Giữa trưa, Harry một mình đi Hẻm Xéo, mà ở trong tiệm đồ uống lạnh, Dumbledore đã đang chờ anh, khi Harry đi vào, trên bàn đang đặt vài loại đồ ngọt.
“Tới thử xem.” Dumbledore đề cử.
“Tôi thích socola hơn.” Harry cười nhận lấy, “Albus, không phải nghỉ hè này thầy rất bận sao?” Anh nhớ rõ hình như trong Wizengamot lại thay đổi thành viên, địa vị của Dumbledore hẳn sẽ phát triển lên tầng cao hơn.
Hay là, trận quyết đấu đã ngăn cản chuyện này xảy ra?
“A, gặp gỡ với một đám các ông già uống trà cũng không phải sở thích của tôi, tôi thích trà đường, chứ không thích hồng trà.”
Đó là vì thầy gần như chỉ dùng nước đường để pha. Harry bất đắc dĩ nghĩ trong lòng.
“Vậy không phải thầy nên chuẩn bị bàn giao công việc với hiệu trưởng Dippet sao?” Nhưng thoạt nhìn, ông cụ vốn phải bận rộn lại rảnh rang hơn cả anh?
“Tin tôi đi Harry à, đồ ngọt có sức hấp dẫn với tôi hơn.” Ông uống đồ uống lạnh, dường như bị kích thích, ông nhíu mày một chút.
Harry nhìn ông, nhẹ nở nụ cười. Ở cạnh Albus mấy ngày nay, mới đầu anh còn thường xuyên liên tưởng tới giáo sư Dumbledore, nhưng dần dần, anh bắt đầu phân biệt họ.
Albus không có râu bạc, tuy ông cũng giống giáo sư Dumbledore thích biến mình trở nên kỳ quái khiến người ta không muốn đi cùng ông bên ngoài. Albus lộ nhiều cảm xúc hơn Dumbledore, ít nhất trong ấn tượng của anh, giáo sư Dumbledore luôn hiền lành, từ ái, cơ trí, thật giống như cái gì cũng biết, mà Albus thì dễ dàng thân thiết hơn Dumbledore về già, càng dễ đoán hơn.
Albus thi thoảng sẽ nhớ về quá khứ, sau đó lộ ra ưu thương làm đau lòng người, mà Dumbledore lại học được cách chôn vùi quá khứ trong trí nhớ, nếu không phải năm đó, Harry gặp được Dumbledore trong đầu mình, hỏi cụ về chuyện kia, có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết, ông cụ cơ trí không gì không làm được ấy cũng từng có thời thiếu niên phản nghịch, cũng từng yêu một cách điên cuồng, cũng từng nông nổi, không chịu thua.
“Albus,” Nghĩ đến đây, anh nhẹ nhàng gọi người trung niên đang cúi đầu ăn đồ ngọt – ông không phải người trung niên, ở thế giới Muggle ông đã thuộc về hàng ngũ lão niên rồi,nhưng anh biết, bề ngoài vẫn là dáng vẻ trung niên, “Nếu tôi cho thầy biết, Grindelwald đến nước Anh, thầy có cảm thấy ông ta cũng thu hút như đồ ngọt không?”
Tay Dumbledore run lên, khi cái thìa sắp rơi xuống lại cầm chắc lấy.
“Harry…” Ông ngẩng đầu, đôi mắt hơi ảm đạm, “Dường như thầy biết rất nhiều?”
“Ừm, quả thật là rất nhiều,” Harry thành thật gật đầu, “Nhưng thầy nên biết, tôi sẽ không hại thầy.”
“Vậy thì, vì sao thầy lại nói với tôi cậu ấy ở nước Anh chứ.” Dumbledore nhẹ nhàng hít một hơi.
“Chỉ là muốn hai người… có thể nói chuyện một lần.” Ngay lúc Dumbledore còn không kịp phản ứng, Harry đã ra tay, dùng Lời nguyền Độc đoán.
Lời nguyền Độc đoán cũng không có nhiều tác dụng với Dumbledore, nhưng Harry chỉ cần Dumbledore hơi mê man trong lúc trúng Lời nguyền Độc đoán cho đến khi thoát khỏi nó. Anh chưa bao giờ coi thường ông cả.
Chỉ một giây cũng đủ để Harry dùng thần chú hôn mê với ông.
