[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 11




Quyết định dao động

Ngâm mình ở trong làn nước ấm áp, Địa Ngục băng lãnh vài phút trước giống như là giả.

Trên thực tế Draco cũng nhịn không được hoài nghi chính mình vẫn còn ở trong mơ hay không.

Bởi vì cậu hiện tại đang ngồi ở trên đùi trơn Harry, lưng tựa vào ***g ngực trơn bóng Harry, Harry một tay ôm eo cậu, một bàn tay khác không ngừng dội nước ấm lên trên vai lộ ra mặt nước của cậu. Draco phải cố ý muốn cường điều chuyện Harry trơn nhưng giờ này khắc này thật sự không tìm ra thứ gì so với thứ này đáng giá cho cậu chú ý.

Mà Harry tựa hồ nhiều cơ bắp hơn mình…Draco vụng trộm hồi tưởng.

Rõ ràng bọn họ đều tham gia đồng dạng huấn luyện, Draco không công nhận Gryffindor sẽ tiêu tốn nhiều thời gian luyện tập hơn Slytherin nhưng vì sao đường cong cơ trên cánh tay và đùi Harry đẹp hơn của mình a?

Harry thậm chí còn có những đường cong tuyệt đẹp, bình thường chúng đều giấu ở dưới trường bào, bụng săn chắc, không giống mình bụng không có cơ, tiểu Harry thước tấc vừa vặn, nó nằm ở trong bộ lông đen tựa như ngủ đông …

“Cậu cố ý đẩy tôi đi đúng không?” Harry bỗng nhiên nói, Draco cả kinh, chột dạ cúi đầu sờ sờ mũi, trẻ con hẳn là sẽ không chảy máu mũi đúng không?

Cũng may đưa lưng về Harry nên áp lực tâm lý cũng khá nhẹ, Draco không được tự nhiên xoay xoay, “.. Không phải.”

“Cậu không cần sách mà là muốn tôi đi để một mình tắm.” Harry khẳng định.

Draco mơ hồ hừ một tiếng làm như trả lời, quay đầu hỏi, “Kia, sách?”

“Tôi tìm Dumbledore, hiệu trưởng bảo gia tinh sẽ đưa tới.” Cho nên cậu mới có thể về nhanh như vậy trở về, không thì khẳng định chuyện này sẽ càng tệ hơn, nghĩ vậy Harry âm trầm, “Đừng nghĩ chuyển đề tài, tôi ghét vậy, tôi ghét người khác gạt tôi, hơn nữa..”

Nói đến đây Harry đột nhiên dừng lại mà Draco cũng phát hiện dị trạng.

Bởi vì một số thứ trong phòng tắm đột nhiên chấn động giống như động đất.

Lúc này Draco nghe được tiếng Harry hít sâu, tiếp theo tiếng vang nhỏ đi đôi chút.

Draco lĩnh ngộ, quay đầu mở to mắt, “Ngươi?」[Ngươi biến thành?]

Harry lại điều chỉnh hô hấp, “Đúng, gần nhất tính tình tôi không tốt lắm.”

Harry cắn răng nói như đang nhẫn nại cái gì đó.

Draco nghiêng đầu trừng Harry, “Ngươi, mắt…?”

“Đỏ?” Harry sờ sờ mắt.

“Kia, là?” [đó là cái gì?]

Draco hiếu kì, hình như cậu đã thấy màu đỏ này, chỉ là quên ở đâu.

Harry không đáp lại, đột nhiên hỏi, “Sợ hãi? Tôi giống quái vật?”

“Ngươi không vậy.” Draco không suy xét gì trả lời.

“Sẽ không cái gì?” Harry tiếp tục hỏi, sự dao động dần dần bình phục, hình như đối thoại giúp cậu khống chế tức giận.

Vừa rồi nó đối với Malfoy không thành thực rất phẫn nộ, mặc dù Harry cũng có chút mất hứng nhưng Harry có thể lý giải động cơ của Malfoy cho nên cậu áp chế nó. Mà khiến Harry thấy kỳ quái là lần này thoải mái hơn trước đó rất nhiều.

Draco nhìn Harry, “Không, thương tổn ta.”

Harry nhướn mày, “Ác.”

Draco nhìn thấy Harry kinh ngạc thì lại quay đầu bổ câu, “Bởi vì, chú ngữ.”

