[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 11: Bắt đầu với sự cố ngoài ý muốn




“Không cần phải hồi hộp, Harry,” Nhìn Harry cảnh giác nhìn anh, Voldemort ôn hòa nói với cậu, “Thầy sẽ chỉ dùng một ít pháp lực thôi, chỉ để cho trò thể nghiệm qua về cảm giác đó. Đương nhiên, trò cũng có thể thử ngăn cản nếu được như trò Evans.”

Harry chậm rãi xoay người đối mặt với đám người phía dưới. Nếu đối mặt với Voldemort đang giơ đũa phép chỉ vào cậu, cậu sẽ theo bản năng mà rút đũa phép đánh trả.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu?” Voldemort vừa nói vừa giơ đũa phép lên. Ngay khi Harry còn chưa kịp phản ứng thì một dòng pháp lực cường đại rót vào trong cơ thể cậu.

Mọi người không dời mắt nhìn chằm chằm Harry, lại phát hiện ra đôi mắt của Harry vẫn sáng như thường.

“A,” Voldemort thu hồi đũa phép, “Harry, dường như Lời nguyền Độc đoán không hề có tác dụng với trò?” Voldemort ngạc nhiên hỏi Harry, căn bản mặc kệ những lời này của anh sẽ gây ra nhiều gợn sóng lớn trong đầu nhóm Slytherin.

Harry ngạc nhiên quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ông đã nói ông sẽ không dùng Lời nguyền Độc đoán cao cấp mà!” Lời nguyền Độc đoán ở cấp thấp có thể được phát hiện dễ dàng nên Harry có thể phối hợp lộ ra vẻ mặt mê man. Bế quan Bí thuật của cậu giờ đây cũng không tồi, nên để ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự không phải là khó. Nhưng Lời nguyền Độc đoán cấp cao lại khác, khó để người ta có thể phát hiện, giống như vào năm thứ tư không ai biết ông Barty Crouch trúng Lời nguyền Độc đoán. Cho đến tận khi bị khống chế quá lâu làm thần kinh hỗn loạn thì mọi người mới nhận ra ông khác thường. Mà Harry, rất đáng tiếc, tuy cậu có thể sử dụng Lời nguyền Độc đoán, có thể chống đỡ được nó nhưng không thể nào phát hiện ra nó. Bởi vì khi người ếm lời nguyền không ra mệnh lệnh thì Harry sẽ không biết mình đã trúng phải lời nguyền này.

Nhưng cho dù Harry không biết thì đại não của Harry vẫn phản ứng ngăn cản lại Lời nguyền Độc đoán trước Harry. Cho nên vừa nãy, nếu Voldemort không dùng Lời nguyền Độc đoán đểthử thì anh cũng không biết Lời nguyền Độc đoán không hề có hiệu quả với cậu.

“Thầy rất xin lỗi.” Voldemort không hề có thành ý nói.

Tại góc độ mà mọi người không nhìn được, Harry trừng Voldemort một cái, không đợi Voldemort nói gì trở về chỗ ngồi của mình. Trên đường đi xuống phát ra lãnh ý làm mọi người đều phải lùi lại.

Nhưng mọi người càng ngạc nhiên hơn là Lời nguyền Độc đoán lại không có hiệu quả với cậu nhóc này. Một thiếu niên mới có mười lăm tuổi đã có thể chống đỡ được Lời nguyền Độc đoán cao cấp, đó là chuyện gì chứ?

“Cậu làm sao thế?” Snape phát hiện tên nhóc này từ sáng sớm đã không ổn.

“Tâm tình không tốt.” Harry thản nhiên đáp. Lúc này Voldemort như không có việc gì tiếp tục giảng giải về phương pháp chống đỡ Lời nguyền Độc đoán. Bởi vì không có người để thí nghiệm Lời nguyền Độc đoán nên anh không thể cho học trò thời gian luyện tập. Anh chỉ có thể dùng hết sức mình mà giảng giải về mặt lý thuyết cộng thêm vài phương pháp để nhận ra Lời nguyền Độc đoán mà thôi. Mà trong toàn bộ lớp học, Harry không hề nghe giảng, cậu không giống như những học trò khác đều cần phải vượt qua cuộc thi O.W.Ls. Đây là kết quả mà cậu kháng nghị được, mà đoán chừng cụ Dumbledore cũng cho rằng cậu và Draco sớm hay muộn sẽ rời đi nên việc vượt qua cuộc thi O.W.Ls cũng không có tác dụng lớn gì nên đồng ý với đề nghị của Harry.