Dumbledore có thể thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán, nhưng lại không thể chống cự nổi thần chú hôn mê, nhất là khi sức mạnh của Harry gần bằng ông thậm chí còn thoáng vượt qua.
Harry thành công đánh ngất Dumbledore, sau đó thừa dịp người khác không chú ý mà ếm thần chú xem nhẹ với ông.
Anh giả vờ ăn hết đồ ngọt trên bàn, sau đó độn thổ trước cửa tiệm đồ uống lạnh – mang theo Dumbledore không ai thấy. Đương nhiên, cũng không phải không ai thấy, ít nhất Thánh Đồ Grindelwald phái tới giám thị Harry nhìn rõ. Vì thế, khi Grindelwald nhận được tin tức, gần như bóp nát chén trà trong tay.
Rất tốt, Harry Evans, cậu làm rất tốt.
Cách mà bầy tôi ông “mời” Ron Evans đến, Harry Evans cậu ta cũng đối xử y hệt với Al, đó là đang cảnh cáo ông, cuộc nói chuyện sáng nay giữa họ không phải nói chơi, cậu ta thật sự có thể hành động như lời cậu ta nói sao?
Grindelwald ông, Chúa tể Hắc ám oai phong tại Đức, đã bị ai uy hiếp như vậy chưa? Nếu có thể, ông sẽ đi lên trên tầng biệt thự nhà mình xử lý sạch sẽ tên nhóc không biết trời cao đất rộng kia.
Nhưng ông không thể.
“Ông đối xử với Ron thế nào, tôi cũng có thể làm vậy với người ấy, thậm chí tôi có thể cho ông thấy thủ đoạn của tôi, ông sẽ biết, không hề kém ông.”
Sáng nay, tên nhóc tóc rối bù đã hiền lành nói với mình như thế. Rõ ràng vẻ mặt hiền lành, lại nói ra lời khiến ông phải kiêng kị.
Ông không biết hai tên nhóc này đã trải qua những gì, một tên không sợ chết, một tên khinh thường chết, dù trải qua sóng to gió lớn, đang đứng trên đỉnh quyền lợi, ông cũng không thể nói chắc rằng khi mình đối mặt với cái chết có thể ung dung bình tĩnh như hai tên nhóc kia.
Chỉ là hai nhóc con mới tốt nghiệp miệng còn hôi sữa lại làm ông phải bó tay bó chân. Nếu là trước kia… ông có thể sử dụng đủ mọi cách khiến chúng phải hối hận, sau đó thông báo tin này khắp thế giới.
Nhưng giờ thì…
Một người dù thành công thế nào cũng sẽ có nơi cấm kị, giữ lại những suy nghĩ, không đành lòng làm bị thương, không đành lòng chạm vào. Những cái đó, có thể là tiền tài, có thể là vật chất, có thể là một sự kiện, cũng có thể, là một người.
Mà ông, có lẽ cả đời này cũng không thể nào từ bỏ người ấy vẫn lưu lại dấu ấn từ năm nào.
“Chủ nhân.” Ngay lúc Grindelwald trầm tư, một Thánh Đồ tới cạnh ông.
“Sao?”
“Harry Evans kia, cũng không trở lại thung lũng Godric.”
“Ngươi nói… cậu ta không trở về?” Nói vậy, thật sự cậu ta đang cảnh cáo ông, đừng động vào tên đang ở trên tầng?
“Giám thị căn nhà kia, những người khác đi tìm cho ta.” Ông có thể nhẫn nhịn Harry đưa Al đi, nhưng ông không dễ tha thứ họ biến mất khỏi tầm mắt mình.
Chuyện gì cũng không thể vượt qua bàn tay ông được!
Sở dĩ Grindelwald có thể nắm giữ chính quyền, ngoài việc có người cam nguyện đi theo, ngoài thực lực cá nhân, còn là vì ông có thể xem xét thời thế. Ông có thể dựa vào tình huống trước mắt mà phỏng đoán thế cục một tháng sau, thậm chí là cả nửa năm sau.
Nhưng cho tới giờ anh em Evans lại là chuyện xấu, mà ông thì không cho phép chuyện xấu xảy ra. Tuy nhiên, dù Thánh Đồ tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được Harry.
