Khi Harry về đến nhà, trong nhà không có ai. Anh mệt mỏi nằm trên salon, khóe miệng không giấu được ý cười.
Mặc dù có đôi lúc anh làm việc không suy nghĩ, nhưng may mắn phần lớn những việc anh làm đều đạt được mục đích. Ném Grindelwald và Albus vào ảo cảnh, là anh nghĩ đến lúc nhìn thấy Chậu Tưởng Ký trong hẻm Knockturn khi đang tìm đồ.
Anh muốn cho Grindelwald nhìn xem, sự hối hận của một người khác có cùng vận mệnh với ông, nhưng anh cũng không muốn hiện ký ức của mình ra cho Grindelwald, dù sao rất nhiều chuyện, bản thân Harry cũng chỉ là người đứng xem, ký ức của anh không phù hợp. Nếu không muốn đưa chúng ra, vậy vì sao anh không thể dùng phương pháp khác chứ?
Rồi anh lại nghĩ, quyết định sử dụng thần chú với hai người. Đó là một giấc mơ, là giấc mơ do thần chú mang lại, chân thật mà khiến người ta tuyệt vọng.
Dù đôi khi bạn biết bạn đang ở trong mơ, nhưng khi lạc vào một thế giới kỳ lạ chân thực đến thế, bạn vẫn không thể nào tỉnh lại thì sẽ dần dần có cảm giác tuyệt vọng. Sau khi đã trải qua quá khứ sống động ấy mới để họ tỉnh lại. Harry muốn cho họ nhìn khi họ còn sống, nếu… nếu giấc mơ chân thật đến vậy mà họ vẫn còn thờ ơ với niềm hối hận trong mình, vẫn kiên trì không dám hoặc không muốn gặp lại đối phương, không muốn ngồi xuống nói chuyện thì Harry cũng không thể nói gì.
Hơn nữa, hai người như vậy cũng không đáng để mình giúp đỡ.
Gryffindor dũng cảm tiến tới với những gì mình nhận định, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, Slytherin thì không hề bỏ qua mọi thứ mình đã nhận định, dù là ai cũng không thể cướp đi mục tiêu của họ được. Hai nhà, hai tính cách khác biệt, một dũng cảm một bình tĩnh, nhưng đều có chung một hành động với mục tiêu – không đạt được mục đích thề không dừng lại.
Không nói tới Grindelwald học ở nước Đức, dù gì Albus cũng xuất thân từ Gryffindor, nếu Harry làm đến mức này rồi mà hai người vẫn còn kiên trì, thì Harry không còn lời nào để nói. May mắn là, họ không phụ sự kỳ vọng của Harry.
“Mình nói này…” Mở cửa rồi đi vào, Ron thấy Harry nằm trên salon dùng tay che mắt, “Có cần phải để mình vừa vào cửa đã nhìn thấy cậu suy sụp thế không?”
“Ừ hử?” Harry cũng không nhìn anh, “Cậu có tư cách gì nói mình.”
“Cậu ấy…” Ron lắc đầu, “Không nói chuyện này nữa, mình nói với cậu một chuyện nè.”
Lúc này Harry mới dời mu bàn tay mình ra, đôi mắt xanh biếc nhìn Ron. Ron đặt đồ ăn vặt lên bàn, sau đó cởi bỏ thần chú thu nhỏ, nhất thời cả bàn toàn là đồ ăn vặt.
“Hôm nay sau khi cậu ra ngoài,” Anh chỉ chỉ lên tầng, hướng phòng của Tom, “Có hơi kỳ lạ.”
“Không phải rất bình thường sao?” Harry không hiểu nhìn Ron, “Cậu biết cậu ấy luôn nghiên cứu gì đó mà.” Tom Riddle lại rời bỏ pháp thuật hắc ám cả kỳ nghỉ hè mới là điều Harry đang nghi ngờ có phải cậu bị ai ếm Lời nguyền Độc đoán không ấy chứ.
“Mình biết, nhưng cảm giác này rất lạ,” Ron hơi nhíu mày, như đang nhớ lại cái gì đó, “Giống như là… pháp lực cậu đang dao động ý.”
“Mình?” Harry giật mình nhìn Ron, “Sao có thể chứ?”
“Mình cũng hoảng sợ,” Ron nói, “Nhưng mình không thể nhận sai dao động pháp lực của cậu được, mình còn dùng pháp lực kiểm tra, tuy chỉ có một chút, nhưng quả thật rất giống với pháp lực cậu.”
