[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 95




Posted by Liễu Quân on Tháng Chín 30, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Công kích

Editor: Ciel Míp

“Nhìn cái coi!” Draco ác ý giơ lên [Nhật báo tiên tri] kỳ mới nhất, “… Aurthor Weasley, ngày hôm qua lại bị dính vào một vụ án vì kiềm giữ vật phẩm ma pháp mang tính công kích mà phát sinh tranh cãi với những nhân viên cảnh sát trong một vụ án cướp bóc: Ông Weasley dường như được phái qua hỗ trợ ‘Mad-eye Moody’ (Ciel: Moody-mắt-điên: tác giả viết đấy nhá, ta hem liên quan!) trợ giúp — vị sở trưởng sở thần sáng tiền nhiệm, vì không cách nào phân chia sự khác nhau giữa việc bắt tay và ý định cướp bóc mà phải về hưu. Cho nên rất tự nhiên, khi ông Weasley đến nhà để hỗ trợ ông Moody, ông Moody lại một lần nữa phát ra cảnh báo sai. Ông Weasley không thể không giải thích một số lớn người mới có thể thoát khỏi những cảnh sát kia. Nhưng ông không muốn trả lời vấn đề của phóng viên [Nhật báo tiên tri]: vì sao lại làm cho bộ trưởng bị cuốn vào một màn thất lễ trong tình cảnh xấu hổ như thế.”

“Còn có một tấm hình nữa nè, chồn thúi!” Draco dùng ngón tay nhẹ nhàng phe phẩy tờ báo một chút đem nó phất cao, “Là hình cha mẹ của mày đứng trước cái chuồng của tụi mày ak — nhưng mà nếu mẹ mày gầy hơn một chút sẽ tốt hơn, không phải sao?”

Ron Weasley tức giận đến toàn thân run rẩy: “Ngậm cái miệng thúi của mày lại, Malfoy!”

“Aha? Chẳng lẽ tao nói sai sao hả?” Draco cười lạnh, “Nhìn coi…” Cậu quét mắt tới hai tay áo chùng của đối phương, “Nhà mày thiệt sự là nghèo tới đáng thương… Nhìn vậy cái nhà như vậy… còn thua cái phòng bếp ở nhà tao nữa…”

“Đã đủ rồi, Draco.” Harry ngoài dự đoán của mọi người tiến lên một bước ngăn cậu ta lại, “Đừng quên thân phận của cậu…” Cậu nhìn Ron Weasley, “Sao lại phải làm chuyện tự hạ thân phận chứ?”

Blaise ở một bên hai tay ôm ngực, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đừng quên phong phạm quý tộc của cậu…”

Draco nhìn Harry, ưu nhã nhướng mi: “Cậu nói đúng, tớ không nên phân cao thấp với đám nghèo kiết xác này.” cậu khinh miệt cười, ném tờ báo vô mặt Ron Weasley.

“Chúng ta đi.” Blaise lôi Draco đi.

RẦM! Ngay thời điểm ba người quay người chuẩn bị rời đi, Harry cảm thấy một cổ ma lực đánh úp đến cạnh bên mình!

“Draco!” Harry vô thức kéo Draco ra sau mình. Draco còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một đạo ma chú phóng trúng người Harry: “Harry — “

Nhưng đạo ma chú đó lại bị bắn ngược lại, Harry chỉ bị đánh trúng lui về phía sau mấy bước, Draco vội vàng ôm lấy cậu từ phía sau. Blaise thì móc đũa phép, trực chỉ đối diện vào vị vừa mới phát ra thần chú — đang từ trên lầu khập khiễng xuống – Moody.

“Trò — sao trò có thể —” ánh mắt Moody hung ác trừng Harry, “Nó —”

“Đây là vấn đề trong nội bộ học việc bọn tôi, không tốn sức giáo sư ngài hao tâm tổn trí.” Blaise nhìn thẳng vào đối phương, “Cho dù ngài là giáo sư, cũng không thể không nói lý mà trừng phạt học sinh! Nhất là…” Cậu nhìn đũa phép trong tay gã, “Dùng thần chú không có ý tốt nào đó…”

“Gia tộc Zabini …” Moody nheo mắt lại, cái tròng mắt màu xanh ma nhãn quay cuồng đảo vòng vòng trong mắt, “A… Ta nhớ cha mi…”

“Tôi có rất nhiều cha, ngài biết người nào?” Blaise không lưu tình chút nào phản bác, cậu cũng không giấu diếm thân thế của mình, dù cho… chuyện này hơi khó chịu… Cậu cắn chặt môi dưới.

“Harry…” Draco thấp giọng hỏi, “Cậu… Cậu có ổn không?”

