“Chỉ là đứa nhỏ ở gia đình phù thủy bình thường…” Harry chỉ vào tư liệu Ron tra được, “Ron, cậu cảm thấy, chỉ là đứa nhỏ ở gia đình bình thường, sao mấy trò ấy lại kiêu ngạo vậy chứ?” năm nay anh không còn là chủ nhiệm Slytherin, nên không biết được tình huống cụ thể xảy ra trong Slytherin, nếu có thể đi vào Slytherin thì chắc chắn kẻ không có đầu óc sẽ không được Mũ Phân Loại cho vào.
Không nói trước đó họ uy hiếp Eileen ở nơi hẻo lánh có tính là cẩn thận lo lắng hay không, nhưng Eileen là người gia tộc Prince, nếu thật sự muốn gây rắc rối cho cô bé, ngoài việc không có đầu óc thì chính là thế lực phải lớn hơn gia tộc Prince, hoặc là..
“Mình cảm thấy, chỉ sợ họ cũng không như bình thường.” Ron rung đùi đắc ý nói.
“Nói thế nào?”
“Gia đình mấy trò ấy dường như có liên hệ mật thiết với Knockturn.”
“Knockturn…” Harry nhẹ nhàng lặp lại, nói tiếp, khi anh tới trường thì dường như không gặp đứa nhỏ có thế lực Knockturn, chẳng qua cũng đúng, nơi đó tập trung một đám phù thủy hắc ám, thoáng tới gần thôi đã bị người ta chỉ đũa phép vào, làm sao có thể kết làm bạn mà sinh con chứ.
Có thể làm bạn đời của nhau, còn có con, thậm chí có thể giả xuất thân ở gia đình phù thủy bình thường, chỉ sợ không đơn giản là phù thủy hắc ám thôi đâu.
“Ron, cậu nói xem, mấy trò ấy có mục đích gì?” Harry xoay xoay đũa phép, nhẹ nhàng cau mày, “Khi chúng ta đến trường cũng không có thế lực này nhúng tay vào Hogwarts.”
Hoặc là nói, vì sau khi Voldemort rơi đài, địa vị phù thủy hắc ám xuống dốc không phanh tại nước Anh, rất nhiều người vừa thấy phù thủy hắc ám đã không chỉ đũa phép vào họ là tốt lắm rồi, tuy Bộ Pháp thuật mặc kệ Knockturn tồn tại, nhưng cũng không mặc kệ thế lực của họ lớn mạnh. Nghe Draco nói, thật ra phù thủy có thể xưng là hắc ám chân chính thì cũng đã di cư sang Đức – dù khi đó Grindelwald rơi đài khiến chính quyền trở về tay Bộ Pháp thuật, nhưng phù thủy hắc ám lại không bị đè ép tới không sống nổi – ở lại Knockturn cũng chỉ là một số phù thủy có nghiên cứu sơ qua về pháp thuật hắc ám, và không tính là phù thủy hắc ám thôi.
Vì thế vào thời kỳ ấy, làm sao có đứa nhỏ từ Knockturn đi vào Hogwarts chứ, chỉ sợ dù nơi đó thật sự có đứa nhỏ thì cũng được đưa tới nước Đức rồi.
Ron nghe Harry hỏi, cũng không hiểu lắm.
“Dù là ra từ Knockturn nhưng có gan chống lại người gia tộc Prince như vậy, chỉ sợ là không tầm thường.” Harry nhìn đũa phép của mình, “Chắc gia tộc độc dược Prince đã gây trở ngại con đường của người nào đó ở Knockturn…”
Trong mắt mọi người Eileen có thiên phú ở độc dược là chuyện đương nhiên, là người gia tộc Prince, nếu biểu hiện độc dược chỉ thường thường thì mới có thể bị người ta nghị luận, mà mấy nữ sinh kia lại dám bảo Eileen “đừng có mà tỏ vẻ”…
“Muốn đi tra sao?” Ron hưng trí bừng bừng hỏi.
“Cậu nói đi?” Harry cười như không cười nhìn Ron.
“Đừng học giọng điệu nói chuyện của tên Malfoy kia.” Bị ánh mắt của Harry khiến nổi cả da gà, Ron đập Harry một cái.
Harry nở nụ cười, vừa lật tay để lại đũa phép của mình vào trong túi ẩn.
Nhân tài gia tộc Prince xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chắc rất nhiều người mặc Eileen lớn lên, chỉ cần cô bé học giỏi độc dược không làm mất mặt gia tộc, thì ở trường học xảy ra chuyện gì thì họ sẽ không quan tâm.
