[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 33: Chính thức chào hỏi nhà malfoy




Hạ Liễu Quân

o0o

“Pháp thuật hắc ám là một môn pháp thuật vô cùng cao thâm, bởi vì hiệu quả thần chú cực kỳ tà ác… Mà em, thân là một Slytherin, đối với pháp thuật hắc ám phải có sự hiểu biết nhất định.” Snape đang đọc cuốn <<Khởi nguồn Pháp thuật hắc ám>>, “Thân phận của em bây giờ là Chúa cứu, cái này rất có ý nghĩa cho tương lai của em, rất có thể sẽ gặp phải… Dark Lord…” Nói đến đây, Snape dừng lại một chút, “Harry… Em đối với Dark Lord… thấy thế nào?”

“Hắn?” Harry lắc đầu, “Kỳ thật em đối với hắn cũng không có ý kiến gì.”

“Hử?” Snape cảm thấy có chút buồn cười, “Nhưng hắn là kẻ thù trong tương lai của em, không phải sao0?”

Harry nghiêm túc trả lời: “Giới pháp thuật đối với hắn quá mức kiên kỵ, cả tên của hắn cũng không dám nói, lại càng khỏi nói có bao nhiêu người dám đi tìm hiểu quá khứ của hắn. Mà em… em bất quá là một Chúa cứu thế mới tiến vào Giới pháp thuật, trước đó em căn bản không biết thân phận của mình. Em chỉ là được người ta nói cho biết, Dark Lord là kẻ thù của em, em phải đả bại hắn, bảo vệ giới pháp thuật… Nhưng mà, em ngay cả hắn lớn lên trông thế nào, biết những pháp thuật gì, đã từng trải qua cái gì những thứ này em hoàn toàn không biết, hắn đối với em chỉ là một hình ảnh mơ hồ, a… Đây chính là toàn bộ tin tức em biết về Dark Lord.”

Snape cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhớ tới thời điểm trước, có bao nhiêu người tán dương Harry dũng cảm, bội phục nhóc có can đảm gọi tên Dark Lord bởi vì Harry hoàn toàn không có trải qua thời kỳ khủng bố Dark Lord thống trị, nhóc căn bản không biết hắn, vậy đại khái chính là ‘Nghé con không biết sợ cọp’ đi!

“Như vậy…” Snape thở dài, “Em muốn biết kinh nghiệm cả đời của Dark Lord sao?”

“Mr… biết rõ? Harry có chút do dự.

“Ta… là lúc đầu quân trở thành một Death Eater của hắn…” Snape thở dài, rất không muốn quay trở lại thời kỳ hắc ám đó, “Cho nên ta biết rõ một ít quá khứ của hắn… ta…”

“Mr…” Harry đột nhiên cắt đứt lời anh, do dự mang theo chút tò mò hỏi, “Em… có thể xem… Dấu hiệu hắc ám của Mr không?”

Những lời này rất đột ngột, sắc mặt Snape lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt anh trở nên trống rỗng, mang theo cảm xúc Harry khó có thể hiểu: “Em… muốn nhìn…” Anh không muốn Harry nhìn thấy dấu hiệu ghê tởm kia, đó là sỉ nhục của mình, anh sợ Harry chán ghét mình. Anh vô thức nắm cánh tay mình cái dấu hiệu dơ bẩn kia…

“Mr…” Harry cầm chặt tay anh, “Em… chỉ là muốn nhìn một chút… Mr không muốn cũng không sao…” Cậu hiểu được yêu cầu này của mình hơi quá đáng.

“Harry… Cái này…” Snape đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một hồi âm thanh cánh chim, chỉ thấy một con diều hâu màu đen ngậm một phong thư thiếp vàng viền hoa hướng bọn họ bay tới.

“Claw?” Snape nhăn mày, “Lucius không thể khiêm tốn một chút…”

Diều hâu dừng giữa không trung, nhìn của sổ đóng chặt phía trước, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Snape, cái vuốt không kiên nhẫn gõ gõ cửa sổ, ý bảo Snape tới mở cửa.

Snape bắt đắc dĩ đến mở cửa sổ. Diều hâu đen cất cánh bay vào phòng, xoay một vòng, đem lá thư bỏ lên bàn, ngẩng cao đầu, thỉnh thoảng lại kêu một tiếng thật là một tiểu gia hỏa xinh đẹp! Cậu nhìn không được nghĩ thử sờ sờ nó.