Bởi vì tiết học này không có thời gian thực hành nên tiết ba tan sớm mười phút.

Harry là người đầu tiên đi ra ngoài. Đối với cậu, việc ở chung trong một phòng học với Voldemort là chuyện cực kỳ tra tấn. Nhất là khi Voldemort này lại không giống với Voldemort trong trí nhớ của cậu nhưng không lúc nào lại không khiêu chiến dây thần kinh của cậu cả.

“Cậu ta rất không lễ phép.” Bên trong Slytherin có một nữ sinh nói thầm, cô nàng rất khó chịu với biểu hiện xuất sắc có thể chống đỡ được Lời nguyền Độc đoán của Harry. Nhưng sau khi nói xong cô nàng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của chủ nhiệm nhà mình, làm cô nàng hoảng sợ rùng mình một cái, đi theo những người khác rời khỏi phòng học, Snape thì đi đằng sau.

“Tên nhóc kia bị cô lập.” Bên Gryffindor, hiển nhiên James Potter đã nghe được lời nói của nữ sinh kia, anh ở lại đằng sau mà nói chuyện phiếm với bạn tốt của mình, “Ai kêu tên nhóc đó rất nổi bật chứ.”

“Ừ, đúng thế.” Sirius gật đầu đồng ý lời của bạn tốt, “Đáng bị ghét.”

“Rầm.” Một túi sách từ sau James được ném xuống, nguy hiểm dừng ngay ở bàn bên cạnh anh.

“Ai dám… Lily.” James vốn đang định nổi giận đùng đùng xoay người nhưng ngay khi nhìn thấy Lily thì lửa giận lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười, “Lily!” Anh vui vẻ hô tên của đối phương.

“Nói đến nổi bật,” Lily chống eo, khinh thường nhìn James, “Ai lại không biết cậu và Black là người nổi bật nhất trường đáng bị chán ghét chứ.” Cô lạnh lùng nói, lập tức đeo túi sách lên lưng rồi rời khỏi phòng học.

“Cô ấy…” James giận dỗi nhìn Sirius, “Sao Lily cứ giúp đỡ Slytherin vậy?”

“Bởi vì Lily hiền lành chưa phân biệt được cái nào là độc ác đó mà.” Sirius cực lực khen người trong lòng của bạn tốt trước mặt, anh vỗ vỗ sau lưng James, “Cố lên, anh bạn, sẽ có một ngày cô ấy nhận ra cậu tốt hơn Snivellus nhiều.”

“Tất nhiên rồi.” James kiêu ngạo nói, đặt túi sách lên lưng, “Chắc chắn Lily sẽ biết mình mới là người thích hợp nhất dành cho cô ấy.”

Cho dù về sau Lily biết hay không, hiện tại chúng ta chỉ cần biết rằng, Lily rất ghét James. Vì James kiêu căng ngạo mạn lại còn thích bắt nạt người khác nên cô chẳng có tí ấn tượng tốt đẹp nào với người này cả. Trong mắt cô thì cho dù nhìn qua không khác nhau lắm nhưng hiển nhiên Harry Potter còn tốt hơn nhiều so với James Potter!

Nghĩ vậy Lily ngạc nhiên nhận ra, ở chỗ mình thường ngồi là Harry vừa tan học đã đi khỏi. Mà vì cô ngẩn người nên đã đứng đối diện với cậu rất lâu rồi. Giờ đây, đối phương đang không hiểu nhìn cô.

“Ơ, xin lỗi..” Trong nhất thời cô không biết nên nói gì.

“Cậu thường xuyên tới nơi này đúng không?” Harry hiểu ý nở nụ cười, mẹ của cậu cũng hiếu học với Hermione vậy, “Mời ngồi.” Cậu đứng lên nhường chỗ cho Lily, “Không phiền nếu mình ngồi ở đây chứ?” Cậu chỉ vào chỗ ngồi đối diện với Lily nói.

“Đương nhiên không phiền rồi.” Lily lắc đầu, “Sao cậu biết…”

“Mình có một người bạn cũng thích đến thư viện, mà mỗi lần đều ngồi cùng một chỗ. Nếu có người ngồi ở chỗ đó thì cô ấy sẽ mượn sách mang về.” Harry nhớ tới mỗi lần bọn họ đều có thể tìm được Hermione ở cùng một chỗ, không khỏi lộ ra biểu tình hoài niệm, “Nên khi mình nhìn thấy cậu cầm sách suy nghĩ gì đó vô ý thức tới đây thì mình biết, chắc chắn cậu đã quen ngồi ở đây rồi, cậu Evans.”

