[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 1 - Chương 35: Quyết định




Harry đang ở bệnh thất chăm sóc cho Roy.

Roy là một đứa bé kiên cường, ngay lúc bị độc dược ăn mòn cậu đã đau không chịu nổi nhưng vẫn quật cường tóm tay Jo, làm cái tay gây sự kia giữ động tác nguyên bản, người sáng suốt đều có thể thấy được, Jo cố ý. Sau khi Slughorn đưa cậu đi ra, cậu mới hôn mê vì đau.

Còn Slughorn… Harry cảm thấy tuy cậu hiểu được hết nhưng cậu vẫn biết đại khái tính cách ông ta, ông thích học trò xuất sắc, rất nhiều lúc, ông sẽ dựa vào biểu hiện ở trường mà phán đoán thành tựu về sau.

Jo sinh ra trong gia đình phù thủy, thành tích lại tốt, tuy độc dược ở dưới Roy nhưng còn có môn khác, nếu không phải thế lực gia tộc không đủ, thì rất có thể cậu ta sẽ trở thành thủ tịch năm thứ năm. Slughorn nhìn ra được tương lai của Jo, có thực lực, có gia đình ủng hộ, ngày sau Jo không thể nào nghèo túng được.

Còn Roy? Đúng là Roy có thiên phú ở độc dược không thể bàn cãi, Tom có thành tích độc dược xuất sắc là do y chăm đọc sách giáo khoa, tự mình cố gắng, còn Roy thì lại tự mình nghiên cứu cách thức điều chế rồi phát triển. Sau này, Roy chắc chắn có thể tỏa sáng trên lĩnh vực độc dược. Nhưng chỉ thế thôi, thì chưa đủ.

Roy không xuất sắc ở các lĩnh vực khác, theo Slughorn suy đoán, về sau Roy chỉ có thể phát triển ở độc dược, nhưng bản thân ông đã là bậc thầy độc dược, đã có địa vị ở Hiệp hội Độc dược, sau này Roy tốt nghiệp, dù coi trọng cậu mới tốt nghiệp, Hiệp hội Độc dược đưa ra lời mời đi nữa thì cũng không có nhiều lợi ích cho Slughorn, cùng lắm chỉ mang cái danh “giáo sư độc dược của thiên tài Roy” mà thôi. Nhưng Jo lại khác, tương lai Jo không chắc sẽ phát triển bên độc dược, Jo có rất nhiều con đường.

Slughorn thích học trò như vậy. Nên sau khi Jo nói ra “không cầm chắc dược liệu” ông mới có thể lấy lý do đưa Roy tới bệnh thất mà không vạch trần chuyện này.

Harry không có cảm tình gì với người này, không chỉ là do đánh giá lần đầu tiên theo Dumbledore đi mời ông một lần nữa trở lại Hogwarts dạy học, cũng là vì thích Tom mà lộ ra chuyện liên quan tới Trường Sinh Linh Giá.

Mà hiện tại, Harry cảm thấy anh hoàn toàn không thể thích được vị giáo sư này. Dù trước kia ông cũng từng dạy mình một khoảng thời gian, nhưng sau chuyện này, Harry thật sự thất vọng về ông. Dường như ông chỉ muốn qua loa cho xong, nếu Slughorn có thể thuyết phục được Roy, thì chắc Jo cũng chỉ bị cấm túc một hai ngày cho có.

Nghĩ lại lúc trước trên lớp độc dược anh và Draco hãm hại nhau, bị Snape tóm sống, dù gì Draco còn bị Snape cực bất công cấm túc kìa. Slughorn không phải bất công, chỉ là ông không muốn gây hấn với người có tiền đồ, dù là nhà nào đi nữa.

Nhưng Slughorn mặc kệ, không có nghĩa là Harry sẽ bỏ qua. Nếu bây giờ anh đang quản lý nhà này, vậy trong nhà sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Lúc nghe Roy bị thương Harry chỉ ngạc nhiên, khi hiểu rõ thì tức giận. Mà Harry đang tức giận, sẽ làm ra một số chuyện không lý trí cho lắm, mà khi đó thì không ai cản nổi. Vì thế, anh giành trước Slughorn trừng phạt Jo. Tuy anh biết anh vẫn còn xa lạ với bọn nhỏ Slytherin, nhưng dù lạ thế nào thì chủ nhiệm hiện tại vẫn là anh.