“Coi chừng!” Snape vội vàng nói, “Tính tình nó không tốt lắm…”

“Nó tên là gì?” Harry nghe Snape nói cũng không dám sờ nó.

“Claw.” Snape nói, “Nó là sủng vật của Draco, nuôi 4 5 năm rồi, Lucius rất hay dùng nó đưa tin đến không tước khoe khoang!”

“Claw…” Harry thấp giọng hỏi, “Tôi có thể sờ cậu không?” Cậu hỏi.

Claw kêu một tiếng, chủ động duỗi đầu, cọ cọ tay Harry, tựa hồ rất hưởng thủ vuốt ve của Harry. Harry mỉm cười vuốt ve lông của nó, hỏi: “Giáo sư, nó ăn cái gì? Phải uy nó ăn một chút đúng không?”

“Ta nghĩ nhà Malfoy không hề thiếu đồ ăn cho nó!” Snape đối với Harry quá mức chú ý tới tiểu súc sinh này rất bất mãn, “Nó là sủng vật nhà Malfoy, không phải của nhà chúng ta đâu! (Quân: Có thể ghen cả với một con chim???? Ta có nên cảm thán thay giáo sư không? Snape khí lạnh đầy người. Quân: Ách ta chưa nói gì a)

“Nhưng em rất thích nó!” Harry cười nói, đi vào bếp tìm một ít thịt tươi, cắt thành mắt khối nhỏ đặt trong mâm bưng ra, sau đó đút từng miếng cho nó, thập phần hứng thú.

Claw hiển nhiên đối với thị tươi rất hứng thú, nó híp mắt, hưởng thụ Harry đút cho nó ăn. Snape không vui phun khí, hừ lạnh một tiếng, cầm thư trên bàn.

“Đó là cái gì vậy giáo sư?” Harry lúc này mới chú ý tới lá thư Claw đưa tới.

“Nhà Malfoy gửi thư.” Snape nhàn nhạt nói, lập tức mở phong thư có thiếp vàng ra, lấy giấy thơm từ bên trong, mở ra nhìn lướt qua, đưa thư cho cậu, “Lucius muốn gặp em.”

Harry mở thư ra nhìn nhìn, nhăn nhăn lông mày: “Ngài Malfoy làm sao biết em cùng Mr ở một chỗ?” Theo lý thuyết chuyện này đã bị Dumbledore bất động thanh sắt đè xuống rồi mà.

“Nhà Malfoy tay vĩnh viễn kéo dài như thế…” Snape cười lạnh, “Hắn bây giờ không thể chờ đợi muốn gặp vị Chúa cứu thế ‘Vĩ đại’ là em rồi.”

“Em nghĩ mãi cũng không rõ, ngài ấy vì cái gì nhất định muốn gặp em.” Harry suy tư, “Dễ hiểu nhất là vì em là Chúa cứu thế Slytherin?”

“Gia tộc Malfoy chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.” Snape thu thập xong sách vở trên bàn, “Anh ta lo lắng cân nhắc lợi ích hai bên, qua chuyện này để anh ta quyết định đến tột cùng thuần phục bên nào.”

“Cho nên…” Harry minh bạch ý anh, “Ngài ấy muốn nhìn một chút, em có phần lợi thế nào không?” Như vậy… cậu nghĩ, mình sẽ không làm Lucius Malfoy thất vọng…

Ta là trang viên Malfoy phân cách tuyến

Một buổi chiều đẹp trời, Harry cùng Snape chính thức bái phỏng nhà Malfoy. Quá trình độn thổ rất là thống khổ, Harry không thể không ghé vào ngực Snape thở hổn hển hồi lâu, lúc này mới dằn xuống cảm giác trong dạ dày cuộn lên.