Nhưng Draco biết, mặc dù không có chú ngữ, cậu đã sớm tin tưởng Harry sẽ không dễ dàng thương tổn người khác mặc dù cậu ta có được ma lực cường đại khiến rất nhiều phù thủy e ngại. Draco khi thích Harry đã có loại tín nhiệm kì lạ này, chỉ là Harry không biết.

“Vì sau không dùng chú ngữ mệnh lệnh tôi? Cậu có thể làm được.” Harry đột nhiên hỏi.

Nếu Malfoy muốn một mình tắm thì ngay cả cậu cứng rắn muốn ngăn cản, Malfoy còn chú ngữ có thể dùng. Malfoy có thể không cần đưa ra thỉnh cầu, chỉ cần mệnh lệnh, nó phù hợp lợi ích Malfoy, khi đó mình không thể không nghe.

Draco sửng sốt, đồng dạng dưới đáy lòng hỏi chính mình một tiếng, vì sao?

Mà đáp án đã sớm ở trong lòng cậu, cậu sớm nên phát hiện.

Bởi vì… Bởi vì cậu vẫn muốn vui vẻ nói chuyện với Harry.

Harry muốn chăm sóc cậu, mặc kệ vì lý do, cậu nguyện ý để Harry chăm sóc mình.

Cậu không muốn cự tuyệt ý tốt của Harry, không muốn Harry vì mình cự tuyệt mà xung đột với mình cho nên cậu chưa từng nghĩ tới dùng chú ngữ bắt buộc Harry làm như vậy. Draco tha vòng lớn, khiến mình nghĩ đó chỉ là bảo vệ không khí khó được vui vẻ giữa bọn họ.

Nói đến cùng, cậu vẫn là thích Harry.

Mặc dù cậu quyết định không cần, mặc dù cậu liệt kê ra rất nhiều lý do thuyết phục mình không cần.

Nhưng nếu thích có thể khống chế thì cũng không phải thích.

Cho nên quyết định không cần thích Harry nữa có thể đợi đến khi cậu khôi phục không?

“Sao không nói gì?”

Harry cúi đầu, đến gần cậu bé đột nhiên im lặng. Malfoy ban đầu đưa lưng về phía cậu.

Draco phức tạp nhìn Harry rồi xoay người ôm chặt Harry để toàn thân trơn bóng dán vào người Harry (cũng trơn nốt).

Huống hồ vô luận như thế nào, hiện tại là cơ hội khó được, những gì cậu nên làm chính là nắm chắc, đừng nghĩ về sau sẽ biến thành như thế nào, không phải sao?

“Giúp ta, tắm!” Draco mở miệng chỉ huy.

Nghe vậy Harry cười nhẹ vì ngữ khí của Malfoy giống như lúc trước.

Trong đầu Harry đột nhiên hiện lên Malfoy thiếu niên, đương nhiên cậu ta không có khả năng cởi hết quần áo vào một bồn tắm chen chúc với cậu, bất quá, ngô, Harry không dấu vết liếc bộ vị của Malfoy,… Được rồi, không thể tưởng tượng.

“Nhanh.” Draco thúc giục vặn vẹo, vừa vặn đem mông ma xát tiểu Harry. Cậu đang ngồi ở trên tiểu Harry.

Harry đột nhiên nhấc bé con đang vặn vẹo lên, xoát một tiếng đứng dậy.

Bọn họ tìm sữa tắm Snape đã chuẩn bị.

Harry theo cậu bé tóc vàng chỉ huy, từ đầu tới đuôi tắm sạch sẽ, đương nhiên, bởi vì Draco thường thường ‘trượt chân’, cũng làm cho Harry một thân bọt, cuối cùng Harry cũng tắm luôn.

10 phút sau, bọn họ nhẹ nhàng khoan khoái mag theo mùi cam dễ ngửi đi ra phòng tắm.

Harry phần eo quấn một cái khăn nhỏ, khăn to dùng để bọc lấy cậu bé ướt sũng.

Bất quá khi Harry lau người cho Draco, Draco lại cau mày không muốn mặc quần áo bẩn vừa cởi.

Lúc này vừa vặn có gia tinh đưa túi sách cho Draco, bên trong không gian mở rộng, đầy đủ đựng sách giáo khoa và vở của Draco, thậm chí còn có bài Draco đang viết được một nửa. Harry giữ chặt gia tinh, “Mang giúp ta một bộ quần áo sạch sẽ trẻ con, ách, nếu cần giáo sư đồng ý ngươi có thể hỏi giáo sư Dumbledore.”