“Không có việc gì…” Ngực chỉ đau tợn thôi, Harry nghĩ, cậu giãy dụa ngồi thẳng lên, nhìn Moody.

“Harry… Nó là một…” Moody hình như rất muốn lôi kéo làm quen với cậu, gã tiến lên vài bước.

Harry cự tuyệt: “Giáo sư, tôi chỉ là một học sinh bình thường, ngài hẳn nên gọi tôi là… trò Potter…”

“Bọn chúng đều là Slytherin chết tiệt! Trò không nên ở chung một chỗ với chúng nó!”

“Thật xin lỗi, tôi cũng là một thành viên Slytherin ‘Chết tiệt’ trong miệng ngài…” Harry lạnh lùng nói, “Thần chú vừa rồi người ở chỗ này đều nhìn thấy, tôi sẽ nói cho viện trưởng của tôi và hiệu trưởng.” Trong mắt của cậu tràn đầy hàn ý, “Draco, xem ra tớ chỉ sợ phải đi bệnh thất một chuyến rồi, giúp tớ thông tri ngài hiệu trưởng…” Nói xong, cậu tránh khỏi cánh tay Draco đang đỡ mình, khụ thấp một tiếng, chậm rãi đi khỏi đại sảnh đường.

“Harry —” Blaise vội vàng đi với cậu, “Tớ đi chung với cậu sang đó…” Cậu chú ý thấy ánh mắt của Harry, vội vàng nói, “Draco đã tìm giáo sư Snape rồi.”

“Cảm ơn…” Harry ho khan một tiếng, cảm thấy trong cổ họng có một chút cảm giác tanh ngọt, đoán chừng là ngực bị tổn thương rồi. Nếu không phải… Tay của cậu sờ đến dây chuyền trước ngực…

“Thần chú vừa rồi không làm cậu bị thương chứ?” Blaise vội vàng hỏi, “Tớ đã nhìn thấy thần chú bắn ra rồi, là chuyện gì xảy ra?”

“May mắn là cái này…” Harry móc ra trong chuỗi dây trong áo.

“Tín vật của tộc trưởng gia tộc Prince?!” Blaise chỉ nhìn một cái đã nhận ra rồi, “Làm sao lại ở chỗ cậu?” Gia tộc Prince không phải đã không có người thừa kế sao? Không đúng! Tớ nhớ rõ con gái duy nhất của gia tộc Prince gả cho một Muggle, cái gã Muggle kia tên gì…

“… Cho dù bọn nhỏ có làm cái gì không đúng! Ông ta cũng không thể làm như vậy…” Pomfrey phu nhân quát, “Thân thể Harry vốn đã yếu, còn bị đạo ma chú này đánh trúng! Nếu không phải trên người cậu bé có vật phẩm phòng ngự ma pháp công kích, đã sớm đi nửa cái mạng rồi! Đã vậy, cậu bé còn bị thương…”

“Alastor chỉ chưa thích ứng trong thời gian này thôi, cô biết tính tình của cậu ta mà…” Dumbledore cười khổ, bây giờ mình lại không thể đuổi việc gã.

“Đều là tại ông không chọn lựa giáo sư cho tốt!” Phu nhân Pomfrey chỉa họng súng nhắm ngay Dumbledore.

Phu nhân Pomfrey phát thần uy, Snape ngồi ở cạnh giường Harry, nhìn cậu uống xong ma dược, mày nhíu lại thật chặt: Barty Crouch Con… Nếu không phải mình đem dây chuyền Prince gia cho em ấy, lỡ như em ấy bị trúng ma chú kia… Cho dù vậy đó chẳng qua là một ma chú biến hình, nhưng mang đến sỉ nhục như vậy nghĩ mà biết…

Harry cầm chặt tay của anh, lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì. Draco rất 囧 ho khan một tiếng, ý bảo hai người bên này còn có người, Snape nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc cậu ta một cái, ý là con còn không mau cút đi! Draco quăng ánh mắt cầu trợ cho Harry: đừng đuổi tớ đi, Harry Blaise thì càng xem càng kỳ quái: ba người này sao lại quái quái thế nào ấy…

Draco đứng dậy: “Hiệu trưởng, về chuyện này… Tôi hi vọng ngài có thể cho tôi một lời giải thích. Giáo sư công kích học sinh trong trường học… Giáo sư này có hợp cách hay không – không thể không làm chúng tôi sinh ra hoài nghi! Hơn nữa…” Cậu dừng một chút, “Nếu như tôi nhớ không lầm… Ngay từ đầu đối tượng giáo sư Moody muốn công kích hình như là… Tôi…”

Công kích người thừa kế gia tộc Malfoy… Cái tội danh này cũng không nhỏ! Hơn nữa gia tộc Malfoy còn là giáo đổng từ xưa tới nay của Hogwarts, lỡ như Lucius Malfoy truy cứu tới… Vậy Moody chịu hết nổi rồi…

“Nếu như… Hiệu trưởng ngài không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì…” Trong ánh mắt màu bụi lam của Draco một mảnh lạnh buốt, “Tôi nghĩ, cha tôi hắn rất thích ý nghe tôi nói một ít tin đồn thú vị ở trường học…”

Nhưng Dumbledore khó được trấn định, cụ vuốt vuốt đám râu hoa râm, gật gật đầu: “Cậu Malfoy, thầy biết rõ trò quan tâm Harry. Nhưng chuyện này… Thầy nghĩ, hãy để cho tự Harry quyết định đi!”