Harry nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo của mấy nữ sinh kia. Bọn trẻ hoàn toàn bị làm hư, còn hư hỏng hơn cả Draco năm đó, khiến người ta không có chút cảm tình nào. Dường như các cô hiểu rất rõ về tình cảnh Eileen, nên mới cảnh cáo Eileen như vậy. Một khi đã thế… anh không thể không quan tâm được.
Harry mở ra luận văn học sinh đưa tới, nhìn những luận điểm ngây ngô, nhẹ nhàng cười. Chỉ khi trở thành giáo sư mới có thể đỏ mặt vì mình năm đó “tham khảo” luận văn của Hermione. Harry sửa luận văn quên cả thời gian, ngay cả khi nào Ron đi ra ngoài, khi nào Tom tới cũng không nhận ra.
Hiếm khi anh có lúc không cảnh giác như vậy, chắc vì đây là Hogwarts, hơn nữa giảm đề phòng với Ron và Tom mới có thể thế này.
Lúc tiến vào Tom thấy Harry vẫn đang chăm chú, nhìn nhìn luận văn dưới ngòi bút Harry cũng hiểu được, y không mở miệng gọi Harry, chỉ đứng cạnh Harry nhìn Harry một lúc, rồi cầm sách đọc.
Cho đến khi Harry sửa xong bài tập nghỉ hè của năm thứ tư đã là chuyện của hai tiếng sau. Quyển sách Tom lấy đọc giải trí đã đọc được hơn nửa.
“Tom?” Khi quay đầu Harry thấy Tom ngồi cạnh mình, hơi ngạc nhiên nhíu mày, “Chừng nào trò vào?”
“Một lát rồi,” Tom đóng sách lại, Harry nhìn bìa quyển sách, hơi bất đắc dĩ, thật sự Tom đã coi nơi này là địa bàn của cậu ấy? Dám công khai đọc sách pháp thuật hắc ám cao cấp ở trên bàn mình, người kia thật là… “Thấy thầy đang bận, cũng không gọi thầy.”
“Thầy lại thấy dường như là trò đang bận.” Harry có ý chỉ quyển sách trên tay Tom, càng đọc đến cuối cùng, ngược lại Tom càng mê mẩn.
“Thầy biết đấy, để có thể nắm giữ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một cách tốt nhất thì phải hiểu nó trước.” Tom nói không đỏ mặt, giống như thật sự y vì muốn nắm giữ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nên mới mê muội nghiên cứu cái này vậy.
Thật là… Harry bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, trò tới đây có chuyện gì?”
“Con cảm thấy thầy chưa thu thập tư liệu về Thi đấu Tam pháp thuật,” Tom lấy ra một chồng tư liệu dày, “Vì thế con lấy lại đây cho thầy, thuận tiện con thấy chúng ta có thể thảo luận xem bài thi thứ nhất sẽ xuất hiện hạng mục nào.”
“Trò còn thật là…” Harry hơi buồn cười nhìn Tom, đại biểu trường học khác còn chưa đến, cậu ấy đã vội vàng chuẩn bị rồi.
Có vẻ Tom rất coi trọng lần thi đấu này, cũng đúng, với Tom háo thắng mà nói thì trận đấu này chỉ có thể thắng không thể thua được.
Harry cầm lấy tài liệu từ tay Tom, nhìn kỹ đã ngạc nhiên, những tài liệu này còn tỉ mỉ hơn những gì Harry đọc trước đó.
Hình như Tom tìm được mấy cái này từ con đường nào đó, Harry chỉ cần nhìn tư liệu trên đó cũng có thể cho ra hướng đi đại khái của mấy trận đấu gần đây. Harry nhìn Tom im lặng một lúc lâu, cuối cùng nuốt lời mình định nói xuống.
Dù Tom đã xây dựng thế lực của mình hay tìm được tư liệu tỉ mỉ thế này từ chỗ Abraxas, thì cậu ấy đã làm vậy, Harry hỏi lại cũng không thể ngăn cản việc này.
“Thầy cảm thấy vào lần thi đấu này thì sẽ đi theo hướng nào?” Tom nhìn chằm chằm Harry hỏi.
“Lần trước là hình thức thực lực, lần trước nữa là hình thức trí tuệ…” Harry nhìn tư liệu Tom lấy tới, nói thầm hồi lâu sau đó hỏi, “Trò nói xem, lần này có thể trực tiếp liên quan tới hình thức dã ngoại không?”