Con gia tinh nói, “Poky biết! Giáo sư Dumbledore nói cho Poky, những gì ngài Potter yêu cầu đều được cung cấp!”

Draco nhớ tới bộ quần áo ban đầu có cái nơ bướm cổ quái, cậu sợ hãi lại có một bộ như vậy nên lập tức giật nhẹ tóc Harry, “Mua, quần áo. Thư đặt hàng, mục lục!”

Lúc này Draco ngoan ngoãn ghé vào vai Harry. Từ khi nghĩ thông suốt, Draco không để ý tiếp xúc thân cận Harry. Draco từng cho rằng đời này mình cũng không có cơ hội, cậu thậm chí nên cảm ơn tên Weasley ngu ngốc tạo thành sự cố ngoài ý muốn này. Mà mặc dù hồi phục bình thường sau khả năng cậu và Harry lại như người lạ nhưng này chỉ là trở lại quỹ đạo của sinh mệnh, ít nhất cậu có được đoạn hồi ức ai cũng không thể lấy đi này, đây là bảo vật của cậu.

“Cậu muốn mua quần áo?” Harry kinh ngạc, “Tôi tưởng giáo sư Snape có thể làm ra giải dược rất nhanh, có lẽ ngày mai cậu đã có thể khôi phục bình thường?”

Draco cứng đờ, giấu đi tâm linh bị thương. “Malfoy, không thể, không có, quần áo.”

Harry trợn trắng mắt phân phó gia tinh, “Được rồi, giúp chúng ta lấy thư đặt hàng quần áo, loại có thể sử dụng cú đưa đến.” Lúc trước Dean có đưa cho Harry xem qua một cái thư đặt hàng lựa chọn lễ phục vũ hội Halloween.

Draco vừa lòng gật đầu, lại ghé vào ngực Harry.

“Lạnh?” Harry ôm chặt Draco, “Trước khi quần áo đưa tới, cậu chấp nhận mặc bộ cũ được chứ? Tôi vừa vệ sinh qua.”

“Không cần, ấm.” Draco chui khăn lông, thoải mái ngáp một cái. Kỳ quái, cậu lại muốn ngủ.

Harry sờ sờ trán Draco, hẳn là không sốt, rồi Harry kéo cái chăn nhỏ trên giường bọc Draco thêm một tầng rồi ngẫm lại, lại ở chung quanh thêm bùa ấm áp. Harry còn đi đến ngồi xuống bên cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào.

Vì thế ánh mặt trời ấm áp cùng yên tĩnh vây quanh bọn họ.

Ngoài cửa sổ vang lên một ít tiếng chim hót cùng ngọn cây va vào nhau vang lên tiếng sa sa khiến mí mắt Draco dần dần nặng trĩu.

Mà Harry ôm Draco, một bàn tay vô ý thức vỗ lưng cậu bé giống như điều đó là chuyện đương nhiên, cũng không thấy nhàm chán hay không kiên nhẫn.

Harry ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ khi 11 tuổi đi vào nơi này Harry đã thích hồ và khu rừng ở Hogwarts, nơi này không giống đường Privet Drive cậu ở, một khu dân cư giá rẻ gần khu công nghiệp. Sáng sớm chim hót thậm chí tiếng sói tru xa xa đều khiến Harry kinh hỉ không thôi.

Mà đã thật lâu Harry không yên tĩnh cảm thụ những điều đó. Harry cũng thật lâu không thả lỏng, im lặng như vậy. Ở tháp Gryffindor thậm chí nửa đêm 2h còn có thể nghe được động tĩnh phòng bên cạnh. Có lẽ còn ngâm mình khiến thân thể thoải mái mềm nhũn, nghe tiếng thở quy luật của Malfoy, Harry chỉ chốc lát sau cũng cùng rơi vào mộng đẹp.

Giống như buổi sáng, lại một lần nữa, không có bất cứ giấc mơ nào đến quấy nhiễu Harry.

Khi Draco mở mắt ra, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên người bọn họ.

Mùa đông mặt trời sớm lặn, bọn họ không cần chờ đến 7,8h mới nhìn đến ánh chiều tà, hiện tại hẳn là 5 hoặc 6h.

Harry đang tại nghiên cứu thứ Poky đưa tới, bên cạnh đã có mấy bộ sạch sẽ, thoạt nhìn mới tinh, sạch sẽ.

