“Giáo sư.” Bọn nhỏ hơi khó hiểu vì sao Harry vẫn im lặng từ nãy giờ.
“Không có gì,” Harry cười cười với chúng, “Các trò cứ ở lại đây để bà Narse kiểm tra trước nhé.” Đứa nhỏ tấn công người khác rõ ràng bị ếm pháp thuật hắc ám, ác độc hơn Lời nguyền Độc đoán nhiều, Harry dù không hiểu nhưng cũng suy đoán được.
Bọn nhỏ bị ếm pháp thuật hắc ám và bị tấn công đều có thân phận, nếu cứ tiếp tục rất có thể sẽ làm gia tộc sau lưng chúng khiếp sợ, thậm chí sẽ tạo ra khoảng cách giữa các gia tộc – Harry thấy ở không gian này, quý tộc dường như hòa bình hơn bên Draco.
Xem ra là có người muốn tạo rắc rối giữa các quý tộc, nhưng tại sao không dùng Lời nguyền Độc đoán mà lại dùng pháp thuật hắc ám nhỉ?
Nếu dùng Lời nguyền Độc đoán cẩn thận thì không dễ bị người khác phát hiện, nói vậy, gây chuyện càng dễ dàng hơn, nhưng kẻ đó lại dùng pháp thuật hắc ám. Sau đó, người lớn sẽ chú ý tới “đứa nhỏ bị ếm pháp thuật hắc ám” chứ không phải là “đứa nhỏ bị tấn công”.
Mà nói đến pháp thuật hắc ám…
Grindelwald!
Nếu anh có thể nhận ra Grindelwald, chắc chắn người khác cũng nhận ra, dù thế lực ông ta không vươn tới nước Anh nhưng chiến tranh Muggle mà ông ta dẫn đường đã lan tràn sang nước Anh rồi, một Chúa tể Hắc ám đứng sau có cách khống chế giới Muggle và giới phù thủy. Huống chi, nhiều năm trước khi làm bạn với Dumbledore ông ta đã từng tới nước Anh một thời gian, chuyện hai người kết bạn đã làm rất nhiều người biết tới Grindelwald. Nói cách khác, sẽ có người nhận ra được Grindelwald.
Nếu chuyện này không phải Grindelwald làm thì có người cố ý dẫn đường cho mọi người, một khi chuyện Grindelwald ở nước Anh bị lộ thì mọi người sẽ tự nhiên liên tưởng đến đứa nhỏ bị ếm pháp thuật hắc ám. Tới đó, mọi người đều cho rằng Grindelwald ếm pháp thuật hắc ám lên đứa nhỏ. Dù sao, đứa nhỏ đó là người thừa kế một gia tộc lớn, gia tộc lớn để bồi dưỡng ra người thừa kế đã không dễ dàng, nếu xảy ra sự cố thì sẽ là một tổn thất lớn.
Họ chắc chắn sẽ cho rằng, Grindelwald muốn làm giới phù thủy nước Anh suy yếu, tàn nhẫn ra tay với trẻ con – dù sao người phát động chiến tranh Muggle là ông, trong mắt mọi người, cũng chẳng hiền lành gì cho cam?
Đến lúc đó, sẽ có chuyện gì nhỉ? Harry nghĩ, nhất thời anh cũng không nghĩ ra.
Bọn nhỏ đang được bà Narse kiểm tra. Vài đứa nhỏ bị pháp thuật hắc ám tấn công làm bị thương – là học trò năm sáu, tuổi này cũng có tiếp xúc với vài pháp thuật hắc ám cao cấp rồi – may mắn là từ nhỏ gia tộc cũng không kiêng dè cho học pháp thuật hắc ám, chúng hiểu biết nên cũng cố gắng tránh thương tổn cho mình.
Ở không gian này mọi người cũng không nghiêm khắc với pháp thuật hắc ám như thế giới Harry, nên bọn nhỏ ở đây biết pháp thuật hắc ám, mạnh hơn Draco năm sáu nhiều.
Nên thương tổn cũng không nghiêm trọng như Harry đoán.