“Đó là chuyện không thể, nếu nói pháp lực mình tương tự với Charlus thì còn được.” Harry ngưng trọng ngồi dậy, “Ron, cậu cảm thấy là vì sao?”
“Mình cũng không biết, nhưng Harry à, cậu không thấy rất kỳ lạ à?”
“Kỳ lạ?”
“Khi chúng ta vừa tới Hogwarts,” Ron lại chỉ hướng phòng Tom, “Vì chuyện pháp thuật hắc ám, lúc cậu chăm sóc y, không phát hiện pháp lực cộng minh đó sao?”
“Ý cậu là…” Harry lập tức mở to mắt, “Không thể nào.”
Nếu thật sự liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, đúng là kinh khủng. Nhưng hẳn nghỉ hè năm thứ năm Tom đã làm xong quyển bút ký, vì sao giờ còn xuất hiện pháp lực của Trường Sinh Linh Giá?
“Harry,” Ron nhìn Harry, chậm rãi nói, “Cậu có thấy chúng mình nghĩ sai hay không.”
“Cậu muốn nói tới cái gì?”
“Hiệu trưởng thay đổi người, mà chuyện người nào đó được giải quyết thoạt nhìn còn nhanh hơn chúng ta dự đoán, nhưng vì sao chỉ có họ thay đổi, mà y lại không chứ?”
Vì sao hiệu trưởng có thể đổi người trước, quyết đấu có thể chậm lại, mà còn vì Harry ra tay, hai người kia có vẻ làm hòa, nếu cái gì cũng thay đổi, sao Tom lại không thể thay đổi? Hơn nữa trong khoảng thời gian này y tới nước Đức… mà nước Đức cũng không yên bình. Không phải là…
Ngay lúc Harry nghĩ vậy, trên tầng hai chợt vang lên tiếng loảng xoảng. Harry nhảy dựng lên, chạy lên tầng.
“Tom.” Anh đẩy cửa phòng Tom ra.
Trong phòng rất loạn, dù hành lý của Tom không nhiều nhưng sách và đồ thí nghiệm gần như phủ kín. Tuy thường ngày Tom rất sạch sẽ nhưng khi làm thực nghiệm cũng không quan tâm nhiều.
Lúc Harry đẩy cửa vào, Tom đang chật vật ngồi ở sàn nhà, sách rơi vãi chung quanh, trong tay nắm đũa phép, nhưng đỉnh đũa phép đang không ngừng run rẩy, dường như không cho Tom khống chế điều khiển pháp lực vậy.
Harry đi vào, rút đũa phép Tom ra, nghĩ nghĩ, anh đặt tay lên tay Tom, dùng pháp lực mình dẫn đường pháp lực Tom ổn định lại. Vì pháp lực khác biệt, Harry không dám đưa quá nhiều pháp lực vào cơ thể Tom. Chỉ chốc lát sau, Tom thật vất vả ổn định lại.
“Harry…” Y áy náy nhìn Harry.
Harry nhìn mắt y, như ngạc nhiên một lúc, Tom thấy các loại cảm xúc phức tạp trên gương mặt Harry, như là khiếp sợ, như là khủng hoảng, cảm xúc chợt lóe ấy thoáng qua rất nhanh khiến ngay cả Tom giỏi quan sát sắc mặt cũng không thể nhận ra đó là gì.
“Tom.” Harry khẽ gọi tên y.
“Ừ?” Tom khó hiểu bởi giọng nói của Harry.
“Trò cầm đũa phép không thích hợp với mình làm thực nghiệm, trò cũng to gan thật đó.” Harry cúi đầu, nhìn đũa phép rút khỏi tay Tom, Tom không nhận ra rốt cuộc trong giọng anh có trách cứ gì không.
“Tôi…” Nhất thời Tom không biết nên trả lời Harry thế nào, y không rõ những lời này của Harry, là đang trách y hay đang lo lắng cho y nữa.