Anh nhìn Tom ngạc nhiên nghe mình nói, cuối cùng mới gật đầu rời đi.

Lúc này bệnh thất chỉ còn anh và Roy đang hôn mê. Ron được chẩn đoán là bị độc dược bán thành phẩm ăn mòn sâu trên da, mà còn có độc tính ăn mòn cơ thể. Cậu bé cần nằm mấy tháng. Nếu cần thiết thậm chí còn cần tới bệnh viện St Mungo.

Harry nhìn Roy hôn mê, khe khẽ thở dài. Anh biết Roy xảy ra chuyện quá bất ngờ, trước khi Roy gặp sự cố, dường như anh không biết Roy. Roy khiêm tốn, ngoài lớp độc dược hầu như không biểu hiện ở lớp khác, kiểu nửa vời này sẽ không làm giáo sư chú ý cũng không khiến họ lo lắng.

Nói thật Harry không quan hệ tốt lắm với học trò Slytherin, dù anh tạm thời là chủ nhiệm, nhưng vì học trò Slytherin không thừa nhận nên quan hệ giữa hai bên chỉ giới hạn giữa giáo sư và học sinh. Nếu là bình thường có lẽ Harry sẽ không làm chuyện đắc tội một gia đình máu trong. Nhưng…

“Harry.” Ron đi tới, “Trưa cậu chưa ăn gì, có muốn ăn gì không?”

“Mình không đói, Ron.” Harry lắc đầu, “Cũng ăn không vô.”

“Harry à…” Ron ngồi cạnh Harry, người khác không hiểu tại sao Harry lại ra mặt vì một học trò không nổi bật gì, nhưng trong đó chỉ có Ron mới biết.

“Cậu cảm thấy mình quá đáng à, Ron?”

Ron vỗ vai Harry, “Cậu thế nào mình còn không biết sao, bạn à, tuy trừng phạt kia có vẻ hơi nặng, nhưng cũng hợp lý, ít nhất, với lý do cậu nhóc đó nói thì đúng là hợp lý.”

“Mình không nên như vậy,” Harry nhìn đứa nhỏ còn đang nằm trên giường, “Nhưng… cậu không thấy thật sự là quá giống sao?”

“Nếu cậu nhóc lại có một gương mặt y chang ông ta, mình sẽ nghi ngờ cậu nhóc là tổ tiên lão dơi già ấy chứ.” Ron nói.

Anh biết nguyên nhân Harry tức giận. Quá giống, Roy và Snape, thật sự quá giống.

Không phải là gương mặt, họ hoàn toàn có vẻ ngoài khác nhau, tuy đều có mùi vị độc dược, nhưng rõ ràng Roy khỏe mạnh hơn Snape nhiều, ít nhất trong ấn tượng của Ron, lão dơi già đều mang vẻ mặt vàng như nến, lạnh lùng, như Thần Chết vậy.

Sau rồi, nghe Harry kể những chuyện về Snape, Ron mới biết được, Snape không có điều kiện chăm sóc mình, ông đã sớm sống không bằng chết, một lòng muốn chuộc tội, còn có lòng chăm sóc bản thân sao?

Phần Roy và Snape giống nhau không phải là vẻ bề ngoài, mà là thiên phú độc dược, và cách đối xử làm người, và cả tính cách và quá khứ của họ nữa.

Ron chỉ biết là sau khi trưởng thành làm giáo sư ở Hogwarts lão dơi già bất công đến mức làm Ron nguyền rủa, nhưng Harry lại biết Snape đã từng bị đối xử không công bằng thế nào thời còn học sinh.

Mà lúc này, tình huống của Roy thật sự là quá giống Snape.

Harry sẽ ra mặt vì Snape, Ron cũng không lạ. Tuy khi ở trường Harry đã từng oán hận Snape, hận ông bất công, hận ông luôn gây rắc rối cho mình, hận ông rất nhiều rất nhiều, ngoài Draco, thì người Harry hận nhất chính là Snape. Không ai có thể chịu đựng kẻ khác khiêu khích ác ý, Kẻ Được Chọn cũng không ngoại lệ.

