Đông Phương Điểm Trần
o0o
Mùa hè này Harry học xong rất nhiều thứ, Snape đối với cậu có thể nói là dốc lòng dạy dỗ, tuy anh ấy nói cậu vẫn còn nhỏ, không cần quá mức học tập vất vả để khỏi nuốt cả quả táo, không lý giải hết nổi. Nhưng Harry tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, cậu cảm thấy cậu giống như một miếng bọt biển đang hút nước, dốc sức liều mạng học, cậu muốn biết tất thảy mọi sự tình liên quan với giới Pháp Thuật. Nhưng hiện tại, Mr chỉ dạy cậu một ít tri thức căn bản mà thôi, chính cậu cần phải trải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể bước vào giai đoạn luyện tập thực chiến.
Ngày 31 tháng 7, sinh nhật Harry. Mới sáng sớm, Harry đã không thể chờ đợi được mà thức dậy, ngay cả quần áo cũng chưa đổi, cậu cơ hồ là nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống dưới lầu, vừa chạy vừa hô:
“Mr, Mr…”
Snape đang xem ‘Nhật báo tiên tri’ do cú mèo đưa tới ở dưới lầu, trên bàn là bữa sáng vẫn chưa được động đến, thấy Harry tung tăng như chim sẻ chạy xuống, Snape không khỏi nhíu mày: “Cậu Potter, lễ nghi của em đâu?”
Anh dùng ánh mắt không hề vui vẻ đánh giá cậu quần áo không chỉnh, cuối cùng rơi vào đôi chân trần của cậu.
Mặt Harry phừng một tiếng đỏ rực lên, cậu lúng túng nói: “Em… em chỉ quá… hưng phấn… có một chút…” mấy chữ cuối cùng, cậu nói bằng thanh âm lí nhí gần như không nghe thấy, nhưng cũng không thể thoát khỏi cái tai linh mẫn của đại sư ma dược.
Snape nhíu mày, “Hưng phấn… một chút thôi sao? Vậy cậu Potter đây là đang gặp tình huống gì mà rơi vào tình trạng ‘hưng phấn dị thường’ đây? Ta nghĩ… ừm, đây không phải là sinh nhật lần thứ nhất của em a, phải không? Ngữ khí của anh hơi cao lên một tí, mang theo một loại sung sướng không nói nên lời “Thân là viện trưởng Slytherin, ta cũng không hy vọng lễ nghi của toàn bộ học viện Slytherin đều giống như cậu Potter đây… có thể cùng so sánh…”
“Em… em lập tức đi thay quần áo!” Harry vội vội vàng vàng la lớn, xong xoay người chạy lên lầu.
“Ta đã chuẩn bị cho em một bộ áo chùng mới – Lát nữa, Lucius bọn họ sẽ tới thăm – em có thể cùng Draco ra ngoài bay một vòng để làm giảm bớt tinh lực quá dư thừa của hai nhóc con.” Thanh âm không nhanh không chậm của Snape truyền đến từ sau lưng Harry, cậu lộ ra một nụ cười nho nhỏ, trở lại phòng ngủ.
Đầu giường trong phòng ngủ có đặt một bộ áo chùng màu đen, lông mày Harry nhăn lại: Lại là màu đen?! Cậu cầm lên bộ áo chùng, run run mở ra – cũng không tệ lắm, không phải là đen nhánh, bộ áo chùng này dùng một số hoa văn dây leo xanh nhạt viền bên ngoài, chỗ vạt áo cũng có rất nhiều hoa văn đồng dạng, rất hợp với ánh mắt của cậu, Bên hông thả một sợi dây chuyền bạc, rất đẹp mắt. Harry chạy tới phòng tắm, đối diện cái gương bắt đầu đánh giá chính mình, sau đó rửa mặt.
“Ahah… cục cưng bé nhỏ… Good morning!” tấm gương giãy lên một tí rồi chào cậu “Cậu bé hôm nay rất xinh đẹp nha”
“Good moring, bác gương.” Harry lễ phép trả lời ” Hôm nay là sinh nhật của con.” cậu đã có thói quen với việc đôi khi cái gương này sẽ mở miệng nói chuyện, khi đó cậu sẽ trò chuyện dăm ba câu, nhớ tới buổi sáng đầu tiên khi cậu bước đến trước cái gương này, nó đột nhiên mở miệng kêu một câu: “Bé trai cỡ nào đáng yêu nha!” làm cậu giật nảy mình hét một tiếng, hiện giờ ngẫm lại thì rất có ý tứ a.
“Happy birthdaySweet – heart!” Tấm gương giãy nảy “Mỗi ngày nhìn thấy cậu xinh đẹp như vậy làm cho ta vô cùng vui sướng!”
“Mr cũng rất đẹp trai mà!” Harry nói, ” Bác thấy Mr mà không vui thích sao?”
