[Harry Potter Đồng Nhân - Salgod] Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước

Chương 11: Cực Phẩm






EDIT: YURI OZAKI
BETA: KIU
- o0o-
Có rất nhiều chuyện có thể khiến Godric vui sướng, trong đó mạo hiểm ở những nơi không biết tên chắc chắn là chuyện vui vẻ nhất.

Mà lần này, chỉ số vui vẻ của Godric cao hơn hẳn mấy lần mạo hiểm trước đây, bởi vì có Ariel xuất hiện, bản thân sự tồn tại của người này đã quá thú vị rồi.

Đối với Godric mà nói, ăn uống no đủ sau đó đùa cậu bạn này một chút, cho dù đối phương biểu hiện ra dáng vẻ ngốc ngốc hoảng hốt, hay thẹn quá hóa giận, đều rất sảng khoái, quan trọng nhất là, dù Ariel có cáu kỉnh, nhưng sẽ không kéo dài quá lâu, cơ bản là sẽ không tới đêm, Godric đánh giá rất cao phẩm chất ưu thứ này.

Đương nhiên, Godric cũng sẽ bị đối phương có qua có lại đáp lễ, số lần còn không ít, nhưng mà, Godric cũng không để ý, lòng dạ cậu trước nay luôn rất rộng lượng.

"Đó là tiếng nước thì phải......" Godric thính tai nghe được tiếng vang nơi xa truyền đến, nói: "Hình như sắp đến thác nước."
Ariel không có phản ứng.

"Đúng rồi, cậu tới thác nước làm gì?" Lúc này Godric mới phát hiện ra cậu chưa biết mục đích chuyến đi này của bạn đồng hành.

Ariel chớp chớp mắt, vẫn không trả lời.


Godric đợi nửa ngày, mới nói: "Thật sự không phải hái hoa cho người yêu?"
Ariel ném qua một cái liếc mắt như dao.

Cũng đúng, nhớ lại biểu hiện trên đường đi của Ariel, quả thực không giống đang có vợ.

Godric sờ cằm: "Cái nguyệt thần chúc phúc gì gì đó hẳn là rất đẹp, nếu không cậu cũng hái một ít mang về đi, dỗ con gái tuyệt đối hữu hiệu." Tính cách Rowena luôn bắt bẻ nên thứ cô coi trọng tuyệt đối không phải vật phàm.

Godric chép miệng, nhớ tới chuyện gì đó lại nói: "Thật ra dù không có gì cũng không sao, ai gả cho cậu chắc chắn rất may mắn, nấu ăn ngon thân thủ tốt, còn cực kì thú vị......" Trong thế giới hỗn loạn hiện tại, thân thủ tốt là điều kiện tiên quyết để sinh tồn, nấu ăn ngon đại biểu chất lượng cuộc sống cao, làm người hài hước giúp đời sống tinh thần không thiếu niềm vui.

Cực phẩm.*
(*cực phẩm ý là tốt nhất, có giá trị nhất, không biết phải để từ nào cho thuần việt nên để vầy nha.)
Đây là vị trí Godric cho Ariel.

Người tốt như vậy nếu bị phụ nữ trói chặt, thật sự quá nhàm chán.

"Tớ biết rất nhiều nơi thú vị, cậu muốn đi xem không?" Godric đột nhiên chuyển đề tài, đôi mắt tỏa sáng nhìn thiếu niên tóc đen.

Ariel nhíu mày, tỏ vẻ hoang mang với hàm nghĩa trong lời Godric.

"Có tớ làm cộng sự, bảo đảm cậu sẽ không lạc đường!" Godric càng nói càng hăng say: "Nhất định chơi rất vui."
Ariel ngốc ngốc nhìn Godric hứng thú bừng bừng.

