[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 60: Giật mình




Biệt thự Prince.

Harry nằm trên một cái giường lớn, mở ra một quyển sách thật dày.

So với Draco nghiêm túc làm việc, Harry có vẻ tùy ý hơn nhiều, ít nhất thì tuyệt đối Draco sẽ không nằm trên giường không có hình tượng đọc sách như Harry.

Nagini ghé vào bên chân Harry, khi thì nâng nửa mình lên trên nhìn Harry, phun phun muốn nói gì đó nhưng do dự nửa ngày cuối cùng nó cũng không dám nói gì.

Làm phiền Harry là sẽ bị thắt đấy!

Đây là cảnh cáo khi Harry cho nó đi cùng tới biệt thự Prince.

Harry đi theo Severus về.

Severus đã trở thành người thừa kế gia tộc Prince nên phải giải quyết cả một đống việc, mấy ngày nay anh thường vội vàng đến nỗi không gặp được bóng người.

Vốn Harry không nên tới hôm nay nhưng sau khi Harry nói với Severus rằng Draco rất muốn về nhà thì Severus liền quyết định dẫn Harry trở về biệt thự Prince.

Phòng sách Prince cũng có rất nhiều sách liên quan tới phương diện luyện kim thuật, Severus là người thừa kế có thể mang một phần sách cho Harry đọc – tuy rằng không thể lấy bản gốc ra nhưng có còn hơn không – mà Serres cũng có ấn tượng không tồi với Harry nên cũng không ngăn cản gì hành động của Severus cả.

Vì thế đây là nguyên nhân mà Harry lại xuất hiện trong biệt thự Prince.

Mà còn dẫn theo Nagini đến.

Đây là kiên trì của Voldemort, anh yêu cầu Harry đem Nagini mang theo, “Nagini rất ngoan, nó sẽ không làm phiền con, hơn nữa khi con nhàm chán cũng có thể lấy nó ra thắt nơ để giết thời gian, vậy không tốt sao?” Voldemort cười nói với Harry.

Harry co rút khóe miệng.

Khi nào Nagini tồn tại chỉ để cho cậu thắt nơ giết thời gian vậy?

Lại còn Nagini bên cạnh cũng không khó chịu gì, nó nhanh chóng bò lên mắt cá nhân Harry lấy lòng nói, [Harry à, tuyệt đối tôi sẽ không làm phiền cậu đâu, cậu dẫn tôi đi đi, gần đây Tom rất bận, cũng không thèm để ý tới tôi.]

Cho nên mày chạy đến chỗ tao để giết thời gian hả, thậm chí bị thắt nơ cũng không sao?

Đột nhiên Harry cảm thấy suy nghĩ của rắn rất là quái lạ.

“Harry?” Nhìn Harry đột nhiên ngẩn người, Voldemort vỗ vỗ vai cậu.

“Ơ… a?” Harry hơi khó hiểu nhìn anh, “Ông nói gì?”

Voldemort bất đắc dĩ lắc đầu, “Ý ba là, nếu con không thích Nagini đi theo con thì ba sẽ đi cùng con nhé?”

“Không cần,” Harry đen mặt, “Chỉ tới biệt thự Prince mà thôi, một mình tôi đi cũng không thể xảy ra chuyện gì được.” Chẳng lẽ lần trước cậu bị thương làm tất cả mọi người đều sợ? Đi tới biệt thự cũng cần phải có người đi cùng?

Nhưng, Voldemort lại hiền hòa kiên quyết nhìn Harry, rõ ràng ý anh là Harry không thể đi biệt thự Prince một mình, cậu chỉ có thể lựa chọn một rắn hay một người cùng đi.

Harry có thể làm sao chứ? Dẫn Voldemort tới biệt thự Prince?

Merlin à, hay là thôi đi, hiện tại nhìn thấy đối phương cậu đã kinh hồn rồi ấy chứ.

Không phải vì sợ hãi đối phương sẽ làm gì mà vì sự hiền hòa trong đáy mắt đối phương kìa.

Dường như, anh thật sự đối xử với Harry như con trai ruột của mình vậy.

Harry có chút không biết làm sao.

Qua nhiều năm như vậy, cậu chỉ có thể cảm giác được tình mẹ ấm áp ở bên bác Molly, bác yêu thương cậu như người con thứ tám. Khi còn là học trò Molly yêu cậu thường thường làm đôi song sinh đùa giỡn họ ghen tị.