“Chúng cần ở bệnh thất một thời gian.” Bà Narse chỉ vào vài đứa nhỏ bị thương, “Với vài trò này nữa,” Có mấy đứa chỉ nhợt nhạt, đứa nhỏ Slytherin vốn gương mặt trắng hơi nhợt giờ lại càng làm người ta đau lòng. “Tốt nhất chúng nên ở bệnh thất một buổi tối.”
“Cứ vậy đi.” Harry nhìn mấy đứa nhỏ đó, “Để bà Narse kiểm tra nhé.”
“A, còn đứa bé này, tôi nghĩ, chúng ta cần liên hệ với bác sĩ St Mungo và bộ trưởng.”
Một đứa nhỏ gia tộc lớn bị ếm pháp thuật hắc ám tấn công bạn học, chuyện này không chỉ là người lớn giận dữ thôi đâu, rất có thể sẽ to chuyện hơn nhiều.
“Tôi biết, tôi đã để Ron viết thư.” Hiển nhiên Harry quên mất cái năng lực ngoại giao làm người ta không đành lòng đánh giá của Ron. Đương nhiên, sau đó vẫn là do hiệu trưởng làm.
“Tôi cần thầy giúp.” Bà Narse trực tiếp nói, tuy bà biết đứa nhỏ đó trúng pháp thuật hắc ám nào nhưng bà là bác sĩ, cũng không có sở trường ở lĩnh vực pháp thuật hắc ám.
“Tôi sẽ cố hết sức.” Harry gật đầu, sau đó nhìn bọn nhỏ còn chưa bình tĩnh, hiền hòa cười, “Các trò cần ăn một chút gì đó, rồi ngủ thật ngon.” Anh gọi một gia tinh để nó đưa tới một bàn đồ ăn.
Gia tinh vui vẻ biến mất một phút đồng hồ, sau đó mang đến đủ loại đồ ăn thật sự làm người ta khó thể tưởng tượng nổi, dáng người bé xíu như nó lại có thể khiêng được đống đồ ăn lớn thế này.
“Được rồi, đừng lo.” Harry nói với bọn nhỏ, anh tự mình sắp xếp giường ngủ cho chúng, rồi đặt đồ ăn trước mặt, “Đừng nghĩ gì cả, chăm sóc mình là được rồi.” Anh hiền lành nói.
Bọn nhỏ Slytherin gật đầu.
Lúc này, Dumbledore đẩy cửa đi vào.
“Harry, bọn nhỏ không sao chứ?” Ông hơi lo lắng hỏi.
Trong nháy mắt thấy Dumbledore, Harry hơi hoảng hốt, và giật mình nhận ra.
Nếu mọi người thật sự chỉ mũi dùi vào Grindelwald…
Grindelwald là kẻ cầm quyền nước Đức, lại làm dân chúng nước Anh phẫn nộ, Bộ Pháp thuật có lẽ sẽ ngại vì chính trị không tiện ra tay, vậy Dumbledore thì sao?
Grindelwald là bạn của Dumbledore, thậm chí còn là… cái tên lúc nào cũng vướng bận trong lòng.
Chuyện của Ariana có lẽ khiến họ xa mặt cách lòng, nhưng ai cũng không thể phủ nhận địa vị của Grindelwald trong lòng Dumbledore
Hiện giờ Grindelwald phát động chiến tranh thế giới Muggle, thậm chí khiến trận chiến này có nguy cơ xâm nhập vào giới phù thủy…
Harry nhớ rõ, hiệu trưởng Dumbledore từng nói, cụ và Grindelwald đã từng cố gắng vì lợi ích vĩ đại nhất, nhưng về sau phương hướng mà hai người đi hoàn toàn khác biệt…
Dumbledore thế giới này chắc chắn cũng đau đớn vì hành vi hiện tại của Grindelwald.
Có lẽ Dumbledore đã quyết tâm ngăn Grindelwald lại, có lẽ không.
Nhưng nếu chuyện này bị cho ra ánh sáng?
Dumbledore thích Hogwarts, ông thích bọn nhỏ, ông không muốn chúng bị thương.
Nếu có người nói cho Dumbledore, Grindelwald ra tay với học trò Hogwarts, Dumbledore sẽ làm gì?
Harry gần như đã đoán được khả năng tiếp diễn về sau.