"Tuy phải có vợ, nhưng kết hôn quá sớm sẽ rất nhàm chán." Godric vỗ vỗ vai Ariel, tiện đà lầm bầm lầu bầu: "Ừm, phải mang hoa về trước, đính hôn với Rowena, rồi đi ra ngoài chơi thêm mấy năm, sốt ruột kết hôn làm cái gì......!Đều do thầy......!Hừ......"
Godric đột nhiên gõ đầu: "Bản thân thầy cũng chưa kết hôn, sao lại ép tớ kết hôn trước?"
Godric cảm thấy bản thân bị thầy lừa, buồn bực xoa đầu: "Không công bằng, đáng chết, bắt thầy ấy tìm sư nương cho tớ trước đi!"
Ariel nhìn vẻ mặt Godric liên tục thay đổi, cuối cùng dừng lại ở một vẻ mặt Ariel không cách nào hình dung được, có chút méo mó, có chút dữ tợn, còn có chút ai oán và tức giận bất bình, việc này đối với năng lực phân biệt của Ariel mà nói, quá phức tạp.

"Cậu cũng không vội kết hôn đâu nhỉ?" Lần thứ hai Godric quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn nhất, đủ để lóe mù mắt Ariel.

Ariel theo phản xạ có điều kiện lắc đầu.

Godric cười càng xán lạn: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
So sánh giữa việc kết hôn với Rowena và đi mạo hiểm cùng Ariel, hiển nhiên cái sau hấp dẫn hơn, ít nhất Rowena không biết nấu cơm.

Bên kia, vẻ mặt Ariel càng ngày càng mờ mịt cho thấy hắn không thể theo đuổi kịp tư duy của Godric.


Hai người tiếp tục đi về phía trước, Godric vì không còn bối rối với việc kết hôn nên tâm trạng rất tốt, đi đường còn nhảy chân sáo, Ariel theo sau lại có vẻ trầm tư, hắn còn đang hóa giải một câu đông một câu tây lúc trước của người nào đó, trên thực tế, trừ câu phán đoán, câu trực tiếp và câu trần thuật, câu thoáng vòng vo một chút hoặc dài dòng kích động quá mức, hắn đều không hiểu lắm.

Sớm biết thế đã mang theo người phiên dịch, Ariel thở dài trong lòng.

......!
Tiếng nước càng lúc càng lớn, Godric đã ngửi được hơi nước tươi mát, đi nhanh hơn về phía trước, gạt những chiếc lá cây màu xanh lục rũ xuống che khuất tầm mắt từ trên cao, Godric ló đầu ra.

"Hả?" Liếc mắt một cái là thấy nguồn nước Godric không khỏi có chút thất vọng: "Đây đâu tính là thác nước......"
Ariel theo sát sau đó, tầm mắt đảo qua, đây xác thật không phải thác nước, chẳng qua chỉ là một cái hồ hơi lớn hơn con sông bình thường một chút đi ngang qua khu rừng này mà thôi, sở dĩ có tiếng vang xôn xao, cũng chỉ là bởi vì trên cái hồ này có vách đá nhỏ tầm năm mét, hoặc coi như là bản thu nhỏ của thác nước?
Nhìn chung quanh một vòng, Godric buồn rầu: "Ở đâu ra nguyệt thần chúc phúc?"
Đừng nói là nguyệt thần chúc phúc, ngay cả một cây cỏ trông giống hoa cũng không có, tất cả đều là thực vật xanh mướt đủ loại kiểu dáng.

Godric lâm vào tự hỏi, nguyệt thần chúc phúc......!Chẳng lẽ là đêm trăng tròn mới nở hoa? Nhưng mà, hiện tại còn cách ngày trăng tròn rất lâu.

Làm sao bây giờ?
Godric quay đầu, thấy Ariel đang dùng ánh mắt không hình dung nổi nhìn cậu, từ từ, còn cực kì chăm chú?
Godric sờ sờ mặt, trên mặt cậu có cái gì sao?
Ariel tiến lên vài bước, đi đến bên hồ, nhìn chằm chằm xuống, vẻ mặt mang theo sự nghiêm nghị hiếm thấy.