Mà tình thương mà Voldemort cho chính mình, lại dường như cùng Molly cho khác biệt.

Molly có tận bảy người con, cho dù bác có thích Harry thế nào thì bác cũng phải chăm sóc những người con khác, bác cũng không thiên vị bất kỳ ai cả, cho dù đôi song sinh thường xuyên nghịch ngợm khiến Molly thường xuyên tức giận, nhưng bác vẫn rất yêu con mình, tình thương mà bác cho Harry chỉ có giới hạn nhất định.

Nhưng Voldemort cho Harry, là sự cưng chiều hoàn toàn, dường như anh yêu thương Harry như con trai ruột, dường như anh hiểu rõ Harry, luôn đúng lúc nhắc Harry phải làm gì, yêu thương anh cho Harry là tận đáy lòng, sẽ không chia sẻ cho người khác.

Nhiều năm qua Harry không cảm nhận được tình thân hiện giờ lại cảm giác được trên người Voldemort.

Vì thế Harry không chỉ bối rối một lần.

“Tôi mang Nagini đi.” Harry thở dài nói.

Gần đây cậu cố gắng giảm bớt thời gian ở cạnh Voldemort, cậu cảm thấy cậu cần phải rời xa đối phương một chút.

Đối phương cho cậu sự ấm áp, làm cậu sợ hãi.

Cùng Voldemort trở thành cha con, vẫn là việc cậu không dám tưởng tượng, cho dù ngay cả Draco cũng khuyên nhủ cậu chấp nhận “người ba” này nhưng cậu cảm thấy hiện nay cậu chỉ biết chạy trốn.

“Harry?” Khi Severus trở về, Harry cũng vừa mới tỉnh lại từ ngẩn người.

“Sev.” Harry ngồi dậy trên giường, “Anh xong việc rồi hả?” Cậu còn chưa quên, nhiệm vụ hôm nay của Sev là phải tiến hành một thí nghiệm nhỏ, về phần là gì thì vì không hứng thú với độc dược nên Harry cũng không hỏi, dù sao cậu chỉ cần biết Sev tuyệt đối không có vấn đề gì là được rồi.

“Buổi chiều còn phải tiếp tục,” Severus tới bên cạnh Harry, nhẹ nhàng vỗ về tóc cậu, “Đói bụng chưa, đi ăn cơm trưa không?”

Anh còn nhớ rõ sáng nay Harry ăn ít, nên anh thật sự muốn ở giữa trưa ăn cơm trưa cùng cậu, vì anh biết nếu mình không đến thì Harry cho dù đói bụng cũng tuyệt đối đi tìm đồ ăn vặt cho xong việc.

“Ừm…” Harry lăn một cái rồi nằm lên trên người Severus, thật sự không chịu đứng lên, “Em muốn ăn trong này cơ, không ra đâu.” Cậu xấu tính nói.

Severus cưng chiều cốc trán cậu rồi để gia tinh đưa cơm vào phòng.

“Đứng lên ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp, tối qua em lại cùng Draco nghiên cứu cái kia đến mấy giờ?” Sau khi vào biệt thự Malfoy, bọn họ liền ở khác phòng, mấy ngày nay vì chuyện ở biệt thự Prince làm Severus bận tối tăm mặt mũi, vừa dính giường là có thể ngủ rồi, cho nên mỗi lần anh trở về anh chỉ cần xác định độc tố trong cơ thể Harryr thật sự đã hoàn toàn lọc bỏ mà đã có thể vui vẻ rồi đi nghỉ ngơi, căn bản không có cách nào để giục Harry ngủ sớm cả.

Như tối hôm qua vậy, anh biết Harry và Draco đang nghiên cứu trận pháp thuật – sau khi không tim được tin tức gì liên quan với cái đồ vật la bàn kia thì Draco và Harry quyết định bắt tay từ trận pháp thuật.

Nếu bọn họ không tìm được phương pháp mở ra không gian thì liền chính mình sẽ nghĩ cách mở ra. Đây là lời Draco nói, cho nên gần đây bọn họ vừa nghiên cứu luyện kim thuật vừa nghiên cứu trận pháp thuật.

Draco không hề e ngại như khi mới vào biệt thự Malfoy, mỗi khi Abraxas rảnh rỗi thì cậu đều đi tìm đối phương hỏi chỗ mình không hiểu, mà Abraxas sẽ kiên nhẫn giảng giải cho cậu, có đôi khi vấn đề Draco hỏi Abraxas cũng không thể trả lời nhưng chưa tới hai ngày thì Abraxas có thể tìm được đáp án cho cậu.

