[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 59: Mâu thuẫn




Lucius đứng trước cửa tầng hầm, tay định mở cửa ra nhưng lại do dự.

“Draco à,” Trong tầng hầm, truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Harry, “Cậu làm bản thân mình rất mệt mỏi đó.”

“Harry à, mình phải tìm được phương pháp, mình muốn rời khỏi nơi đây trước khai giảng.” Giọng nói mỏi mệt của Draco ngay sau đó truyền ra.

“Nhưng cũng không thể trở thành lý do cậu giống như một đứa ngốc cả đêm không ngủ tiêu hao pháp lực của mình như vậy.” Harry nói, “Mình cũng lo lắng như cậu nhưng nếu cậu cứ tiếp tục thế này, mình sợ còn chưa tìm được phương pháp trở về thì cậu đã ngã gục rồi.”

Trong tầng hầm, một đống lộn xộn.

Draco có chút mệt mỏi ngồi trên ghế, chung quanh mọi thứ đều bị đạp đổ, còn có một ít đồ vật không thông thường của giới phù thủy, những thứ này đều do Draco đi Hẻm Xéo mang về hôm qua.

Harry đứng trước mặt Draco, đôi mắt nhìn Draco tràn đầy lo lắng.

Từ tối qua cậu vẫn luôn ở cạnh Draco, giúp Draco nghiên cứu mấy thứ này, đương nhiên nhìn ra được Draco đang cố sức, nhìn vẻ mặt cậu lo lắng và mỏi mệt thì biết liền.

“Draco à,” Harry cầm bàn tay hơi lạnh của Draoc. “Đừng để lo lắng cướp đi lý trí của cậu, tỉnh táo lại nào.”

“Harry…” Draco dùng một tay vỗ vỗ trán của mình, muốn làm mình tỉnh táo một chút, “Mình không liên lạc được với Blaise, thật sự mình không biết rốt cuộc cậu ấy làm sao nữa.”

“Mình biết, mình biết cậu lo lắng.” Harry nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu ấy, cậu cũng không liên lạc được với Hemrione, ngay cả Ron cũng thế, đây là một dấu hiệu không tốt gì. Nếu cứ không liên lạc được với đối phương thì rất có thể cậu sẽ không quan tâm đến lễ phép chết tiệt gì hết, sẽ mở gương hai mặt vào lúc đêm khuya.

Ban ngày, Hermione có việc gấp cần phải giải quyết không mang theo gương hai mặt thì có thể chấp chận được, nhưng đến buổi tối không thể tìm được đối phương đã không thể nào nói nổi nữa.

Cậu và Draco cùng lo lắng.

Cùng lo lắng cho nhóm bạn tốt của cậu.

Nhưng cậu biết rõ lo lắng như vậy mà cuống cuồng lên thì không phải là biện pháp, sau khi Draco hai lần ba lượt thất bại thì rốt cuộc Harry đã ấn đối phương lên ghế, ngăn cản đối phương tiếp tục tiến hành cái thử nghiệm mà xem qua không có xíu tác dụng nào.

Nếu cậu không ngăn cản, có thể Draco sẽ phá hỏng cả thân mình mất.

“Draco à,” Harry khẽ nói, “Cậu có phát hiện cậu hơi phân tâm hay không, cậu biết ý mình là gì mà.” Ngoại trừ lo lắng vì không liên lạc được với Blaise ở bên ngoài thì dường như Draco cũng phân tán suy nghĩ của mình vì chuyện khác.

Dường như Draco cứng đơ một lúc, cậu không nói gì.

“Cậu thế này không được, trạng thái này của cậu thật sự rất có thể làm chính mình bị suy sụp.” Harry nói thấm thía, “Đã rất lâu rồi mình không thấy cậu mất bình tĩnh như này, từ lần ở năm thứ sáu đó.”

Từ khi Harry thấy Draco khóc trong phòng vệ sinh nữ năm thứ sáu đó, hai người nảy sinh xung đột thì Harry không còn nhìn thấy Draco mất bình tĩnh như vậy.

Bởi vì sau lần năm thứ sáu đó, Harry lại có thể nói chuyện tốt đẹp với Draco đã là sau khi chiến tranh bắt đầu, Draco đại diện cho gia đình Malfoy hướng về Hội Phượng Hoàng.

Sau khi cụ Dumbledore mất đi, mỗi người bọn họ đều học phải trưởng thành, mà hoàn cảnh của Draco không thể nghi ngờ là càng nguy hiểm, nên Draco phải khống chế tốt cảm xúc của mình, không thể làm cảm xúc của mình bị mất kiểm soát.

