[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 21




Trùng hợp

Lucius cũng không trực tiếp đi tìm Narcissa mà đi vào một căn phòng.

Đó là một căn phòng rộng mở ấm áp, tràn ngập ánh mặt trời.

Bên trong là giấy dán tường màu xanh, thảm vàng nhạt cùng rèm cửa màu vàng, màu sắc này là phòng của một đứa bé. Trong phòng còn chưa bài trí đầy đủ, chỉ có một cái giường trẻ con mới tinh, phía trên là lớp lụa thêu hoa, đồ chơi xoay tròn phía trên dùng để dỗ trẻ con ngủ, chỉ có những cái đó, xem ra chủ nhân cũng không vội vàng, còn chậm rãi thêm những cái khác.

Lucius chậm rãi đi vào rồi đột nhiên xoay người.

Lúc này Harry bởi vì rất hiếu kì nên đứng khá gần nên cậu hoảng sợ, cậu cảm giác Lucius đang lạnh lùng nhìn mình, bất quá Harry lập tức nhanh nhẹn né ra, khi bọn họ đi vào trong phòng, quả nhiên Lucius đóng cửa.

Bất đồng với thư phòng đối thoại cẩn thận, Harry không hiểu sao, nơi này rõ ràng cái gì cũng không có, sao phải đóng cửa a? Harry cúi đầu nhìn Draco, Draco cũng hiếu kì quan sát phòng này, đầu đông chuyển tây nhìn.

Chỉ thấy Lucius chậm rãi đi đến bên giường, nâng tay chỉnh lớp lụa mỏng phía trên, lại xoay tròn đồ chơi, tiếng đinh đinh đông đông mềm nhẹ vang lên, bầu không khí trong phòng mềm mại, ánh mặt trời chiếu vào càng thêm ấm áp.

Nhưng ánh nắng ngược chiều nên Harry không nhìn được biểu tình của Lucius, cậu trực giác còn có cái gì đó không đúng.

Lucius lẳng lặng đứng, Harry không ra nhìn vui sướng cũng không ra nhìn chờ mong, Lucius xoay tròn món đồ chơi, ánh mắt âm tình bất định, hình như đang suy tư cái gì, như là đang giãy dụa trong lòng.

Harry theo bản năng hít thở nhẹ, không phải để trốn mà là trực giác, đó là một thời khắc không nên bị đánh gãy. Draco cũng vậy, bọn họ cố gắng không để lộ động tĩnh, gần như là nín thở nhìn chuyện xảy ra ở trước mắt.

Sau một lúc lâu Lucius nhắm chặt mắt, đột nhiên lấy ra 2 thứ từ trường bào, một tấm da dê cùng một lọ độc dược đỏ thẫm rồi di động.

Lần này Lucius đi nhanh hơn một chút, đi đến lò sưởi, rút đũa phép đốt lửa.

Harry không thể không tới gần, những động tác liên tiếp đều khiến cậu liên tưởng đến Lucius muốn thiêu hủy thứ trong tay mình, mà chúng nó có khả năng không nên bị phát hiện. Bằng không trong căn phòng của trẻ con không người không cần đốt lửa và Lucius cũng sẽ không cẩn thận đóng cửa lại.

Hiếu kì khiến Harry đến gần, lúc này Lucius đã ném bình độc dược vào. Nhất thời một ngọn lửa hung mãnh thoát ra chiếu rọi biểu tình của Lucius, có chút nghiêm khắc, tiếp theo đến tấm da dê, khác vừa rồi, Lucius mở nó ra giống như xác nhận nội dung bên trong.

Harry thăm dò nhìn qua rồi biến sắc nhưng lúc này Lucius đã cuộn nó lại, không chút do dự ném vào lò sưởi.

Lucius mặt không chút thay đổi nhìn hai thứ đó bị đốt, xác định chúng hòa tan thành tro tàn xong thì mới xoay người, đi nhanh ra khỏi căn phòng. Harry biết mình không thể nghĩ nhiều, lập tức đi theo.

Bất quá Harry cố ý ôm chặt Draco ở trước ngực.

Harry nghĩ bọn họ đều thấy được, tấm da dê viết một dòng chữ đáng sợ:

Độc dược sẩy thai.

“Draco ở đâu?”

Đó là câu đầu tiên của nam nhân tóc vàng khi đi ra từ lò sưởi, ngữ khí nghiêm khắc.

Snape không lùi bước, anh đánh giá Lucius đoán ý đồ Lucius đến, “Ta nghĩ anh đã biết trạng huống của Draco?”

“Vô nghĩa.” Lucius lớn tiếng khẳng định, “Nhưng hiện tại tôi muốn biết Draco đâu?”

Snape nhíu mày không hiểu lí do Lucius tức giận, anh cẩn thận nói, “Draco rất nhanh có thể khôi phục, nếu anh lo lắng Draco không có cách nào đạt tới yêu cầu của vị kia.”