Ngược lại hai ngày sau, Harry tự mình xuất hiện ở Hẻm Xéo, vẫn uống đồ uống lạnh, cùng chào hỏi với các học trò. Thậm chí anh còn gặp Roy dẫn cha mình tới Hẻm Xéo, lúc này cũng chưa tới khai giảng, nhưng không ít học trò thừa dịp nghỉ hè tới đây mua ít sách nước ngoài hoặc là mua ít đồ chơi.
Cha Roy là một người đàn ông trung niên gầy yếu, trong mắt nhìn Roy có chứa sự từ ái, khi Harry gặp Roy, là do Roy tới chào hỏi, rồi giới thiệu Harry và cha mình.
Hiển nhiên cha cậu rất ngạc nhiên vì Roy có một giáo sư trẻ tuổi như vậy, nhưng rất nhanh, lời nói cử chỉ trầm ổn của Harry khiến lo lắng của bác giảm đi nhiều.
Khi Roy một mình đi mua sách, anh và bác Reginald ngồi trong tiệm đồ uống lạnh nói chuyện phiếm. Bác Reginald là một Muggle, nhưng bác thật sự yêu mẹ của Roy, nên năm đó khi phát hiện vợ mình lại là một nữ phù thủy bác cũng không mâu thuẫn nhiều mà chấp nhận. Sau khi vợ mất, bác chưa từng nghĩ tìm một người mẹ cho Roy, dù sao khi đó Roy còn nhỏ, bác lại vội vàng làm ăn buôn bán, bác hy vọng có người có thể chăm sóc Roy, nhưng nghĩ Roy là một phù thủy nhỏ, không phải ai cũng có thể chấp nhận ở cạnh phù thủy như bác nên bác cũng từ bỏ.
Rồi sau đó, Roy trưởng thành, không cần người chăm sóc nữa, bác Reginald mới nhận ra Roy trở nên trầm mặc, không thích ở cạnh người khác. Chắc là vì Roy là phù thủy, hơn nữa khi còn bé thường xuyên bạo động pháp lực, cậu không dám tiếp xúc với các bạn nhỏ, dần dà, khiến Roy trở nên lạc loài.
Nghe đến đây, Harry khe khẽ thở dài. Nhưng, gì thì gì, Roy cũng có một người cha yêu thương mình. Không giống ai đó… lúc nhìn ra ngoài, Harry bỗng nhiên cứng người.
“Ngài Evans?” Bác Reginald nhìn Harry chợt thay đổi sắc mặt, có chút không hiểu, “Thầy làm sao vậy?”
“Không… không sao.” Chẳng qua anh chỉ nhìn thấy một người cực kỳ giống người nào đó, thậm chí trong nháy mắt, anh còn hoảng sợ vì cho rằng mình thấy được người đó.
“Dù thế nào, từ lúc trở về Roy thay đổi rất nhiều, còn phải cảm ơn các thầy giáo… bên kia các thầy gọi là giáo sư, đúng không?”
“Roy là một đứa bé ngoan, thằng bé không nên trầm lắng quá.” Harry nói với bác, lúc này, anh thấy một người đang đội mũ đi tới phía anh, chỉ chốc lát sau đã tới trước mặt.
Trong Hẻm Xéo người mặc áo choàng, đội mũ không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, bác Reginald cũng không nghĩ đối phương tới gây chuyện, bác chỉ cho rằng đối phương đã hẹn với Harry, nên lấy lý do xem Roy đã mua xong đồ của mình chưa mà từ biệt.
“Ngài Grindelwald,” Bác Reginald vừa đi, Harry liền cười như không cười nhìn người tới, lúc này ông đã bỏ mũ trùm, chắc là đang dùng thần chú xem nhẹ nên xung quanh không có ai chú ý tới, “Có việc?”
“Cậu ấy ở đâu?” Grindelwald coi như hiểu được, khi nói chuyện với hai anh em này cần phải nói thẳng.
“Ông muốn gặp người ấy?” Harry gian xảo nở nụ cười, “Vậy thì, đi theo tôi.” Anh bất ngờ nắm chắc tay Grindelwald, độn thổ.
Nước Đức:
Cánh cửa đóng chặt nhiều ngày mở ra, Tom chậm rãi đi trong tầm mắt mọi người, tay cầm một cái Cúp Vàng sáng chói, gương mặt đang cúi từ từ nâng lên, đôi con ngươi màu đen sâu thẳm lại trở nên đỏ tươi, làm người ta ghê sợ…
“Buổi chiều trở về Anh.”