Sau khi chiến tranh chấm dứt, Draco trở thành gia chủ gia tộc Malfoy, thủ đoạn làm việc càng thành thục hơn, cậu cũng càng ngày càng bình tĩnh, không bao giờ còn có tính tình bồng bột lúc vừa mới vào học kia nữa.

Đã ba bốn năm rồi không nhìn thấy Draco như vậy.

Harry không thể không ngạc nhiên.

Draco tiếp tục im lặng mà Harry cũng không thúc giục cậu, nếu Draco không định nói thì cậu cũng không ép.

Cậu không thể góp ý cho Draco, điều cậu có thể làm cũng chỉ là một người lắng nghe mà thôi.

Draco im lặng nửa ngày mới nói, “Lần đầu tiên mình nghe được có người nói mình tàn nhẫn.” Cậu không hề để ý nói nhưng Lucius đứng ngoài cửa lại cảm thấy anh có thể nghe được sự buồn bã trong giọng nói kia.

“Cậu tàn nhẫn ý hả?” Harry khó hiểu trừng mắt, “Được rồi, đừng để ý người khác nói gì về cậu, mình phải nói, bất luận kẻ nào đều không hiểu cậu bằng mình. Chúng ta đã đối đầu nhau suốt sáu năm ròng, rõ ràng người hiểu cậu nhất thường là kẻ thù của cậu, không phải sao? Phải để mình nhận xét mới đúng nhất.”

Draco cười nhạo, “Vậy thì, theo ý cậu, cậu sẽ nhận xét mình thế nào.”

“Tự kỷ tự đại, tùy hứng không coi ai ra gì.” Harry nói rất nhanh.

“Cậu xác định cậu không nói về bản thân cậu hay sao?” Draco quái dị nhìn Harry.

“Đừng để ý cái này.” Harry phất phất tay, “Ý mình là, Draco, cho dù cậu nghe ai nhận xét như vậy thì lần sau cậu phải hung hăng đấm nó một phát, giống như năm thứ ba Hermione đã đấm cậu ý.”

“Thật sự là việc làm điển hình của Gryffindor,” Draco hừ lạnh, “Còn có, cậu không thể không nhắc tới chuyện đó sao.” Đó là lần đầu tiên cậu bị người khác đánh, bẽ mặt nhất lại là bị một đứa con gái đấm một phát, haizzz, cho dù hiện tại cậu và Hermione đã trở thành bạn bè nhưng chuyện kia thủy chung là vết nhọ trong cuộc đời của cậu.

“Haha,” Harry cười nhạo Draco, “Giờ thì nghe này, cho dù ai nhận xét cậu tệ như thế thì cậu cũng không cần phải để ý làm gì, ở thế giới này, không có người nào có tư cách đánh giá cậu, vì người thế giới này không biết rốt cuộc chúng ta đã trải qua những gì. Haizzz, nếu cậu không – tàn nhẫn – giống lời người kia đã nói vậy rất có thể hôm nay cậu sẽ không xuất hiện ở đây mặc cho nó nói bừa.”

“Cậu nói đúng, nếu không “tàn nhẫn” một chút thì mình đã sớm chết dưới Lời nguyền Chết chóc hay bị mất ý thức dưới Lời nguyền Hành hạ rồi, làm sao còn có thể giúp đỡ được Kẻ Được Chọn chứ.”

“Hì hì mình đã không còn là Kẻ Được Chọn gì gì nữa.” Harry ồn ào đứng lên, lập tức cậu thở phì phì nói, “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, cậu đi ra ngoài ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc thật ngon cho mình đi, rồi chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu những thứ này sau. Muốn trở lại thế giới kia của chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, mình đã lật rất nhiều sách mà vẫn chưa thật sự tìm được việc nào đã từng xảy ra giống thế, nên mình dự tính chuyện của chúng ta sẽ rất khó khăn mà diễn ra chậm như rùa bò. Nếu cậu muốn trở lại trước khai giảng thì có lẽ chúng ta cần phải cố gắng rất nhiều.”

“Mình biết, mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Draco nhìn quanh bốn phía lần hai, đống lộn xộn chung quanh thật ngứa mắt, cậu dùng thần chú tẩy rửa, “Nhất định mình phải rời đi không gian này trước khai giảng, mình rất nhớ nhà của mình.”

Lucius lặng lẽ rời khỏi cửa tầng hầm.

Anh nên may mắn sau cả đêm không ngủ thì Draco vốn tinh thần đã không ổn định không phát hiện ra anh, mà Harry cũng không ngủ cả đêm theo Draco vì lo lắng cho Draco nên cũng không phát hiện ra anh.