“Ô…” Tấm gương tựa hồ run rẩy, “Hắn à,…Nhóc không biết, trước kia Mr Snape lôi thôi lếch thếch cỡ nào! Hắn luôn không gội đầu, còn có trường bào của hắn nữa, luôn dính đầy ma dược… (phía dưới tỉnh lược 500 chữ)” Quân: Bác gương thân ái, bác ko sợ giáo sư hủy thi diệt tích sao??? dám nói xấu giáo sư với tình nhân bé nhỏ của giáo sư…
“Bác có thể nói với thầy ấy á” Harry nói, ” Giống như nói với con vậy.” Harry cầm lược lên bắt đầu sửa sang lại kiểu tóc của mình.
“Nhóc cho rằng ta chưa nói qua gì sao – đó là một kinh nghiệm đau thương! Ah, Nhóc tốt nhất đem tóc lùa sang trái một tí… như vậy nhìn hợp với áo chùng của nhóc hơn…” Tấm gương lại run lợi hại hơn “Ta nói qua một lần, hắn sẽ lại ếm cho ta một cái bùa chú – cấm ta lại mở miệng đó – hắn rõ ràng chê ta dông dài! Ta nào có! Hắn còn uy hiếp ta, nói ta còn nói nhảm với hắn, hắn sẽ đập ta nát bấy… 55555… May là Merlin tốt bụng đem nhóc tới, thật vất vả rốt cục để ta có người nói chuyện rồi… “
“Ừm… con phải đi ăn điểm tâm rồi, gặp sau nha bác gương!” Harry cắt ngang tấm gương đang thao thao bất tuyệt, chạy trối chết ra khỏi phòng tắm.
Rốt cục, Harry cũng cảm thấy mình phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ Slytherin mới loạch xoạch chạy xuống cầu thang. Snape đối với tiếng bước chân quá lớn của cậu coi như không để ý, anh chăm chú quan sát, đánh giá cậu, bộ áo chùng anh chuẩn bị rất vừa người cậu, thoạt nhìn xinh đẹp cực kỳ. Anh gật đầu khen ngợi, rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
“Draco chừng nào mới đến ạ?” Harry không thể nhịn được hỏi, một bên mở ra mâm thức ăn được bùa giữ ấm vẫn giữ lại độ tươi.
“Chú ý lễ nghi của em – lúc ăn cơm không được nói!” Nghe Harry vừa sáng sớm đã nhắc tới Draco làm Snape rất bất mãn, nhưng vẫn trả lời vấn trả lời vấn đề của cậu “Lucius và Narcassia sẽ dẫn nó tới lúc chín giờ.”
“Ưm…” Harry gật đầu rồi tập trung vào ăn bữa sáng được chuẩn bị cho mình.
Ta là Draco tới thăm phân cách tuyến
” Harry, Happy birthday,” Draco nhào ra từ trong lò sưởi cho Harry một cái ôm, sau đó đưa cho Harry một cái bao nhỏ “Tặng cậu – Nimbus 2001 thế hệ mới nhất, đây là cán chổi tốt nhất hiện tại! Mình bảo ba ba thu nhỏ nó rồi, cậu cứ bảo cha đỡ đầu giúp cậu mở ra là được – bởi vì trong cái chổi này có vài phụ kiện đơn lẻ, nên nhớ sử dụng cẩn thận đấy, đừng làm ảnh hưởng tới tính năng của nó.”
“Cám ơn cậu, Draco” Harry nhẹ ôm cậu ta lại một cái, vui vẻ nói.
Snape phi thường bất mãn phun khí sau lưng Harry, rồi quăng cho Lucius ở sau lưng một cái trừng mắt.
Lucius đối với biểu tình không vui của bạn tốt làm như không thấy. Anh vuốt mái tóc vàng của bạch kim quý tộc nhỏ bé, rồi vươn tay ra bắt tay với Harry: “Sinh nhật vui vẻ, cậu Potter – thoạt nhìn hôm nay cậu rất xinh đẹp” Xong, từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ xinh, “Đây là lễ vật của ta và Narcassia.”
“Cám ơn ngài, ngài Malfoy!” Harry không hỏi trong hộp là gì, mà chỉ tiếp nhận rồi cất vào túi áo trong.
“A, Harry hôm nay Severus đem con chuẩn bị thực đáng yêu!” Narcassia từ trong lò sưởi bước ra, hôm nay cô mặc một bộ váy dài sáng thực nhu hòa, cùng với những phụ kiện, tôn lên nét lịch sự tao nhã, và thướt tha cao quý “Xem ra thưởng thức của cậu ta thực không tệ” Cô lộ ra một nụ cười mỉm mê người.
“Malfoy phu nhân ngài chê cười rồi, ngài vẫn luôn xinh đẹp như vậy!” Harry lên tiếng khen ngợi.
“Harry, con thực hiểu chuyện!”Narcassia tiếp nhận lời khen, lại nhịn không được hôn lên mặt Harry một cái.