“Cậu có thể gọi mình là Lily.” Lily cười nói, “Cô bạn cậu vừa nói là Muggle hả?” Lily hỏi, “Giới pháp thuật không có thư viện mà.” Vì họ của Harry, Lily trực tiếp phân cậu vào nhóm phù thủy, vốn không hề nghĩ Harry có thể đi tới giới Muggle.

“Ơ… có thể nói như vậy.” Cậu cũng không thể nói là thư viện trường Hogwarts đúng không? “Cậu đang xem sách gì vậy?” Harry nhìn một đống sách lớn trong ngực Lily, trong nháy mắt cậu cảm thấy mình đang nhìn thấy một Hermione khác.

“Liên quan tới Lời nguyền Độc đoán mà giáo sư đã dạy đó,” Lily buông sách, Harry ngạc nhiên nhận ra có mấy quyển thậm chí là sách chuyên môn giảng giải về Lời nguyền Độc đoán. Cậu nhớ rõ ở thế giới kia của cậu, loại sách này tuyệt đối thuộc vào khu sách cấm, muốn đọc được sẽ rất khó khăn mà nơi này lại có thể trực tiếp cho học sinh mượn đọc sao? “Vì không thực hành được nên mình vẫn không hiểu lắm về nó.”

“Có lẽ mình có thể giúp cậu đấy.” Harry cười nói, “Mình có nghiên cứu qua một chút về phương diện này.”

“Thật không?” Lily hai mắt tỏa sáng nhìn Harry. Trong mắt cô, cho dù là ở Nhà nào thì chỉ cần nhiệt tình giúp đỡ bạn học đều là người tốt. Harry Potter và James Potter dường như có cùng khuôn mặt nhưng khác hoàn toàn về tính cách, làm cho người ta cực kỳ ngạc nhiên.

“Harry, cậu có phiền nếu mình rủ thêm một người nữa không?” Lily nhìn phía sau Harry, đột nhiên hỏi.

“Hửm?” Harry hơi ngạc nhiên, “Đương nhiên có thể rồi, một người nữa…”

“Cám ơn cậu.” Lily cười nói, cô đứng lên đi về phía sau Harry, vì trong thư viện không thể nói chuyện nên cô chỉ có thể tự đi tìm người. Không lâu sau, cô cũng lôi Snape cũng đang ôm một đống sách trở về.

“Không phiền nếu Severus cùng học chứ?” Lily dò hỏi.

“Đương nhiên không phiền rồi.” Harry nhìn nhìn quyển sách trên tay Snape, cũng nói về Lời nguyền Độc đoán. Nhất thời cậu không ngừng cảm thán sự buông lỏng với Lời nguyền ở thế giới này, “Đều ở chung một ký túc xá, làm sao ngại được chứ?”

“Cậu ở cùng một ký túc xá với Sev hả?” Lily hơi ngạc nhiên.

“Bởi vì năm thứ năm chỉ còn một phòng không đủ người thôi,” Harry nhún nhún vai, “Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói tới Lời nguyền Độc đoán đi. Thật ra các cậu không cần phải tham khảo nhiều tài liệu như vậy đâu…” Harry chưa từng dạy người khác làm thế nào để có thể sử dụng và chống cự Lời nguyền Độc đoán. Ron và Hermione đã trải qua sự huấn luyện của Barty Crouch con giả Moody nên cũng có cơ bản nhất định, mà Hermione thậm chí không cần học cũng hiểu. Vào năm thứ bảy, trong lúc chạy trối chết thì bọn họ học được Lời nguyền Độc đoán. Sau khi Voldemort chết, không còn chiến tranh nên Harry cũng không cần dạy nhóm bạn sử dụng nó như thế nào nữa.

Nhưng Harry chưa dạy qua không có nghĩa cậu không biết giảng giải như thế nào. Dù sao thì năm thứ năm cậu đã từng là giáo sư lâm thời của nhóm D.A, cậu vẫn có một ít kinh nghiệm nhất định đối với việc giảng dạy về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Snape và Lily ngạc nhiên nhận ra tri thức về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thiếu niên này không hề kém giáo sư Voldemort, trình độ giảng dạy của cậu dường như có thể nhận công tác ở Hogwarts ngay sau khi tốt nghiệp nữa kìa.

