[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 37: Mua sắm trước khi vào học




Đông Phương Điểm Trần

o0o

Sinh hoạt nghỉ hè trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, Hogwarts sũng sắp vào học. Sáng hôm trước, Harry đã nhận được danh sách đồ dùng học tập năm nay từ Hogwarts. Harry lập tức gửi thư cho Draco, hẹn nhau cùng đi Hẻm Xéo mua sắm.

Sáng sớm hôm nay, Snape mang theo Harry thông qua lò sưởi tới Hẻm Xéo. Nhưng bọn Draco còn chưa đến, Harry có chút nhàm chán mà hết quay trái lại quay phải cái đầu, chợt mắt sáng lên, sau đó nhịn không được hỏi: “Mr, em có thể ăn kem không?”

Tốt lắm, tên du côn cắc ké này lại dám đưa ra yêu cầu với mình rồi! Snape đen mặt phóng lãnh khí tại chỗ: “Cậu Potter, chẳng lẽ đầu em cũng chất đầy đồ ngọt giống Dumbledore sao?” Anh cúi đầu xuống, hung dữ trừng mắt với cậu. Mà Harry dùng đôi ngươi xanh biếc như ngọc lục bảo, chớp chớp mắt nhìn lại anh, trong mắt tràn đầy ước ao.

Snape đột nhiên quay đầu đi – ta đối với tên nhóc này căn bản là không có cách! Anh gian nan thở dốc một hơi: “… Đi thôi – nhớ kỹ chỉ có thể ăn một cái…”

Harry lập tức nhảy cẫng lên hoan hô: “Em biết Mr là tốt với em nhất mà!” Cậu lôi kéo tay Snape chạy về phía tiệm kem “Em muốn ăn kem vị cỏ xanh lâu rồi…”

Ta thực sự xong rồi… Merlin ơi, ngài ném xuống cho ta cái dạng tiểu cự quái gì đây! Snape ở trong lòng nguyền rủa, phỉ nhổ mình tại sao lại không chịu được cái hấp dẫn này như vậy!

“Mr…” Một vật lành lạnh băng băng chợt kề vào khóe môi “Mr muốn nếm thử không?”

Snape khinh bỉ liếc cái vật có phết đầy kem bơ trắng như tuyết: “Cậu Potter, là chuyện gì làm em nghĩ rằng ta sẽ thích cái thể loại… thức ăn này?”

“Mr nếm thử đi mà – không phải ngọt lắm đâu.” Harry kiễng chân rất có khí thế nếu anh không chịu ăn sẽ không buông tha, “Mr thử đi mà…”

Snape đấu không lại được đôi mắt kia – đôi mắt mèo xanh biếc ươn ướt nhìn mình, chỉ có thể cau mày, liếm một ngụm kem – coi như cũng được, không phải quá ngọt, xem như khẩu vị của tên du côn cắc ké này cũng không đạt tới trình độ quỷ dị như Dumbledore.

“Ăn rất ngon đúng không!” Harry cười rút tay về, bản thân cũng cắn một ngụm lớn – không để ý chút nào về việc hai người vừa mới thực hiện hành vi được gọi là ‘Hôn gián tiếp’.

Mười lăm phút sau, rốt cục Draco dưới sự dẫn dắt khoan thai của Lucius cũng chậm rãi đi đến. Tiểu quý tộc bạch kim liếc mớ đồ ăn “Rất không quý tộc” trên tay Chúa cứu thế, sau đó ngẩn đầu, cao ngạo nói: “Cậu có biết tớ và ba ba vừa mới đi nơi nào không, Potter?”

“Tớ không có hứng thú biết đâu – tớ chỉ biết là, cậu đã làm một việc rất không Slytherin, cậu ĐẾN MUỘN!” Harry không chút lưu tình mà đả kích tiểu quý tộc bạch kim “Việc này không hề quý tộc nha…”

Cằm nhỏ của bạch kim tiểu quý tộc vừa giơ lên lập tức hạ xuống, sau đó không phục mà hô lên: “Chúng tớ vừa mới đi đến hẻm Knockturn! Là hẻm Knockturn đấy! Cậu đã qua đó bao giờ chưa?!”

“Hẻm Knockturn?” Harry nhíu mi “Tớ chưa từng đến – giáo sư nói, chỗ đó quá nguy hiểm, hiện tại, tớ chưa thích hợp đến đó!”

Cằm Draco một lần nữa ngẩng cao, ngữ khí lại nâng lên: “Xem đi, tớ có lá gan hơn cậu đấy!”

Nhưng Harry căn bản không có hứng thú cùng cậu so gan, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đó là đặc trưng của Gryffindor…” Đả kích tiểu quý tộc bạch kim tới nổi không đứng dậy được. Sau đó, cậu chạy đến bên người Snape nhu thuận nói: “Mr, chúng ta có thể đi mua sách chưa?”