Snape đứng một bên nhìn tức đến độ bốc hỏa: tên nhóc này, công phu vuốt mông ngựa trở nên cao minh như thế từ lúc nào vậy… Mắt thấy đôi môi đỏ mọng của Narcassia in trên cái trán trơn bóng của Harry, Snape hận đến cắn răng, anh không thể đợi được mà tiến lên kéo Narcassia ra, thấp giọng nhắc nhở: “Ta nhớ, cô tới là để chúc mừng sinh nhật cậu Potter ‘vĩ đại’ của chúng ta chứ không phải là để phát ra ‘tình thương của mẹ’ vô tận của cô, Narcassia!”
Lucius âm thầm bật cười, vỗ vỗ bả vai con mình: ” Được rồi, tiểu xà, kế tiếp là thời gian của người lớn. Vì sao con không cùng cậu Potter đây ra ngoài chơi? Đây là cơ hội cho các con thử cây chổi mới đó!”
“Dạ được, ba ba” Draco nhu thuận trả lời, sau đó kiêu ngạo ngẩn đầu “Potter, chúng ta đi thôi!”
” Vậy em ra ngoài trước, Mr” Harry kề tai Snape nói.
“Khống chế hành vi của hai người…” Snape chậm rãi nói “Đừng quên các người là Slytherin”.
“Dạ vâng, giáo sư!” Hai tên nhóc trăm miệng một lời trả lời lại, Harry cầm cán chổi mới đi nhanh ra ngoài.
“Phải cẩn thận, đừng để Muggle trông thấy” Narcassia ở phía sau nhắc nhở, “Chớ có bay quá cao!”
Nhìn hai tên nhóc một trước một sau lao ra cửa, Lucius xoay đầu lại nhìn Snape: “Severus, không mời khách của cậu một ly rượu đỏ sao?”
“Chỗ này của tôi không phải quán bar” Snape không kiên nhẫn vung tay, “Mà ta cũng không phải nhân viên phục vụ.”
“Cậu thật nhẫn tâm…” Lucius thầm thì, lấy xà trượng trong tay gõ nhẹ lên bàn, ba ly rượu vang lập tức xuất hiện, tự lấy cho mình một ly, đợi cho vợ mình cũng cầm một ly.
Snape cũng không khách khí, phối hợp cầm lấy ly cuối cùng bắt đầu uống.
“Thoạt nhìn… sủng vật bé bỏng này rất vừa lòng cậu?” Lucius chậm rãi nói, “Như vậy… cậu định tiếp tục nuôi nó đến lớn?”
“Em ấy không phải sủng vật” Snape nhịn không được uốn nắn lại cách nói – anh không thích dùng kiểu nói chuyện này nói về Harry.
“Ah?” Lucius cười cười, “Vậy hẳn là tình thương “của cha” của cậu thực tràn lan, cậu coi cậu bé vàng là con mình để nuôi dưỡng sao?”
“Đó cũng là chuyện của tôi.” Snape từ chối cho ý kiến, nhìn ra ngoài cửa sổ Harry đang ở ngoài bay lượn trên chổi ở hoa viên phía sau nhà.
“Haha… Potter” tiếng cười của Draco vui vẻ truyền tới, “Hiệu quả không tệ đúng không?”
“Chính xác!” Harry khống chế chổi, ở trên không linh xảo xoay người, rẽ một đường cong lớn rồi đáp xuống sau lưng Draco
Lucius theo ánh mắt Snape nhìn ra, hạ giọng: “Hiển nhiên cậu ta kế thừa kỹ năng bay lượn của James Potter” Anh không thể không thừa nhận kỹ năng bay của cậu nhóc rất khá.
“Có thể thấy, Draco rất thích đứa bé kia” Narcassia nói, “Tiểu xà không chỉ một lần nhắc tới cậu bé trước mặt em thằng bé rất thích đứa nhỏ này.”
Tiếng cười vui vẻ của hai tên nhhóc truyền tới, Lucius nhăn mày lại: “Anh vẫn cho rằng Draco không thể nào thích tên nhóc này xem ra hiện tại là anh sai rồi.”
“Draco có năng lực lựa chọn bạn cho mình” Narcassia ôn nhu nói, “Có thể nhìn ra đứa bé kia là một người bạn không tồi” Narcassia nhìn Harry chỉnh lại tư thế bay cho Draco, “Lucius, đừng coi thường con chúng ta.”
“Vậy sao?” Lucius cũng chỉ cười cười, kế tiếp cũng không nói lại chuyện này nữa mà chỉ đàm luận chút chuyện về dược Mỹ Dung của anh.
Mà sau ngày nghỉ đó, Lucius ngầm đồng ý việc Draco và Harry viết thư trao đổi với nhau có lẽ chuyện kết giao bằng hữu này của con, vợ mình nói đúng.