Abraxas trong lòng phức tạp.

Draco có thể bắt đầu học ỷ lại mình là chuyện tốt, chỉ là anh biết, Draco càng hiểu nhiều thì khoảng cách đến lúc cậu rời đi lại càng ngắn.

Không phải là chưa từng có chuyện bị mở ra không gian trước đó, nhưng sự kiện đó rất lâu rồi, rất nhiều người đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là một truyền thuyết, nhưng chỉ có Abraxas biết đó là sự thật.

Mà hiện tại, Draco đang dần dần đi đến hướng đó.

Draco tiến bộ rất nhanh. Cậu hiểu được càng nhiều thì khoảng cách cậu về nhà, rời đi không gian này lại càng gần.

Cho nên đối với những vấn đề mà Draco hỏi mình, đáy lòng Abraxas rất phức tạp.

Càng làm cho anh bất đắc dĩ chính là Draco và Lucius dường như đã trở thành người xa lạ, ngoại trừ những lời hỏi thăm đơn giản thì hai người kia dường như cũng không chào hỏi nhau, đối với việc này Abraxas cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh không biết nên giúp như thế nào, vì thậm chí anh còn không biết khúc mắc giữa hai đứa nhỏ này nằm ở đâu.

Theo sự mở rộng tri thức của Draco thì bọn họ bắt đầu thử nghiên cứu về trận pháp thuật, nếu có thể bọn họ muốn dùng trận pháp thuật ngưng kết sức mạnh xé rách không gian đưa Draco trở về.

Đó cũng là nguyên nhân mà Harry mấy ngày nay đều bận tới khuya.

Kết quả mà bọn họ thu được trong lúc này rất lớn, bọn họ nghĩ, nhất định phải xử lý trước khi khai giảng.

“Còn đang nghĩ gì vậy?” Nhìn Harry không yên lòng xắt thịt bò, Severus bất đắc dĩ hỏi, “Bò chết đã đủ đáng thương rồi, em còn muốn ngược đãi nó như vậy sao?” Nhìn miếng thịt bò trong đĩa cậu, thật sự là vô cùng thê thảm.

“Sev.” Harry lấy lại tinh thần, “Xin lỗi anh, em vừa nghĩ đến một số chuyện.”

“Sao vậy?” Severus đưa phần thịt bò của mình cho Harry, ý bảo cậu ăn phần của mình rồi đặt miếng thịt bò Harry cắt sang bên cạnh, miếng thịt bò bị Harry vô ý xắt vô cùng thê thảm làm người ta nhìn tháy đã không muốn ăn rồi.

“Gần đây anh bận như vậy, em suy nghĩ hay là anh không cần theo em tới Cúp Quidditch thế giới đâu?” Đây cũng không phải bây giờ Harry mới nghĩ đến mà đã từ vài ngày trước, chỉ vì gần đây cậu và Severus đều bận cả, cho nên vẫn luôn không thể nói ra, “Cũng không biết Cúp Quidditch thế giới kia sẽ diễn ra bao lâu, gần đây anh không phải bận nhất sao?”

Serres rất coi trọng Severus, ông hoàn toàn dựa vào kế hoạch bồi dưỡng người kế thừa, trong biệt thự Prince, dường như không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn thiết kế cướp đoạt vị trí người kế thừa của Severus cả.

Không chỉ vì Severus xuất sắc cũng càng vì chỗ dựa Serres.

Trong lúc nghỉ hè, Severus phải nhận huấn luyện rất khổ cực, vì một khi khai giảng, cho dù anh có còn lạnh nhạt thế nào nhưng vì thân phận thì anh nhất định sẽ trở thành tiêu điểm chú ý trong Slytherin, cho dù Severus không thích, thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét nhưng khi bắt buộc anh cũng phải cùng giao tiếp với những người này.

Đến lúc đó, anh sẽ gặp những người đủ loại thăm dò và đánh giá với mình.

Cho nên Serres tận dụng thời gian huấn luyện anh.

Không chỉ trên độc dược mà còn trên vấn đề giao tiếp.

Cho nên hè này nhiệm vụ của Severus vẫn rất nặng nề, Harry nhìn anh bận rộn như vậy, không muốn anh dành thời gian cùng mình ra ngoài, dù sao thì Cúp Quidditch thế giới có thể đợi được kỳ mới, huấn luyện của Severus vẫn quan trọng hơn.