“Dù trò có mua được một cây đũa phép thích hợp ở nước Đức, nhưng đũa phép định mệnh của trò còn chưa xảy ra sự cố, dù đũa phép ấy có tốt thế nào thì nó cũng không thể phát huy được hiệu quả tối đa cho thần chú của trò được.” Harry đoán được chuyện xảy ra
Tom mới 16 tuổi, vì đang thành niên, trong lúc nghỉ hè không thể sử dụng pháp thuật, nên Tom chui lỗ hổng. Hệ thống kiểm tra của Bộ Pháp thuật chỉ kiểm tra cây đũa phép định mệnh của Tom, cậu chỉ cần đi mua một cây đũa phép tương đối dễ sử dụng khác thì có thể thoát được rồi. Dù sao thì, người Bộ Pháp thuật cũng không thể nghĩ tới, đám học trò Hogwarts kia lại đi mua thêm một cây đũa phép khác.
Kể cả các quý tộc, sau khi bọn nhỏ đến trường cũng không cho chúng dùng hai cây đũa phép, khi sử dụng hai cây sẽ ảnh hưởng tới sự vận động của pháp lực trong cơ thể.
Sau khi tốt nghiệp, Hermione vào Bộ Pháp thuật Harry mới được nghe lại. Cũng chỉ có Tom mới có thể nghĩ đến việc này.
“Tôi chỉ là…” Tom bối rối một lúc lâu nhưng vẫn không nói chuyện mình đang làm.
“Nghỉ hè đọc sách là được rồi.” Harry thu đũa phép của Tom, “Cái này cứ bảo quản ở chỗ thầy, miễn cho trò lần sau lại làm bị thương mình.”
“Nhưng…”
“Sao,” Harry nheo mắt lại, “Trò có ý kiến?”
Tom nhìn dáng vẻ nguy hiểm của Harry, bỗng nhiên lắc đầu mạnh.
“Thầy cũng không chặt đũa phép trò, trò sợ cái gì.” Harry cười nói.
Tom thấy Harry như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mặc anh lấy đũa phép mình đi.
Harry vung đũa phép dọn dẹp phòng Tom, Tom tự mình nghiên cứu, phòng bừa bộn đến mức không thể nhìn được.
Tom nhìn Harry vung đũa phép, trong mắt cười bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, Harry ngừng lại, quay lưng về phía Tom, nhìn chằm chằm một nơi nào đó.
Tom nghi hoặc nhìn Harry.
Harry đứng im tại chỗ, sau đó không làm gì.
Tom nhìn theo mắt Harry, ở góc xa xa, một cái cúp khó coi đang đặt ở đó. Cái cúp ấy không hề phù hợp với thẩm mỹ thời đại này, dù là ở gia đình nào cũng bị cất đi. Nhưng cũng chính vì vậy mới càng khiến người ta tin rằng lịch sử của nó đã lâu đời.
“Harry?” Tom không biết Harry có biết đồ vật này hay không, giọng y càng khẽ.
Harry vẫn không nhúc nhích, Tom không biết Harry đang có vẻ mặt gì, chỉ là cảm thấy cảm xúc của Harry không ổn lắm.
“Tom,” Harry hít sâu một hơi, xoay người, hiền lành nhìn Tom, chỉ là Tom thấy cảm xúc Harry là lạ, như là thất vọng? Lại như khủng hoảng, “Cái Cúp này quá xấu, trò lấy từ nơi nào vậy?”
Một cái cúp lại khiến Harry dao động cảm xúc như vậy, chẳng lẽ Harry biết được nguồn gốc cái cúp này? Tom nghĩ trong lòng rồi nói, “Tìm được ở nước Đức, tuy hơi xấu nhưng cũng may niên đại lâu, đáng để cất giữ.”
“Đúng vậy…” Harry tự nói, “Quả thật đáng để cất giữ.”
“Hả?”
“Không có gì,” Harry lắc đầu, “Nhớ đừng khiến mình chật vật vậy nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đũa phép thầy tịch thu.”
Anh nói xong giơ giơ đũa phép trong tay, rời khỏi phòng.
Tom nhìn bóng lưng Harry nheo mắt lại. Y cảm thấy dường như Harry rất muốn chạy khỏi phòng. Nhất định là y đa nghi rồi. Y lắc đầu, muốn làm mình tỉnh táo một chút, phản phệ pháp lực vừa nãy làm y hơi đau.
Y định đi rửa mặt, nhưng khi y vào phòng tắm, đứng trước cái gương bồn rửa mặt, y dừng chân lại, kích động nhìn gương.
Trong gương, một gương mặt tái nhợt, đang dùng vẻ mặt giống hệt nhìn y. Nhưng đôi con ngươi vốn sâu thẳm, giờ phút này lại đỏ tươi khiến người ta phải dừng chân nhìn lại…