“A, Severus, anh bạn già của tôi…” Lucius mang theo một tia thở thật dài đi ra cổng lớn, vươn tay ôm Snape một chút. Lập tức cúi đầu, nhìn cậu bé sắc mặt có chút tái nhợt đứng bên cạnh bạn tốt, nhíu mày: “Vị này… chắc hẳn là cậu Potter?” Anh đánh giá cậu nhóc này, trong cặp mắt xinh đẹp màu lục bích cất giấu một loại tỉnh táo thuộc Slytherin một Chúa cứu thế rất có ý tứ…

Harry ước lượng người đàn ông có mái tóc bạch ki trước mặt này, ông ta mặc áo sơ mi tơ tằm màu xanh, cúc áo bằng bảo thạch được khảm trên đường viền vạt áo chùng rộng mở có đính lông thiên nga cùng màu, một tay cầm trượng đầu rắn màu bạc làm cho người ta khắc sâu ấn tượng. Cậu nghĩ mình hiểu vì sao Mr lại gọi ngài Malfoy là khổng tước rồi, thật sự ngài ấy vô cùng… làm dáng…

“Ngài khỏe chứ, ngài Malfoy.” Harry vươn tay.

“Cậu cũng khỏe chứ, cậu Potter….” Lucius sững sờ nhìn cậu, đầu rắn nhịn không được vén mái tóc cậu, “Này… chính là vết sẹo…” Anh cuối đầu xuống quan sát vết sẹo hình tia chớp kia.

“Lucius!” Snape đem Harry cản phía sau mình, “Khắc chế một chút…” Đối với loại hành vi đùa giỡn này của Lucius anh rất khó chịu.

“Đừng hiểu lầm, Severus.” Lucius Malfoy thu tay lại, “Tôi chỉ là muốn cùng cậu Potter… trao đổi tình cảm một chút… Tốt rồi, mời vào!” Anh vung tay lên, dẫn hai người vào trang viên Malfoy.

Cửa lớn hoa lệ kiểu Baroque mở lớn, thể hiện đây là một gia tộc tài phú cùng cổ xưa. Cây cối cao lớn bao quanh những chỗ ngồi hoa lệ trong trang viên. Pho tượng cẩm thạch vui vẻ phun ra những dòng suối xinh đẹp mang theo âm nhạc, bọt nước được ánh mặt trời chiếu rọi hiện ra những tia cầu vồng mỹ lệ, những con khổng tước màu trắng dưới những gốc cây trên đồng cỏ thong thả tản bộ, lộ ra lông đuôi xinh đẹp.

“Hắc, Potter!” Màu vàng kim quen thuộc hiện lên, Draco Malfoy cưỡi chổi Nimbus 2001 xuất hiện giữa không trung. “khốc ” cậu đùa ngịch với một tư thế bay hoa lệ, kiêu ngạo ngẩng đầu. “Đây chính là bộ chổi mới nhất!” Cậu khoe khoang bắt tay vào chỉnh sửa chổi.

“Chú ý hành vi và lời nói của con, Draco nhất là khi có khách trước mặt.” Lucius nhìn chăm chú cậu một lát, “Ta dẫn bọn họ đi gặp mẹ con trước, hiện tại chỉnh trang tốt chính mình, xong mới tới.”

Malfoy ủ rũ cúi đầu xuống: “Vâng, cha.” Nhìn thấy cha mình xoay người sang chỗ khác, cậu hướng về phía Harry thè lưỡi, nhìn bằng nửa con mắt, cưỡi chổi bay xa.

Trang viên Malfoy xa hoa mà rườm rà, xuyên qua từng cánh cửa lớn, Harry hiện ra một tình cảnh quen thuộc: kế tiếp là… một cái hành lang dài, bên phải hành lang có rơi xuống đất một cái gương… Một giây sau, Harry thực sự nhìn thấy một cái gương điêu khắc tinh mỹ, lóe lên tia sáng! Xảy ra chuyện gì? Hẳn là… Mình đã tới đây?

“Làm sao vậy?” Snape nhận ra cậu khác thường, “Không thoải mái ở đâu sao?”

“Không có…” Harry lắc đầu, cảm giác quen thuộc thường xuyên xuất hiện này đã muốn thành thói quen.

“Lucius còn không mang Severs vào đi!” Một giọng nữ ôn nhu truyền đến, lập tức, Harry nhìn thấy một người phụ nữ mỹ lệ cao ngạo từ trên đi xuống cầu thang xoay tròn, cả người mặc một váy dài màu xám bạc, hiện lên ánh sáng hoa lệ, trên váy khảm các hoa văn từ trân châu. Bà búi một mái tóc cao nhã, kết hợp làm lộ ra ngũ quan tinh xảo mê người.