Cho đến khi biết tất cả sự thật.

“Tên khốn kia trả nợ xong cho mẹ, lại làm mình nợ ổng, ổng lại không có người nối dõi để mình hoàn trả, Hermione, cậu nói xem, ổng có phải một tên khốn không?” Ron nhớ rõ, sau chiến tranh, sau khi Harry cố gắng giành huân chương Merlin cho Snape, mắt cậu ấy còn lóe ra nước mắt, hỏi Hermione đang im lặng, “Ổng thật đáng ghét, dù ổng cứu mình, cũng không thể gạt đi sự thật này.”

Nợ một tên khốn, thật sự khổ sở, không phải sao?

“Mình không muốn Roy lại trở thành một Snape thứ hai.” Harry nhìn Roy trên giường, nói với bạn mình, “Khi gặp chuyện còn niên thiếu sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này, mình lo thằng bé sẽ trở thành một Snape thứ hai.” Có một tên khốn Snape gây họa Hogwarts là đủ rồi, không cần kẻ thứ hai gây chuyện cho giới phù thủy nữa.

“Cậu muốn giúp cậu ta?”

“Mình không biết, nhưng mà…” Nhưng mà, chỉ cần mình ở đây một ngày, thì không một ai có thể làm hại đứa bé này.

Dường như nhận rõ quyết tâm của Harry, Ron không biết làm thế nào vỗ vỗ vai Harry, “Bạn à, cậu biết mình luôn ủng hộ cậu.” Cậu biết, rồi mình sẽ đứng phía sau ủng hộ cậu.

“Ron, kết quả chẩn đoán của Roy không tốt,” Harry mỉm cười vì được bạn ủng hộ, nhưng lập tức lại nặng nề, “Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc Roy sẽ phải cần nằm mấy tháng ở trên giường mất.”

“Độc dược cao cấp bán thành phẩm sao lại tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy?” Tuy hiểu biết về độc dược chỉ giúp anh thành công vượt qua cuộc thi O.W.L năm thứ năm, nhưng Ron vẫn biết, những độc dược trọng điểm năm thứ năm chưa hoàn thành sẽ không tạo ra hậu quả lớn thế này.

“Kể cả ở niên đại này bên chúng ta, trên lĩnh vực độc dược, chắc còn chưa hoàn thiện bằng lúc chúng ta đến trường, khi ấy, rất nhiều độc dược cũng đã được thay đổi rồi.” Mà, một phần lớn, còn nhờ Snape đó chứ.

“Vậy cậu muốn làm sao? Nếu cứ tiếp tục, thì cậu ta sẽ không kịp thi.” Dù có thiên phú, không đuổi kịp cuộc thi sẽ không thể tham gia ban nâng cao năm thứ sáu, cũng không thể tham gia cuộc thi tốt nghiệp năm thứ bảy, đến lúc đó, dù Hiệp hội Độc dược muốn mời cũng cần phải cố gắng rất nhiều.

Hành động này của Jo thật hiểm. Dường như cậu ta nghĩ, chỉ cần một hai tháng cấm túc là hủy diệt được Roy khi còn sống.

“Mình nhớ một cách thức, Hermione đã từng làm cho Neville, cậu còn nhớ lần trước khi Neville bị độc dược làm bị thương không?”

“Hình như sau đó Hermione làm độc dược gì mới để Neville tỉnh lại trước.”

“Mình nhớ cách điều chế, cậu có rảnh đi giúp mình kiếm dược liệu, lấy nhiều thêm mấy phần.”

“Harry, cậu phải làm độc dược?” Ron ngạc nhiên nhìn anh.

Năm thứ sáu Harry nhờ vào sách của Hoàng Tử Lai mới tỏa sáng trên lớp độc dược của Slughorn, nhưng giờ, không có sách hướng dẫn, chỉ dựa vào ký ức, thật sự không sao chứ?

Thật sự… sẽ không nổ hầm chứ?

“Không được cũng phải được, cậu cứ lấy nhiều thêm mấy phần, thất bại lại tiếp tục.” Harry khẽ cắn môi nói, Roy không thể bị hủy như vậy, thằng bé còn có một con đường rất dài.