Nếu như bình thường thì cho dù một đêm không ngủ Harry cũng nhận ra được có người tới gần, dù sao thì cậu và Draco cũng không cách xa cửa cho lắm, cảm ứng ở khoảng cách ngắn thì Harry vẫn có thể làm được.

May mắn là, hôm nay hai người kia cũng chưa được ngủ ngon, một người thì tiêu hao pháp lực mình cả đêm, hơn nữa căn bản không có tinh thần, mà một người khác tuy rằng không tiêu hao pháp lực nhiều nhưng lại lo lắng cho bạn mình nên cũng không phát hiện ra có người đứng ngoài cửa.

Tránh cho Lucius xấu hổ khi bị phát hiện.

Anh mất hồn trở lại phòng mình, đầu óc còn đang suy nghĩ mẩu đối thoại giữa Draco và Harry trước đó.

Dường như anh nghe được rất nhiều nhưng dường như cũng chỉ nghe được một ít mà thôi.

Lucius phát hiện, bây giờ đầu óc mình thậm chí còn hỗn loạn hơn cả hôm qua.

Anh cảm thấy dường như mình nghe được rất nhiều tin tức nhưng khi thật sự chỉnh lý ra thì lại phát hiện kỳ thật chính mình dường như chỉ nhớ kỹ được một sự kiện.

Draco đến từ một thế giới không thuộc nơi này, mà bây giờ cậu đang nghĩ cách trở về.

Hay là, đang nghĩ cách trở về trước khai giảng.

Draco… không thuộc về thế giới này?

Draco… phải rời khỏi thế giới này?

Lucius nằm xuống giường mình.

Vì sao chỉ trong nháy mắt anh lại cảm thấy trái tim mình dường như sắp ngừng đập?

Vì sao lại có cảm nhận khác lạ như vậy chứ?

Thật ra mình và Draco cũng không thân thiết gì mới đúng, vì sao nghĩ đến khả năng mình sẽ không còn được gặp lại đối phương thì trong lòng có một giọng nói đang kêu gào nhất định phải nghĩ cách giữ Draco ở lại.

Nghĩ cách?

Coi như xong rồi.

Không có cách nào có thể làm Draco đang nhớ nhà thay đổi ý định cả.

Nhất là sau khi mình đã nói lời làm tổn thương người ta.

Đừng nghĩ nữa, Lucius, coi như mày không biết gì cả, mày không thể ngăn cản một người về nhà. Lucius nói với mình trong lòng, anh quên mất mình phải làm gì tiếp theo, anh chỉ muốn có cảm giác ngủ vùi, quên tất cả mọi thứ vừa nghe được.

Quên đi lai lịch của Draco, quên đi nỗi buồn bã đang dâng lên tận sâu đáy lòng.

Vừa tỉnh ngủ, thì anh vẫn là một cậu chủ nhỏ lịch sự nhà Malfoy.

Có một số việc… không cần phải để ý.

Không cần…

Bắt đầu từ hôm sau, mấy người trong biệt thự Malfoy đều có thể cảm nhận được quan hệ giữa Lucius và Draco không thích hợp.

Cách bọn họ ở chung quá mức mới lạ.

Cứ giống như bản thân bọn họ chính là hai người xa lạ chưa từng quen biết.

Hơn nữa, hai người lại đồng thời làm vậy.

Vốn còn chờ mong ngày hôm sau Lucius nghĩ thông có thể làm dịu đi quan hệ cứng đơ với Draco nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống này.

Anh không phải chưa từng nghĩ đi tìm hai thằng bé nói chuyện, nhưng hiển nhiên hai đứa lại rất hài lòng với quan hệ của bọn họ, cũng không muốn nói chuyện nhiều với mình, Abraxas không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn quan hệ giữa hai người ngày càng mâu thuẫn và cứng đơ.

Mà Harry không biết Draco đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngày đó sau khi nói chuyện vài câu với Draco thì ngược lại cậu đoán được một ít, cậu sâu sắc cảm giác dường như Draco rất để ý lời nhận xét của Lucius.

Vì thế Harry nhíu mày.

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu quyết định phải rời khỏi, vậy tốt nhất không cần xuất hiện quá nhiều với thế giới này.

Tốt nhất cứ duy trì quan hệ hai người với người xung quanh như lúc vừa mới đi vào thế giới này thì tốt rồi.

Vì lo lắng cho Draco, nên Harry cũng không nhúng tay vào chuyện giữa Lucius và Draco.

Draco và Lucius, dường như càng lúc lại càng xa.