Harry Potter – cậu nhớ lấy! Đây là tiếng lòng của tiểu quý tộc bạch kim theo sau ba người.

“Hôm nay Gilderoy Lockhart sẽ tự tay ký tặng sách tự truyện ‘Cái tôi thần kỳ’?” Harry đánh giá tấm Poster lớn trên tủ kính của tiệm sách Flourish & Blotts “Đây là cái gì? Ai là Gilderoy Lockhart?” Cậu đánh giá luôn một đám lớn nữ pháp sư đang chen chúc ở cửa lớn, một nam pháp sư xấu hổ đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Làm ơn trật tự, thưa quý ông, quý bà, hiện tại đừng chen lấn, cẩn thận đừng làm hư sách vở…”

“Một kẻ còn thích chải chuốt giống công hơn cả Lucius.” Snape không chút lưu tình đả kích mặt mũi của bạn tốt.

Lucius lôi kéo cánh tay con trai, bất mãn nói: “Severus, cậu làm sao có thể nhập tôi với cái bao cỏ đó thành một chứ? Ít nhất – tôi so với hắn có thực tài lớn hơn nhiều, mà còn đẹp hơn hắn nhiều nữa!” Anh vuốt vuốt mái tóc dài bạch kim phiêu dật của mình, kiêu ngạo nói.”Con nhớ sách giáo khoa năm nay của bọn con đa phần là sách của hắn…” Draco suy tư, “Đừng nói giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay là fan của hắn nha?!”

“Còn tệ hơn nữa kia – năm nay hắn sẽ là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của con nữa kìa” Snape không vui nói, nghĩ đến bản thân phải làm cộng sự của một tên khốn chỉ biết chải chuốt bảnh bao, anh vô cùng vô cùng khó chịu. Anh nghĩ có nên hay không thừa dịp này giải quyết cái tên kia luôn, có thể giảm được không ít phiền phức về sau – đương nhiên, anh chỉ là nghĩ mà thôi, anh cũng không muốn mang trên lưng tội danh “Mưu sát giáo sư tương lai của Hogwarts.”

Mấy người bọn họ đi vào tiệm sách Flourish & Blotts chỉ thấy Gilderoy Lockhart mặc một bộ áo chùng xanh da trời, rất hợp với màu mắt. Cái mũ chóp nhọn dương dương đắc ý chễm chệ trên đầu tóc cuộn sóng, ngồi ở một cái bàn, bao quanh bốn phía là những tấm Poster cực lớn của hắn. Đang hướng về phía mọi người mà nháy nháy mắt, khoe ra tám cái răng trắng bóng như tuyết dưới ánh đèn flash chớp nhá mà máy ảnh của Roque Hart phát ra.

“Chúng ta muốn đi vào thì phải đến chỗ hắn ký tên sao?” Harry lầm bầm, “Vậy chúng ta phải mua sách làm sao bây giờ?” Nhìn thấy dòng người cuồn cuộn làm Harry thật kinh hãi.

“Yên tâm, nhà Malfoy vĩnh viễn có đặc quyền” Draco cười trả lời, ý bảo bọn họ đi theo Lucius tìm được nhân viên quản lý của tiệm sách, hai đứa nhỏ rất thuận lợi vào trong, tìm được sách vở hai cậu muốn, đợi cho sách vở hai cậu đã được thu nhỏ, đóng gói xong mới xuống đại sảnh tiệm sách.

Một gã đàn ông thấp bé, nhanh nhẩu cầm cái máy ảnh đen thùi nhảy hết bên này tới bên kia mà chụp, mỗi lần ánh đèn Flash nhá lên, cái máy ảnh sẽ phun ra một cỗ sương mù màu tím.

Nhiếp ảnh gia này lại la lớn với mọi người: “Tráng sang, tránh sang bên! Đây là ảnh chụp cho ‘Nhật báo tiên tri’ đó!”

“Ron Weasley!” Draco nhận ra một người trong đám đông kia, “Thực sự là không may…”

“Malfoy!” Weasley đã nghe được thanh âm của cậu, hung dữ trừng mắt. Bên cạnh cậu ta còn có vài người, màu tóc giống nhau, không khó để đoán ra thân phận của bọn họ.

“Thoạt nhìn…” Draco chậm rãi nói, “Ba mẹ mày vì mua mấy thứ này mà phải nhịn đói cả tháng ha?”

“Mày” Weasley đang muốn tiến lên lại bị mẹ cậu ta níu lại.

“Ron!” Aurthur Weasley chen ra từ đám đông, “Làm sao vậy…” Nhưng vừa nhoáng thấy Lucius, ông lập tức thay đổi sắc mặt, “Lucius Malfoy…”

“A… Aurthur Weasley?” Lucius khoát tay trên vai Draco, vẻ mặt giễu cợt, “Tôi nghe nói bộ Pháp Thuật hiện tại đang rất bận rộn với những cuộc kiểm tra đột xuất… Tôi nên hi vọng họ sẽ phát thêm phí tăng ca cho ông nhỉ?”