Harry hưng trí bừng bừng muốn Draco mặc vào, đây là một số bộ cậu đặt trước, cũng chính là quần áo giữ ấm. Draco không cự tuyệt bởi vì bộ đó không có hoa cũng không có nơ bướm, nhưng kế tiếp cậu liền bắt đầu tranh chấp với Harry trường bào nào thích hợp mình hơn.

Harry chọn những bộ nhan sắc tiên diễm rực rõ, tuy rằng không đều là màu đỏ nhưng ai sẽ cho một đứa bé mặc màu xanh lúc!? Draco phẫn nộ, ngay cả Slytherin cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó.

Nhưng Harry nhíu mày khi Draco chọn những bộ màu xanh thẫm và màu u ám, có lẽ chúng nó ở trên người một người trưởng thành thì rất cao nhã nhưng nó tuyệt đối không thích hợp một đứa bé! Một đứa trẻ nên mặc màu tiên diễm khỏe mạnh!

Cuối cùng bọn họ chọn màu xanh nhạt và màu xám thiên lam hai bên đều miễn cưỡng đồng ý. Màu đó tôn lên mái tóc vàng và đôi mắt to màu xanh xám của Draco. Từ bao tay, chụp tai, áo khoác, quần nhỏ đến áo choàng lông, đầy đủ mọi thứ.

Phục vụ đưa hàng cũng rất nhanh vì những đồ đó không phải đồ định chế, chỉ cần đưa đơn đặt hàng thì chốc lát sau sẽ được cú đưa tới, đương nhiên, tính cả hóa đơn, bất quá Harry có thể trong 5 ngày chuẩn bị tốt Galleons gửi qua là được.

Vì thế kế tiếp bọn họ đầu nhập vào hoạt động mới, mặc thử quần áo. Dù sao bọn họ đều không có chuyện gì làm, Draco cũng tạm thời quên bài tập và túi sách. Thẳng đến vận mệnh bi thảm lại một lần nữa tập kích Draco.

Đúng vậy, một lát sau, Draco bắt đầu tiêu chảy.

Bởi vì giữa trưa ăn canh và kem.

Hai giờ, Draco từ một cậu bé khỏe mạnh hoạt bát biến thành một cậu bé ủ rũ ở yên trên cánh tay Harry rên hừ hừ.

Harry một mực chắc chắn đây là Draco trộm tắm nước lạnh. Draco không có tinh lực tranh cãi, bụng lại quặn đau, Draco giật nhẹ tay Harry muốn cậu ta ôm mình đi WC, sau đó đuổi Harry ra ngoài.

Lại ép buộc vài lần, thẳng đến mông nhỏ của Draco sưng đỏ, Harry quyết định bọn họ vẫn là lại đi bệnh thất một chuyến, cố gắng sống sót qua thời gian phu nhân Pomfrey bão nổi.

Đương nhiên sắc mặt phu nhân Pomfrey lại đen sì sau khi nghe Harry báo cáo xong.

Bà không cho Harry mang Draco đi, bà bắt Draco ở lại đây một tối.

Mặc dù Draco không cần trị liệu, nghiêm khắc mà nói đây là tiêu hóa bất lương không phải bệnh, bà Pomfrey không muốn dùng tới quá nhiều dược trên người trẻ con phá hỏng hệ miễn dịch trong cơ thể. Những gì bà cho Draco uống cũng chỉ là bổ sung muối mà thôi.

Về phần Harry, trừng phạt chuyện chăm sóc không tốt, cậu bị mệnh lệnh ở lại ngủ ở không gian nhỏ chật chội không thoải mái cạnh giường bệnh.

Harry không có dị nghị gì, cậu căn bản không nghĩ tới rời khỏi cậu bé thống khổ. Đó đều là lỗi của cậu.

Nhìn Malfoy vô lực, lần này Harry chân chính từ trong lòng cảm thấy xin lỗi.

Ban đêm, Harry rời giường vài lần mang Draco đi WC, Malfoy kiên trì không chịu ‘sử dụng’ bỉm mà thực tế đã ở trên người mình. Một buổi tối ngủ tỉnh ngủ tỉnh nhưng Harry biết Malfoy còn khó chịu hơn mình.

Sáng sớm, mơ hồ, Harry bị một lực đạo thô lỗ đẩy tỉnh.

Harry xoa mũi miễn cưỡng mở to mắt, cầm kính đeo vào thì nhìn thấy giáo sư độc dược Snape sắc mặt tái nhợt nhưng âm trầm.

Snape che ở giữa cậu và Malfoy không cho phép cậu tiếp cận Malfoy.