"Ariel?" Godric nghiêng đầu kêu.

Ariel đột nhiên lui ra sau một bước, mày cũng nhăn lại, tỏ rõ vẻ không thích nơi này.

Godric có chút khó hiểu, ngồi xổm xuống, vốc một ngụm nước rửa rửa mặt, sau đó lại vốc một ngụm nước uống thử, lông mày giương lên: "Mang chút vị ngọt, cậu uống thử?"
Ariel không động.

Trái ngược với cảm xúc bài xích của Ariel, Godric sau khi thoát khỏi thất vọng thì lại rất thích nơi này, như thể không khí ở đây mang theo yếu tố làm người sung sướng.

Dùng tay lay động mặt nước, Godric thẳng lăng lăng nhìn xuống, chớp chớp mắt, cậu lẩm bẩm: "Phía dưới hình như có cái gì đó."
Sắc mặt Ariel trầm xuống.

Đôi mắt màu lam của Godric lập loè thần thái nào đó, cậu nhếch môi: "Tớ đi xuống nhìn thử."
Vừa nói xong, Godric lập tức bùm nhảy xuống, nước văng tung tóe, đánh vào Ariel đang vội vã vươn tay chuẩn bị túm cậu.

Ariel túm hụt, sắc mặt càng trở nên khó coi.


Hắn cũng không nhận thấy đáy hồ có gì khác thường, chẳng qua, hắn không thích nơi này, không biết tại sao.

Do dự, Ariel đứng yên không nhúc nhích, chuyên chú nhìn mặt hồ đã khôi phục sự phẳng lặng, hắn không thấy Godric, có lẽ người kia đã lặn xuống nơi khá sâu.

Đột nhiên, Ariel ngẩn ra.

Hơi thở của Godric biến mất.

"Godric......" Âm điệu như một tiếng thở dài.

"Ngu xuẩn." Lại thêm một tiếng.

Nếu Godric ở đây, cậu nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm phát hiện người đang mắng cậu chính là thiếu niên tóc đen cho tới nay luôn an tĩnh đi theo cậu, chưa bao giờ phát ra nửa tiếng vang.

Ariel mắng xong lập tức bùm một tiếng, cũng nhảy xuống.

......!
Mười phút sau, bờ hồ đột nhiên dần hiện ra sáu bóng đen, nhìn kĩ sẽ thấy, là sáu phù thủy mặc trường bào màu đen, hẳn là độn thổ tới.

Bốn người trong đó có vẻ cao lớn, đeo mặt nạ màu đen, không thể phân biệt được nam nữ, mà hai người còn lại có vẻ là dẫn đầu, hai người này không đeo mặt nạ, một người trong đó đang cúi đầu nhìn thứ trong tay.

"Thế nào?" Một người khác quay đầu hỏi, đó là gương mặt của thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trên mặt mang theo vẻ lãnh đạm không hợp tuổi.

Người đang tập trung vào vật phẩm trong tay rốt cuộc ngẩng đầu, thình lình một gương mặt giống người kia như đúc, nhìn dáng vẻ là song sinh: "Hơi thở của chủ nhân biến mất ở đây." Tạm dừng một lúc lâu, hắn lại nói: "Muốn đuổi theo không?"
Người đặt câu hỏi xoay người nhìn bốn người phía sau: "Thi vệ không xảy ra chuyện, chủ nhân hẳn là không đáng ngại......!Tiểu thư Aisa còn đang ngủ, nơi này cũng không phải là nơi nguy hiểm gì, chúng ta vẫn nên cẩn thận tránh gây trở ngại cho chuyện của chủ nhân."
Giây tiếp theo, sáu bóng người biến mất, tựa như trước nay chưa từng xuất hiện.
HẾT CHƯƠNG 11