Harry làm sao không rõ ý của Dumbledore, dù sao hiện tại Voldemort còn là hình thái linh hồn, muốn tiêu diệt hắn, nhất định phải làm hắn sống lại! Cho nên, hiện tại bọn họ vẫn không thể động vào gã Moody giả này, nhất định phải đợi đến lúc hết thảy mọi điều kiện đều thành thục, mới có thể một kích tất trúng!

Harry gật đầu: “Đúng vậy, hiệu trưởng. Con nghĩ… Giáo sư Moody dù sao cũng đã từng là Auror, có một chút thói quen của Auror không thể tránh khỏi… chuyện ngày hôm nay… vẫn nên bỏ qua đi…”

“Harry!” Draco hô, “Ổng đối với cậu như vậy… sao cậu có thể khinh địch như vậy chứ hả…”

“Tớ biết rõ Draco quan tâm tớ…” Harry bất động thanh sắc đè lại tay cậu ta, “Nhưng tớ nghĩ… Không cần vì một việc nhỏ như vậy mà huy động nhân lực.”

“Cha đỡ đầu!” Draco bực tới nỗi lôi luôn xưng hô khác với Snape ra luôn, cậu không tin cha đỡ đầu cũng sẽ đồng ý với Harry.

Nhưng Snape lại gật đầu: “Ta tôn trọng quyết định của Harry.” Tình hình bây giờ xác thực không thích hợp để lộ Barty Crouch Con, “Draco, Harry có tính toán của em ấy, con không cần lo lắng.”

“Nhưng…” Draco muốn nói lại thôi, cậu nhìn bạn tốt, Harry lắc đầu với cậu, cậu cũng chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống.

Đệ nhị thủ tịch Slytherin năm thứ tư bị công kích, nhưng lại không hề có động tĩnh gì. Mà ngay cả thiếu gia Malfoy gần đây giao hảo với chúa cứu thế cũng không có hành động nào, chuyện này không thể không làm các học sinh Slytherin cảm thấy nghi hoặc. Cứ như vậy, trong loại không khí quỷ dị này, Slytherin bọn họ cùng cộng đồng Gryffindor tiến đến tiết đầu tiên của khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám trong học kỳ mới.

Tất cả học sinh Slytherin đều tới rất sớm, tất cả bọn họ đều lẳng lặng ngồi yên ở phía sau phòng học, lật xem sách giáo khoa trong tay. Mấy Gryffindor thì lại rất thưa thớt, bọn họ tranh nhau ngồi ở phía trước nhất, đều xì xào bàn tán. Ron Weasley hưng phấn oang oang cái gì đó, nói gì mà cặp anh em song sinh anh nó nói khóa của Moody sẽ vô cùng hăng hái gì gì. Lời nói này của nó làm không ít tiểu sư tử vây xem, vẻ mặt nó đắc ý.

Hermione Granger vốn ngồi cạnh nó đã mang vẻ mặt không kiên nhẫn, rốt cục chịu không được tiếng huyên náo ồn ào của mọi người hét: “Ron! Cậu đã nói đủ chưa?! Tôi còn muốn chuẩn bị bài!”

“Cậu chuẩn bị bài của cậu, đâu có liên quan gì tới tôi…” Ron Weasley nói thầm, “Cô sắp thành con mọt sách rồi! Khó trách không ai muốn…”

“RẦM!” Granger quăng sách lên bàn đánh một tiếng to, làm mấy người khác sợ hãi hô nhỏ. Granger đứng dậy, trừng mắt đối phương: “Tôi có bạn trai hay không là chuyện của tôi!” Nói xong, cô ôm sách, đeo cặp táp lên, đi xuống ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên — chỗ đó, đúng lúc là khu vực của Slytherin.

Trong phòng học thoáng cái yên tĩnh trở lại, mấy Gryffindor đều bị hành vi can đảm của Granger làm cho sợ hãi. Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy thanh âm đặc biệt của Moody. đúng là tiếng L…ốc… cố…c âm thanh của bước chân truyền vào từ hành lang.