Có lẽ sẽ đẩy trận quyết đấu giữa họ lên trước.
Có người đang tính kế Dumbledore và Grindelwald! Harry khẳng định chỉ trong nháy mắt, hiện giờ Dumbledore đã có tiếng tăm trong giới phù thủy, “phù thủy trắng cống hiến vĩ đại” đã trở thành cái tên khác của Dumbledore.
Phù thủy trắng chống lại Chúa tể Hắc ám, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Người kia có lẽ không biết chuyện cũ giữa Dumbledore và Grindelwald, nhưng rất rõ ràng hắn đang tìm một chuyện, mà khả năng lớn nhất sẽ dẫn đến trận quyết đấu mà Harry biết xảy ra trước thời gian.
Có lẽ đối phương muốn nhìn Dumbledore và Grindelwald lưỡng bại câu thương?
Nếu không có tình cảm kia, chắc sẽ như hắn mong muốn…
“Harry?” Dumbledore đi tới trước mặt Harry, thấy Harry hoảng hốt có hơi lo lắng.
Harry lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, “Có mấy đứa nhỏ bị thương cần phải tới bệnh thất vài ngày, còn mấy đứa thì cần qua đêm ở bệnh thất, bà Narse muốn chắc chắn bọn nhỏ không sao.”
“Hiệu trưởng đang liên hệ với bộ trưởng và phụ huynh bọn nhỏ, lát nữa sẽ tới đây.” Dumbledore nói, trong mắt ông có chứa lo lắng.
Chắc vì Tom nên bọn nhỏ không thân thiết với Dumbledore, cùng lắm chỉ tôn trọng Dumbledore với thân phận là giáo sư thôi.
Lúc này, chúng không thích ứng được với tầm mắt thân thiết của Dumbledore.
Harry kéo Dumbledore đến cửa.
“Hôm nay bọn nhỏ bị hoảng sợ, cần nghỉ ngơi.” Harry quay đầu nhìn bọn nhỏ nói, “Chỉ sợ chuyện này không giải quyết được vào đêm nay, để phụ huynh đến thăm bọn nhỏ rồi sắp xếp ở lại trường, chờ bọn nhỏ nghỉ ngơi tốt rồi nói tiếp.” Vừa mới qua lễ Giáng sinh đã xảy ra chuyện này, phụ huynh chắc chắn sẽ muốn tìm hiểu ngay, nhưng bọn nhỏ đã bị tấn công, còn chưa bình tĩnh lại, để bọn nhỏ nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.
“Hiệu trưởng cũng nghĩ vậy, ông ấy sẽ xử lý tốt.”
“Albus…” Harry do dự một hồi, “Bà Narse nói bà cần bác sĩ St Mungo giúp đỡ, bà không thể xử lý tình trạng của cậu bé William một mình được.”
Nhưng anh lo cho đứa nhỏ này.
Hiển nhiên Dumbledore hiểu được ý của anh, “Tôi đến St Mungo một chuyến.”
“Cám ơn,” Harry cười cười, “Vốn đây là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi lo lắng cho chúng.”
“Harry thầy vẫn chưa ăn tối, nếu không thầy về lễ đường trước đi?”
“Không, tôi chờ chúng ngủ rồi đi ăn cũng được, đêm nay tôi sẽ ở lại trông chúng, nếu có sự cố gì thì bà Narse cũng cần giúp đỡ.”
Giọng Harry và Dumbledore tuy nhỏ, nhưng bệnh thất không phải nơi ầm ĩ gì, bọn nhỏ cũng nghe rõ.
Chúng nhìn thoáng nhau, có chút khó thể tin.
Giáo sư mà chúng luôn không thừa nhận đêm nay lại ở bệnh thất trông chúng?
Điều này…
Harry và Dumbledore nói thêm chút nữa rồi vì lo lắng đứa nhỏ bị ếm pháp thuật hắc ám gặp chuyện không may, không lâu sau Dumbledore rời đi.
Harry nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Dumbledore, nhớ phán đoán được khẳng định của mình trước đó, khép mắt che giấu sự phân vân.
Đã có người ra tay rồi… vậy có phải mình cũng có thể…
Hermione, mình phải làm gì đây?