“Nói gì vậy.” Severus bất đắc dĩ lắc đầu, “Cùng em xem một trận Cúp Quidditch thế giới cũng không chiếm bao nhiêu thời gian của tôi.”

Anh vốn vì Harry mới tiến hành kết hoạch gia tộc Prince trước thời gian, nếu vì bận cái này mà xem nhẹ Harry thì những việc anh làm chẳng còn ý nghĩa gì hết.

Huấn luyện gia tộc anh có thể tăng thêm thời gian, nhưng cùng Harry đi xem Cúp Quidditch thế giới thì tuyệt đối không thể chậm lại.

“Thật sự không sao chứ?” Harry do dự hỏi,

“Đừng nghĩ nhiều như thế, tôi nói có thể thì nhất định là có thể.” Severus không hề do dự, “Em chỉ cần một lòng giúp Draco là được rồi, chuyện đi xem Cúp Quidditch thế giới không cần nghĩ nhiều.”

Harry do dự một lúc, lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười cỡ bự, “Sev à, lần này coi như hẹn hò hay là tuần trăng mật nhỉ?”

“Két…” Dao nhỏ ma sát đĩa phát ra tiếng vang chói tai, Severus không khống chế tốt được tay mình.

Harry nhìn Severus hiếm khi thất thố như vầy, bật cười ha ha.

Severus nhìn người nào đó đùa giỡn, lắc lắc đầu.

Chúng ta…

Du lịch tuần trăng mật, làm sao có thể đơn giản như vậy được!

Chiều tối, biệt thự Malfoy.

“Draco.” Vừa vào đến Harry liền kéo Draco lên.

“Đầu Sẹo, lễ nghi của cậu!” Draco đặt chén trà xuống dưới, Merlin à, cậu vừa mới đang định uống trà, bị Harry kéo như vậy suýt nữa đổ hết lên áo chùng rồi.

“Ôi, trước không cần phải lo cho cái lễ nghi chết tiệt này làm gì, cậu nhanh đi cùng mình.” Harry một phen kéo trà trong tay Draco, “Mình tìm được một cách, thêm ở trên trận pháp thuật thì có thể xé rách không gian, nhưng đây mới là suy luận, cậu đi cùng mình xem có thể có tác dụng hay không. Nếu có thể thì chúng ta sẽ có một bước tiến triển lớn đấy.”

Draco vừa nghe, tuy rằng cậu vẫn đang cố hết sức duy trì lễ nghi của mình nhưng mấy người ở đây đều có thể nhìn ra được sự vui sướng trên mặt cậu.

“Đi nào.” Harry kéo Draco đi về phía tầng hầm.

Severus đi theo vào nhìn hai người lắc lắc đầu.

Sau cơm trưa, Harry vẫn tiếp tục đọc sách, anh và Harry cùng ở trong phòng, chẳng qua anh đọc sách độc dược, cho đến không lâu Harry thét lên một tiếng ngạc nhiên, nói là tìm được phương pháp, sau đó không kịp giải thích gì kéo anh về biệt thự Malfoy, ngay cả Nagini cũng không kịp mang theo.

“Không được quên ăn bữa tối.” Anh hô lớn với bóng dáng Harry.

Harry quay người gật gật đầu với Severus rồi vội vã cùng Draco rời đi.

Sau khi Harry và Draco rời khỏi, phòng khách chìm vào im lặng.

Abraxas thoạt nhìn hơi buồn bã, Voldemort nắm chặt vai anh, anh miễn cưỡng cười cười.

Mà bên cạnh Lucius cúi đầu, không coi ai ra gì uống hồng trà, dường như thờ ơ với tin tức Harry mang đến, dường như căn bản anh không biết Harry nói gì.

Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, nắm tay đặt trên đầu gối lại đang run rẩy.

Ngay cả anh cũng không biết vì sao giây phút khi Harry mang tin tức kia thì lòng mình sẽ kỳ quái như vậy.

Giống như tức giận, lại giống như đau đớn.

Nhưng tất cả đều bị ý thức hình thành trong đầu cho anh đả kích lớn.

Đây là lần đầu tiên anh thật sự ý thức được Draco thật không phải là người thế giới này, chỉ cần rời đi thì chính mình sẽ không còn gặp được.

Chỉ cần rời đi thì chính mình và cậu cũng không còn xuất hiện cùng nhau nữa…