“Malfoy, chúng ta đối với cái gọi là sỉ nhục của pháp sư không có chung quan điểm.” Aurthur Weasley đỏ mặt nói.

“Đây là chuyện rõ ràng.” Lucius vừa nói vừa dùng mắt đánh giá Granger và cha mẹ cô đang đứng một bên, “Nhìn xem những người này… ban đầu ta còn nghĩ rằng các người còn chưa phải lưu lạc tới bước na…”

Cái vạc của Ginny Weasley theo tiếng hô của nàng, bay ra ngoài, còn kèm theo một tiếng ‘Bang’ vang lên khi kim loại va đập Authur Weasley đánh về phía Lucius, hai người ngã lên một giá sách, hơn mười bảy quyển sách bay xuống ‘Bùm’, ‘Bùm’ đổ ập xuống đầu họ. Mà bên cạnh lại vang lên những tiếng la cổ vũ, cố gắng hét lớn: “Cha, đánh hắn! Đánh hắn!”, còn có Molly Weasley thét lên: “Đừng, Đừng đánh!”, một đám người chạy trốn tứ tán, làm ngã rất nhiều giá sách.

“Đủ rồi!” Snape thực sự không rõ, rõ ràng Lucius đã không muốn đem bản nhật kí cho Ginny Weasley nữa rồi, sao hai người này còn đánh nhau! Anh dùng đũa phép tách hai người này ra xa, khóe miệng Aurthur Weasley bị kéo rách, mà Lucius bị một cuốn Bách khoa toàn thư đập trúng mắt, cả hai người đều hết sức chật vật.

“Hai… quý ngài… các ngài đều trưởng thành rồi, cũng nên học cách dùng đầu óc suy nghĩ…” Snape chậm rãi nói, “Ít nhất, làm gương cho con các người…”

Aurthur Weasley cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đúng thật rất mất mặt, nên lúng ta lúng túng dẫn mấy đứa nhỏ rời khỏi tiệm sách Flourish & Blotts, Lucius đứng lên, móc từ trong túi ra một cái khăn tay, che đi vết máu bầm nơi mắt, đi đến bên người Snape.

“Hành vi Slytherin cỡ nào a…” Snape không chút lưu tình châm chọc, “Hay là nói, đầu óc của anh đã thoái hóa đến độ chỉ có thể sử dụng tứ chi mà suy nghĩ?”

“Đừng nói vậy, Severus, đây chẳng qua là… Sai lầm nhất thời…” Trên mặt Lucius nổi lên một tia phấn hồng khả nghi, vội nói sang chuyện khác, “Đúng rồi! Mặt tôi không sao chứ?” Anh vội vàng rút ra một tấm gương cẩn thận đánh giá lại mặt mình, “Merlin! Cái tên Aurthur Weasley chết tiệt – ra tay độc ác như vậy!” Anh vừa sờ vệt máu bầm thật lớn đọng bên mắt trái vừa phàn nàn.

“Đáng đời…” Snape hừ lạnh.

“Phong phạm quý tộc của ba ba cậu thực là…” Harry ở một bên chậc lưỡi với Draco. Shara: Chẹp, đứng ngoài coi kịch hay rồi làm bộ làm dáng như vậy là sek chời… (#O#)

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco đỏ bừng, không nói một lời, chỉ trừng mắt liếc cậu một cái.

“Đúng rồi, cậu ở đây… có thể cho tôi lượng Dược Mỹ Dung mới không?” Lucius dùng bùa chú trị khỏi các vết thương khác, liếc tròng mắt ứ máu nói, “Mặt của tôi rất quan trọng nha…”

“Nếu tôi nhớ không lầm, thì độc dược tháng này tôi mới giao cho ngài, ngài Malfoy!” Snape bất mãn nói: nói đi nói lại – tại sao trước kia mình trở thành bạn tốt với người này chứ? Chắc chắn lúc ấy, bản thân mình bị váng đầu rồi!

“Đã dùng hết rồi.” Lucius một bên trả lời, một bên soi gương, vết bầm đang dần biến mất, “Lần sau cậu gửi thêm nhiều hơn chút đi.”

“Tự đi đến tiệm ma dược mà mua.” Snape thực sự chịu hết nổi, “Tôi không phải là thầy thuốc chuyên dụng của anh! Potter, chúng ta đi!” Anh kéo Harry ra khỏi tiệm sách.

“Ah ha… ông bạn già của tôi – cậu không thể nhẫn tâm như vậy!” Lucius kéo Draco liên tục bám theo, “Độc dược trong tiệm đâu có tốt bằng cậu làm đâu nha…”

Harry đi phía trước Draco hướng về phía cậu nhóc làm một biểu tình trêu chọc, làm Draco giận đến cắn răng: xem xem, chờ khi trở lại Hogwarts mình làm thế nào giáo huấn cậu!