Sau nửa tiếng, Harry đại khái đã giảng giải xong về Lời nguyền Độc đoán, Lily và Snape nhìn vở ghi chép dày đặc chữ của mình, cau mày. Harry nói rất kỹ càng, chi tiết, cho dù khi thi liên quan tới nội dung Lời nguyền Độc đoán thì bọn họ cũng tin tưởng bọn họ có thể vượt qua, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

“Thiếu tự thể nghiệm.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai bọn họ, bọn họ mới giật mình nhận ra. Đúng vậy, những điều này đều là lý thuyết ghi chép lại, bọn họ có thể thuộc lòng nhưng khi thực sự chạm trán Lời nguyền Độc đoán thì ai biết bọn họ sẽ gặp phải trường hợp đặc biệt như thế nào đâu chứ?

“Không phiền thì chúng ta có thể tìm một nơi để thực hành, mình vừa mới học xong Lời nguyền Độc đoán, có thể giúp các cậu luyện tập.” Harry lần thứ hai đề nghị, Lily không nói hai lời đồng ý đề nghị của Harry, mà Snape thì tò mò về Lời nguyền Độc đoán, cũng gật gật đầu.

Trong thư viện không thể sử dụng thần chú, ba người thu dọn sách vở rời khỏi thư viện.

Buổi sáng hôm nay Harry có ba lớp. Hai lớp còn lại không cần phải lên lớp nhưng cho dù bọn họ không cần lên lớp không có nghĩa là những người khác cũng không cần đến nên bọn họ không tìm thấy phòng học để thực hành. Harry vốn định đề nghị đến Phòng Yêu cầu nhưng Lily đã kéo bọn họ tới bên hồ.

“Được rồi.” Bây giờ là thời gian lên lớp, người không nhiều lắm cũng tiện thực hành hơn. Harry buông sách giáo khoa của mình ra lấy đũa phép, “Vậy bắt đầu ngay bây giờ?”

Lily gật đầu.

“Imperi…”

“Chết tiệt, cậu định làm gì Lily hả?” Một tiếng nổi giận vang lên bên tai Harry, Harry lắp bắp kinh hãi, theo năng tay cầm đũa phép sẽ chuyển về hướng giọng nói truyền tới. Nhưng ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì James đã chạy tới đẩy Harry sang một bên, “Lily, cậu không sao chứ?”

Lily không để ý tới anh, cô cũng không chú ý tới tình huống giống như James. Hiện tại bọn họ đang đứng không xa mặt hồ, James vừa đẩy mạnh Harry làm Harry chưa kịp đứng vững ngã sang một bên, lảo đảo vài bước rồi rơi tõm vào hồ.

“Harry!”

“Harry!”

Snape và Lily đồng thời hô lớn, độ ấm của hồ nước này luôn rất lạnh!

“…” Vì đột nhiên rơi vào trong hồ, Harry nhất thời chưa phản ứng uống mấy ngụm nước, giờ này cậu đang bối rối thở dốc, không thể trả lời ngay Lily và Snape được.

“Harry…” Lily hốt hoảng hô, giờ này cô hoàn toàn quên mình nên làm gì.

Snape thì có vẻ bình tĩnh hơn, anh giơ đũa phép lên chuẩn bị nhớ đến thần chú nào đó nhưng thần chú chưa kịp nói ra thì đã có cái gì xẹt qua từ bên cạnh anh lao xuống hồ lôi Harry đang nửa chìm nửa nổi lên trên bờ.

“Harry!” Snape hoảng hồn nhìn vào cậu nhóc nhìn qua rất không ổn bên cạnh mình, lúc này anh mới nhận ra người cứu Harry lại là con rắn mà giáo sư Riddle thường xuyên mang theo bên người.

[Này, nhóc không sao chứ?] Nagini bò tới gần Harry, phun lưỡi hỏi.

Harry đang muốn ổn định hô hấp của mình, không để ý đến Nagini. Trên thực tế cho dù cậu có thể nói chuyện nhưng cậu sẽ không trả lời Nagini. Cậu còn chưa muốn mình lộ ra là Xà Khẩu, bởi cậu không muốn dính líu quan hệ gì tới Voldemort hết.

[Tom, không phải nước vào trong óc nên nhóc ấy mới không nói lời nào chứ?] Không được Harry trả lời, Nagini ngây thơ hỏi người nào đó làm cho Harry nhắm mắt lại, thái dương run rẩy một trận.

Đầu óc mày mới bị nước vào, đầu óc mày và Voldemort đều bị nước vào hết!