“Dã ngoại?” Tom giật mình bởi suy đoán của Harry, “Ý thầy là…”
“Tuy đều tiến cử một số sinh vật nguy hiểm nhưng trò xem, lần trước là muốn quán quân đánh bại toàn bộ sinh vật họ sắp xếp mới có được manh mối bài thi tiếp theo, mà trước đó nữa lại có rất nhiều góc chết có thể tránh né, bây giờ sẽ không lặp lại lần trước, nói vậy… trò không cảm thấy, rất có thể họ sẽ lợi dụng Rừng Cấm hay sao?”
Rừng Cấm… ngược lại rất có thể.
Tom nhìn Harry phân tích, trong con ngươi cảm xúc tối tăm không rõ. Dù Harry đã đồng ý làm giáo sư chỉ đạo cho mình nhưng y sẽ không thật sự nói đùa với trận đấu của mình, nếu hôm nay y tìm Harry mà Harry chỉ nói có lệ thì y rất có thể sẽ nghĩ cách nói xin lỗi Harry rồi đi tìm giáo sư Slughorn.
Nhưng, thật may mắn. Tom nghĩ, Harry thật sự chuẩn bị cho chuyện này, dù dường như anh không đợi tới tháng mười khi đại biểu trường khác tới mới quan tâm chuyện này như các giáo sư khác.
Tuy nhiên Tom không cho là như vậy, nếu y đã tin quán quân Hogwarts chính là mình, thì y sẽ không nhàn rỗi. Năng lực học tập của y sớm đã có thể ứng phó được cuộc thi năm bảy, nếu thời gian rảnh rỗi không làm gì thì vì sao mình không tập trung vào cái này chứ.
“Họ chỉ có mấy nơi để có thể lợi dụng, bài thi đầu tiên vào tháng mười một, khi đó coi như Rừng Cấm rất xanh tốt, mà bên hồ Đen thì rất nhiều sinh vật vẫn hoạt động, bên Rừng Cấm có thể sắp xếp người bí mật gần đó bảo vệ quán quân, nhưng nếu sắp xếp tại hồ Đen thì quán quân và người bảo vệ đều quá bị động. Còn sân bóng Quidditch quá trống trải, trừ khi họ manh mối bài thi thứ hai vào một cái phòng nào đó cho các trò chuyển động xung quanh cầu thang, nhưng chuyện này không công bằng với các quán quân khác, vì họ sẽ không quen thuộc phương thức vận chuyển cầu thang Hogwarts – trên thực tế, thầy dám chắc, dù là học trò năm bảy cũng không nhất định có thể hiểu rõ tính tình cầu thang của chúng ta.” Harry nhìn lại tư liệu phân tích, “Nhưng, nếu sắp xếp đi vào Rừng Cấm thì bên trong ngoài những sinh vật không biết tên họ cho vào còn có những sinh vật hoang dại bên trong Rừng Cấm, đồng thời cây cối rậm rạp, nếu có thể lấy được manh mối bài thi thứ hai thì chỉ sợ không liên quan tới thực lực, mà còn phải nhìn vào may mắn của trò.”
“May mắn này…” Trong mắt Tom hơi lo lắng, dường như không muốn tin vào thứ này, đối với y mà nói thì y luôn không tin vào may mắn.
Có lẽ Harry thấy được ánh mắt Tom, có lẽ cũng không thấy được, anh bỗng nhiên không nói, giống như cực kỳ có hứng thú với tài liệu trong tay, khiến anh đọc mà quên mình.
Tom nhìn Harry chợt im lặng không nói, cõi lòng từ từ thở dài. Bên trong y luôn cảm thấy có một cái gì đó ngăn cách giữa y và Harry, thường thường y đã rất gần tới Harry lại chỉ vì một câu hay một động tác, rồi gây bất hòa.
Harry cúi đầu nhìn tư liệu một lúc lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ thừa nhận sự thật tâm tư mình không đặt vào nó, anh gõ đầu mình, hơi do dự lên tiếng. “Tom.”
“Ừ?” Tom vô thức trả lời Harry.
“Đêm các trò khai giảng, tranh đoạt thủ tịch có vấn đề gì sao?” Harry cắn môi dưới, anh giờ không còn là chủ nhiệm Slytherin, can thiệp vào chuyện trong đó quả hơi đường đột, nhưng tin tức Ron mang tới quả thật không thể không khiến người ta để ý, trong trí nhớ của anh, chưa từng có ai có thế lực là Knockturn…
“Vì sao lại hỏi vậy?” Tom không trả lời ngay câu hỏi của Harry, ngược lại hơi khó hiểu hỏi lại, dù kỳ trước trong lúc Harry tạm thời làm chủ nhiệm cũng không quan tâm tới tranh đoạt thủ tịch, giờ trở thành chủ nhiệm Gryffindor lại quan tâm bên này, khiến Tom nghi ngờ sâu sắc.