Lucius lại tiến lên một bước, dùng lực kéo áo Snape gầm nhẹ, “Trả lời câu hỏi của tôi!Draco ở đâu!?”

Lucius nôn nóng khiến Snape hoài nghi.

Nếu Lucius lo lắng trạng huống của Draco thì nhất định sẽ cẩn thận truy vấn mình nhưng Lucius thoạt nhìn lại chỉ muốn biết hành tung của Draco, mà bộ dáng rất cấp bách anh cũng không từng gặp. Snape áp chế nghi hoặc trả lời, “Giải dược cần một ít thứ cần có, Draco đi lấy.”

Đáp án này tựa hồ khiến Lucius run một chút rồi anh lập tức nghiến răng nghiến lợi, “Có thể để bọn họ trở về không? Ngay bây giờ!”

“Trở về? Anh biết rõ Draco và Potter trở lại 15 năm trước?” Snape kinh ngạc, cũng bắt đầu cảnh giới.

Phối phương giải dược trước mắt cũng chỉ có anh và Dumbledore biết, anh cũng không viết thư cho Lucius lấy máu, chẳng lẽ Lucius đã có thể dò hỏi cái đó?

“Trả lời ta!” Lucius phẫn nộ nói.

Snape hoài nghi nhưng vẫn lắc đầu, “Xoay thời gian một khi khởi động, trừ khi bọn họ kích hoạt Khóa Cảng đặc chế trở về hoặc là bị cưỡng chế đuổi về, bằng không chúng ta không có khả năng gián đoạn.”

Khó có thể tin và tuyệt vọng chợt lóe trên mặt Lucius, sau một lúc lâu anh buông tay ra, lui ra một bước, “Sao anh không tới hỏi ta, chẳng lẽ anh nghĩ rằng ta không có máu Narcissa?”

Snape giải thích, “Không, giải dược cần máu tươi, mặc dù anh bảo tồn một ít nhưng làm trung hoà tề chúng không đủ tươi.” Snape dừng lại rồi quyết định nói thêm nhiều một chút, “Mà Potter có áo choàng tàng hình có thể làm cho bọn họ trở về lấy máu, rất an toàn.”

“Cần máu thế nào?” Lucius lại hỏi vấn đề kỳ dị, “Máu.”

Snape nghi vấn nhìn Lucius, “Tốt nhất không quá năm ngày.”

Lúc này Lucius đột nhiên nhìn thấy bao tay trên bàn Snape. Đó là trước khi xuất phát, khi bọn họ xác nhận hành lý bị đào thải. Bao tay màu xanh nhạt có hai quả cầu lông xù, rất khả ái, Lucius cầm chúng, nắm chặt trong tay thấp giọng hỏi, “Bọn họ xuất phát lúc nào?”

“2h.” Snape lý giải Lucius sầu lo vì anh cũng vậy, “Nếu thuận lợi, bọn họ có thể trở về trong một giờ. Thời gian kia không song song với ở đây.”

“Nnhư vậy… Thời gian không còn nhiều.” Lucius nói.

Tiếng nói trầm thấp đủ để Snape nghe không rõ, “Cái gì?”

Cho nên Snape không phòng bị. Tiếp theo Lucius lại rút đũa phép công kích Snape.

Harry và Draco đang ở phòng ngủ của Narcissa, nhìn Lucius nói với cô cha đã đồng ý bọn họ đến Pháp.

Narcissa ốm yếu lúc này nằm trên giường xa hoa tinh xảo bị trùm kín người, mái tóc vàng tản xung quanh mặt, nhìn càng thêm suy yếu. Trong căn phòng im lặng, dường như ánh nắng bên ngoài cửa sổ cũng không quét đi được trầm trọng ở đây, nơi như sớm bị tử vong bao phủ.

Narcissa quay đầu cười, vô lực nói, “Quá tốt, em thích ánh mặt trời ở Pháp, bé con… Cũng sẽ thích đúng không?” Narcissa có chút động tĩnh, hình như cô đang sờ bụng mình.

Lucius gật đầu nhẹ giọng nói, “Ừ. Em chỉ cần tĩnh dưỡng, thân thể quan trọng, mọi thứ giao cho gia tinh chuẩn bị là được.”

“Vâng.” Narcissa đáp ứng nhưng nhíu mi hỏi, “Nhưng trị liệu sư xác định bé con rất khỏe mạnh sao? Đều bốn tháng… Vì sao bụng của em…”

“Em rất gầy.” Lucius bình tĩnh khẳng định, “Nhớ không? Trị liệu sư nói thân thể em khỏe mạnh một chút rồi chuyển bé con đến một người khỏe mạnh hơn.”

Narcissa mê mang rồi lắc đầu, “Không, em sẽ cố gắng, đến Pháp em sẽ khỏe hơn.”

“Vậy thì rất tốt.” Lucius nhu hòa nói, “Em uống thuốc chưa?”

