không hề nói câu nào.

Tom cũng từng nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi vấn đề này ra khỏi miệng.

Sau đó, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tom đã có thói quen vừa tới thư viện liền tìm Harry, cho đến khi thấy Harry mới thở ra một hơi đi trả sách ở khu cấm cho quản lý thư viện. Hơn nữa, không biết từ lúc nào y đã chuẩn bị hai quyển bút ký. Một quyển là khi y đọc sách gặp được vấn đề, một quyển là y mang theo ghi chép lúc hỏi Harry. Nếu y hỏi gì mà Harry cũng không đáp thì cần gì y đi tìm anh ta chứ? Slytherin lợi dụng tài nguyên của bất cứ người nào không phải sao?

Mà các Slytherin còn không biết thủ tịch mình có quan hệ tốt với vị chủ nhiệm trên danh nghĩa như vậy – mỗi lần đi tới thư viện đều ngựa quen đường cũ tới vị trí nào đó, mà khi Tom ngồi xuống Harry thực tự giác cất sách trên bàn, ăn ý như thế, quan hệ có thể nào  không tốt chứ?

Đi vào thư viện phần lớn là học trò Ravenclaw, họ một lòng một dạ học tập, không quá rõ ràng với chuyện trong Nhà, hơn nữa họ cho rằng Harry là chủ nhiệm Slytherin, mà Tom là học trò xuất sắc của Slytherin thậm chí là toàn Hogwarts, hai người cùng ở thư viện cũng không phải chuyện gì làm người ta ngạc nhiên cả.

Chủ nhiệm dạy học trò Nhà mình rất lạ à?

Vì thế làm học trò Slytherin không ai biết quan hệ giữa Harry và Tom đã tốt như vậy, thậm chí là Abraxas cũng không biết.

Mà bản thân Harry cũng không muốn cải thiện quan hệ mình và Nhà Slytherin, anh vẫn nghĩ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Mà không biết cái “thuận theo tự nhiên” của anh sẽ làm tình cảm của Tom với anh ngày sau cứ thế “thuận” sinh ra. Nhưng đó là chuyện thật lâu về sau, mà hai người hiện tại, một người thì muốn lợi dụng Harry đi mượn sách ở khu cấm, mà một người một lòng một dạ tìm kiếm tư liệu mình cần.

Dù sao Harry vẫn luôn nghĩ thuận theo tự nhiên, anh không muốn có quan hệ quá nhiều với thế giới này, nên đối với Tom, anh không muốn coi cậu ta trở thành kẻ thù mười mấy năm dây dưa với mình.

Dù về sau cậu ta sẽ biến thành kẻ điên kia đi nữa. Nhưng hiện tại cũng chỉ là học trò vị thành niên mà thôi.

Vì thế với lời xin của Tom, Harry mỉm cười cho qua.

Chính là, loại cảm giác nhìn đứa bé này do mình dung túng mà sa đọa vẫn luôn làm Harry cảm thấy không vui. Dù Ron vẫn luôn nói với anh “Dù sao không có cậu y cũng sẽ như vậy, cậu để ý làm gì” nhưng sự bất đắc dĩ và bi ai trong lòng không thể nào mất đi.

Ngay lúc hai người đều đang suy tư, một con hạc nho nhỏ bay vào. Vì thư viện cấm động vật, nên hiệu trưởng đành phải gửi cho Harry một lá thư nhỏ.

“Tom,” Harry đọc xong lá thư liền cầm sách đứng lên, “Đừng đọc sách nữa, hiệu trưởng tìm chúng ta có việc.”

“Ngay bây giờ ạ?” Tom ngạc nhiên.

“Ừ, đúng vậy.” Harry gật gật đầu, trả lại sách mình đã đọc xong, mang theo quyển bút ký của mình.

Tom không rõ lắm nên đi theo Harry tới phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Dippet và Dumbledore đều đang ở bên trong.

“A Tom.” Dippet hòa ái đau buồn nhìn y, “Tuy chuyện này làm người ta rất khổ sở nhưng chúng ta thảo luận lâu như vậy, vẫn quyết định thông báo trò ngay thì tốt hơn.”

“Hiệu trưởng,” Tom khó hiểu, “Con có thể hỏi một chút ngài đang nói về chuyện gì không ạ?”

“A, đây là tin tức mà chúng ta vừa nhận được.” Dippet cầm lấy một tấm da dê, “Có liên quan tới nơi trò sinh ra.”

Tom cầm lấy tấm da dê, đọc nội dung trên đó, vẻ mặt rất kỳ lạ, “Cô nhi viện… bị cháy?”

“Nghe nói là sự cố ngoài ý muốn, không biết cháy từ lúc nào, khi phát hiện ra đã không kịp dập tắt nữa.” Dippet thở dài một tiếng, “Bọn nhỏ bên trong bị hoảng sợ phân tới các cô nhi viện khác, nhưng…”

Nhưng, họ không biết còn một đứa trẻ, cần trở về vào lúc nghỉ hè.

Tom cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Mà Harry lại cảm thấy khó thở. Nếu anh không nhớ lầm, Tom còn cần trở lại cô nhi viện một lần, vì hộp dây chuyền kia. Nhưng, giờ cô nhi viện bị cháy, vậy chuyện cũ mà Harry biết kia, có phải sẽ lệch khỏi vì chuyện lần này hay không?