“Narcissa.” Snape gật đầu, cúi đầu xuống nói với Harry, “Vị này là mẹ của Draco.”

“Cô khỏe, phu nhân Malfoy.” Harry mỉm cười, tán thán nói, “Cô thật đẹp! Con chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như vậy.”

“Con thực biết nói chuyện!” Ca ngợi, bất kỳ với người phụ nữ nào cũng rất hữu hiệu, Narcissa cũng không ngoại lệ. Cô cao hứng cúi người, sờ sờ đầu Harry, “Vị tiểu thân sĩ đáng yêu này hẳn là cậu Potter rồi? Thật sự là rất đáng yêu!”

“Mẹ không thể nói vậy, vậy con của mẹ không đáng yêu sao?” Malfoy mang theo âm thanh phàn nàn từ phía sau họ truyền đến, nhào vào ngực mami.

“Tiểu xà tự nhiên là phi thường đáng yêu rồi!” Narcissa ôm cậu vào ngực, “Vui vẻ không? Về sau cưỡi chổi phải cẩn thận một chút! Dobby sao lại không đi theo con?”

“Năng lực của con không cần hỏi con gia tinh ngu xuẩn đó!” Malfoy ngóc đầu lên, mái tóc nguyên gốc rất chỉnh tề vì bay mà trở nên mất trật tự, nhìn phía trước so với mái đầu trước kia bóng loáng ngay cả con ruồi cũng đứng không vững coi ra bộ dạng đã tốt hơn nhiều lắm.

Nói chuyện phím một hồi, Lucius mời Snape vào thư phòng thảo luận một số việc. Mà Harry, đi theo Narcissa và Malfoy đến đình viện ngồi một chút. Đợi Snape đi ra, Harry có chút khẩn trương, Narcissa vỗ vỗ Harry, cười nói: “Đến đây đi, ta để phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm. Severus sẽ lập tức ra.” Harry gật gật đầu, đi theo bọn họ ra đình viện.

Gia tinh nhà Malfoy tay nghề rất tốt, những khối điểm tâm nhỏ làm ra vị rất ngon, Narcissa còn tự tay rót trà cho mọi người. Harry giữ im lặng ăn, Malfoy nhịn không được mở miệng, “Potter, tôi nghe cha nói… Cha đỡ đầu thu dưỡng cậu?”

Harry sửng sốt một chút, gật đầu: “Đúng vậy.” Đôi mắt lục bích nhìn Malfoy một cái, “Bất quá là một chút việc cá nhân, không thể tưởng được, ngài Malfoy đối với chuyện của tôi như vậy…”

“Lucius cùng Severus quan hệ rất tốt, thời gian bọn họ đến học ở Hogwarts là bạn tốt nhất, anh ấy bất quá là thuần túy quan tâm bạn tốt thôi.” Narcissa vội vàng cắt dứt đoạn đối thoại. Darco còn quá non nớt, mới mở miệng mà đã nói đều không nên nói, mà vị Chúa Cứu Thế này… Trong mắt cô hiện lên một tia quang mang không rõ, cậu nhóc so với con mình thành thục hơn nhiều.

“Phu nhân Malfoy…?” Âm thanh của Harry cắt đứt trầm tư của cô, “Con… muốn đi vệ sinh một chút, có thể chứ?” Cậu thấp giọng hỏi, trên mặt lộ ra một tia mất tự nhiên đỏ ửng.

Dù sao vẫn là con nít… Narcissa cười nói: “Đi đi.” Cô nói cho cậu biết phương hướng. Nhìn bóng dáng Harry đã đi xa, Narcissa ý vị thâm trường nhìn Darco, “Tiểu Xà, con phải biết, có đôi khi có những lời nên nói, có những lời… lại không nên nói…”

Draco biết vừa rồi mình quá mức liều lĩnh, gật gật đầu, thành thật hối lỗi nói: “Con biết sai rồi, mẹ, con sẽ chú ý không có lần sau nữa.”

“Vậy tốt rồi.” Narcissa gật đầu, “Chớ quên, con là một Malfoy.”