Narcissa cố gắng gật đầu. Lucius nói thêm vài câu rồi đi ra khỏi phòng.

Harry đến khi Lucius đi mới dám chuyển lực chú ý đến Draco. Draco cắn môi nhìn người phụ nữ tóc vàng trên giường, ngón tay quấn vào nhau, hình như rất lo lắng.

Harry lập tức lui đến góc phòng, “Đừng nghĩ quá nhiều.” Harry ngăn động tác vô ý thức của Draco..

“Cha… Bởi vì mẹ, cho nên…” Draco không áp được nghi ngờ lo lắng nói nhỏ. Mà Harry biết sau khi tấm da dê kia, cảm xúc của Draco cũng rất bấp bênh.

“Nhưng cuối cùng cũng không làm vậy a, cậu ở đây.” Harry dùng lực kéo áo Draco để nhắc nhở.

“Nhưng mẹ như vậy, suy yếu… Là tôi…” Draco không nói được chữ ‘hại chết mẹ’.

Draco chưa từng nghĩ tới khả năng này, cậu chỉ biết là mình sinh không bao lâu thì mẹ qua đời. Cha chưa từng đề cập tới.

Harry xoa đầu Draco muốn trấn an cậu, “Có lẽ đến Pháp sau bà ấy sẽ bình phục a?”

Draco cắn môi nhỏ giọng nói, “.. Gạt người.” Draco khổ sở nhìn Narcissa.

Người sắc mặt tái nhợt trên giường khiến Draco rất xin lỗi nhưng đồng thời cậu vẫn không nhịn được nghĩ, cha vẫn không vừa lòng mình, lý do chân chính có thể là vì điều này hay không? Nếu quả thật là mình hại chết mẹ… Mình có phải cố gắng hơn nữa cũng sẽ không được hay không…

Nhìn Draco, Harry đột nhiên che mắt cậu cường thế nói, “Đừng nghĩ nữa, chúng ta nên làm chuyện chính, xong xuôi rồi đi.”

Draco giật mình muốn kéo tay Harry ra nhưng Harry không buông. Harry đi đến một góc chết, tay còn lại giơ đũa phép, vén áo choàng lên, “Stupefy!”

Rồi Harry nhanh chóng gọn gàng thuận lợi lấy máu rồi quyết đoán lấy Khóa Cảng Snape đưa chuẩn bị kích hoạt.

Draco thấy vậy thì nhanh chóngkéo tay Harry muốn ở thêm nhưng Harry làm bộ không biết ý của Draco, như bị một cái móc móc vào rốn mang bọn họ đi khỏi căn phòng áp lực kia.

Khi bọn họ xuất hiện, tập trung nhìn, xác nhận nơi này là văn phòng Snape, Draco muốn quay đầu chỉ trích Harry, phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng khắc khẩu hấp dẫn bọn họ.

Harry nghi hoặc, cậu chưa từng nghe thấy Snape rống giận, chỉ có phẫn nộ tê tê, cậu trực giác đi đến cửa xem.

Mà qua khe cửa, cậu thấy Snape đưa lưng về cửa, cánh tay trái có miệng vết thương như bị cắt, đang chảy máu. Nghe giọng Snape cũng có thể biết Snaep rất phẫn nộ, “Vì sao!? Vì sao không để tôi biết!? Chẳng lẽ anh tính toán nói dối Draco một đời!?”

Trong phòng vang lên một giọng nói tức giận khác đến từ một nam nhân tóc vàng, đũa phép chỉ vào Snape.

“Đương nhiên, Draco không biết và cũng vĩnh viễn không cần biết!”

“Lý do!? Tôi không hiểu lý do anh làm như vậy!! Tôi cũng không hiểu vì sao anh lại muốn tôi cha đỡ đầu cho Draco.”

Snape rống vậy nên Harry cúi đầu nhìn Draco.

Harry thấy Draco lại xoắn tay lại với nhau, bất an hơn cả vừa rồi.

“Không nói gì? Là không có gì để nói?” Snape rất tức giận, “Như vậy để tôi đoán, bởi vì tôi là hỗn huyết mà anh muốn Draco nghĩ mình là thuần huyết đúng không!?”

Lucius không phủ nhận cũng không thừa nhận, anh nắm chặt đũa phép, cứng ngắc nói, “Hết thảy không cần thay đổi, Draco hiện tại rất tốt, vậy là đủ. Obi…”

“Protego (bùa khiên)!!” Snape dữ tợn, “Anh mơ tưởng Lucius, Draco cần biết, tôi cũng sẽ cho Draco biết, Drac không chỉ là con anh, Draco cũng là con của tôi!!”

Nghe vậy Harry kinh ngạc đá vào cạnh cửa.

Điều này làm cho hai người đang kịch liệt tranh chấp dừng lại quay đầu nhìn.

Bọn họ đều thấy được Harry cùng với Draco sắc mặt tái nhợt ở cánh tay Harry