“Ngày đó gặp qua vài học trò mới, thấy hơi là lạ.” Harry cau mày, anh không biết nên miêu tả thế nào cái cảm giác này cho Tom, hơn nữa Tom đã đủ si mê pháp thuật hắc ám, nếu để Tom biết thực lực của mấy cô bé kia không chừng Tom sẽ có ý với mấy trò ấy – danh từ “Knockturn”, để vô số phù thủy hắc ám mê muội và hướng tới.
“Thủ tịch tranh đoạt không có vấn đề gì, thầy không cần lo lắng.” Y khẽ nói với Harry, “Bỏ qua một số học sinh năm nhất hiểu biết hữu hạn về thần chú, nhanh chóng định đoạt thủ tịch thì trận đấu vài năm khác cũng vô cùng hào hứng.”
“Vậy sao…” Trận đấu năm nhất kết thúc rất nhanh, nói cách khác mấy cô bé kia đang che giấu, không tuyên dương thế lực hay thực lực bản thân, nghĩa là các cô chỉ nhằm vào Eileen mà thôi.
“Sao vậy?”
“Không…” Harry lắc đầu, không nói gì, anh định đợi Ron trở về mới thảo luận cùng Ron, anh cảm thấy anh cần phải đi theo thế lực mấy cô bé này mà tìm kiếm gia đình phía sau, tra ra rốt cuộc gia tộc Prince đã có mâu thuẫn gì với họ.
Tom nhìn dáng vẻ trầm tư của Harry, cực kỳ khó chịu vì thái độ có lệ ấy.
Harry đang nghĩ tới ai, vì sao lại hỏi thăm tranh đoạt thủ tịch? Tom mơ hồ cảm thấy, dường như có chuyện gì đó thu hút Harry nhưng khiến người ta phải hời dỗi là tới giờ y còn chưa biết rốt cuộc là ai, hay là chuyện gì, thu hút Harry cả.
Cho đến vài ngày sau, theo lệ y mang theo công việc hạng mục Thi đấu Tam pháp thuật vào hầm thảo luận với Harry về đề mục và đối sách thì Ron khoan khoái đi đến.
“Sao vậy?” Harry ngẩng đầu khỏi bàn học, cười nhìn Ron, “Nhìn cậu vui vẻ thế kia, có chuyện tốt gì à?”
Vì rất đắc ý nên Ron không chú ý Tom đang ở đây, anh khoan khoái nói, “Mấy… học trò năm nhất Slytherin kia vì nổ vạc vào bệnh viện, a, tuyệt đối không phải là vết thương chỉ vì Dược ghẻ đâu, mình chỉ có thể nói, Eileen quá giỏi, cách hại người thật sự tương tự với ông ta!”
Eileen? Tom mất vài giây mới nhớ tới Eileen kia, đúng là học trò năm nhất, vì lạnh lùng không nói, cũng không coi trọng ăn mặc như các cô bé khác, nghe nói cả ngày chỉ vùi đầu vào vạc mà không bị người ta chú ý.
Sở dĩ Tom có thể nhớ cô bé vì thế lực của cô bé kìa. Tuy không được cưng chiều, nhưng dù gì cũng là thành viên một gia tộc lớn. Chẳng qua, học trò mới lạnh lùng không thích giao tiếp với người khác đó vì sao lại khiến Ron chú ý như vậy, còn khẩn cấp chia sẻ tin này với Harry nữa?
“Ông ta” trong “cách hại người thật sự tương tự với ông ta” là ai?
“Mình đã nói Eileen sẽ không chịu nhẫn nhục vậy đâu mà.” Lúc này tiếng cười của Harry truyền vào tai y, thậm chí Tom còn nghe ra được sự hài lòng.
“Cậu không biết chứ, khi mình vào bệnh thất nhìn mấy trò ấy, suýt nữa cười ngất, hiệu quả này chắc đám nữ sinh kia không chịu nổi đâu,” Ron vừa ôm bụng cười vừa nói, “A, được rồi, mình thừa nhận không có ai trong gia tộc Prince là dễ chọc cả.”
Tom ngẩng đầu nhìn Harry, chỉ thấy mặt mày Harry đầy nét cười, ngay cả mấy người Slytherin… nằm viện kia rất có thể bị người ta hại, dường như anh cũng không tức giận.
Eileen kia có cái gì có thể được Harry bảo vệ tới thế?
Tom nhìn Harry quay sang Ron nói chuyện, mày nhăn lại thật sâu.