[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 28: Hiện trường độc giác thú tử vong




Hạ Liễu Quân

o0o

Hagrid sải bước trong bóng đêm, bác mang theo cái cung bằng đá lớn, trên vai vác một mũi tên, Fang đi theo phía sau vô cùng sôi nổi. Harry giữ im lặng theo sát phía sau bác, Fitch đã trở về hắn hừng đông sẽ quay lại xem xét kết quả cấm túc.

“Đừng lo lắng, Harry!” Hagrid vui vẻ nói, “Chỉ là đi vào rừng cấm, khoảng thời gian này rừng cấm rất yên tĩnh, không có nguy hiểm gì đâu! Con chỉ cấm cùng bác chạy một vòng, sau đó là có thể về phòng nhỏ uống một chén trà nóng rồi!”

Harry vẫn không trả lời Hagrid, cậu có cảm giác, có một cảm xúc bất an. Cánh rừng rậm này, con đường này, mình nhất định đã đi qua! Cậu thậm chí biết rõ mình sẽ trông thấy cái gì…

Hagrid giơ đèn trong tay, hai người đi tới một con đường nhỏ hẹp quanh co khúc khuỷu biến mất trong bóng đêm đen kịt của rừng cây, một hơi gió lạnh kín đáo luồn qua tóc của bọn họ. Hagrid dừng bước, thấp giọng kêu lên: “Đây là cái gì?!” Bác ngồi xổm xuống, ngọn đèn soi ra một vệt màu bạc, dưới ánh trăng hiện ra màu sáng lạnh lùng.

“Đây là… máu Bạch Kỳ Mã!” Hagrid kêu lên một tiếng, “Có một con Bạch Kỳ Mã bị thương!” Bạch Kỳ Mã là động vật thập phần tinh khiết, bình thường sẽ không có bất cứ thứ gì xúc phạm tới chúng như vậy sẽ chịu lời nguyền rủa đó! Bác dò xét bốn phía, chung quanh đều là rừng rậm tối đen như mực, nhìn không ra cái gì khác thường.

Hagrid nhìn nhìn Harry nói: “Harry, con đợi chỗ này ngàn vạn lần đừng đi loạn! Bác đi thông tri giáo sư tới, nhớ kỹ, không nên đi loạn, phải cẩn thận!” Nói xong, bác mang theo Fang từ đường cũ trở lại tòa thành.

Nhìn bóng dáng Hagrid biến mất sau đám cây cối, Harry rút đũa phép ra, thấp giọng nói: “Lumos!” Từ đầu đũa phép xuất hiện một điểm ánh sáng màu lam, cậu xem xét cẩn thận vết màu màu bạc trên đất, không phải rất nhiều, vết máu kéo dài dọc theo đường nhỏ, biến mất vào trong rừng cấm.

Hoàn cảnh quen thuộc… Harry nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một ít đoạn nhỏ vụn vặt: huyết dịch màu bạc, bóng người màu đen, máu trên khóe miệng, nhân mã… Cậu hít một hơi thật sâu, theo chỉ dẫn của vết máu, đi thẳng về phía trước.

Ánh trăng xuyên thẳng qua tàng cây, chiếu sáng những dấu vết màu bạc, Harry cẩn thận đi từng bước, đi qua một đoạn hai bên đường có cọc gỗ phủ rêu xanh, cậu nghe thấy gần đó có âm thanh nước chảy, từng vũng máu Bạch Kỳ Mã dọc theo đường mòn rải rác khắp nơi. Đột nhiên cậu nghe thấy một âm thanh nhỏ, hình như là tiếng áo choàng kéo lá rụng! Harry vội vàng dập tắt ánh sáng trên đũa phép, núp vào sau một thân cây.

Âm thanh kia dần dần đến gần, xuyên qua ánh trăng, Harry mơ hồ thấy một bóng người màu đen trên đường nhỏ chợt lóe lên. Vậy là một người, Harry thậm chí nghe được tiếng bước chân hắn giẫm lên các cành cây khô. Bóng người rất nhanh biến mất, kế tiếp, Harry chỉ nghe tiếng lá cây bị gió thổi qua xào xạc.

Dọc theo hướng bóng người rời đi, Harry tiếp tục đi về phía trước, cậu không thấp sáng lại đũa phép, chỉ bằng ánh trăng mờ mờ mà bước. Đi chừng bốn mươi phút, cậu dần dần xâm nhập rừng rậm, đường nhỏ vì cây cối ngày càng rậm rạp mà trở nên khó đi. Xuyên qua ánh trăng, Harry nhìn thấy vết máu ngày càng nhiều, xem ra là do Bạch Kỳ Mã thống khổ nên dãy dụa. Đi qua một đống nhánh cao su loạn xì ngầu, Harry chú ý đến một bãi đất trống trước mặt.

Có một vật màu trắng lòe lòe sáng trên mặt đất đó là một con Bạch Kỳ Mã, Bạch Kỳ Mã đã chết. Chân nó dài nhỏ bảo trì tư thế kỳ quái lúc ngã xuống, lông bờm màu trắng chớp động giống như trân châu sáng bóng, dưới mặt đất trải rộng, ánh mắt của nó chăm chú, tỏa ra ánh sáng bi thương cùng mỹ lệ.

Đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy Bạch Kỳ Mã, nhưng trong một khắc, cậu tinh tường nghe được trong đầu vang lên một âm thanh: “Em thích thầy, giáo sư…” Âm thanh mang theo bi thương không hiểu, cái âm thanh kia rất quen thuộc, là ai vậy? Harry thở dốc, lắc lắc đầu, hiện tại không phải lúc nghĩ ngợi lung tung.

Harry cúi người xuống, âm thanh tiếng áo choàng quen thuộc vừa rồi lại vang lên lân nữa, cậu ngừng thở, cẩn thận nhìn qua. Chỗ bên cạnh bãi đất trống rung động, một bóng dáng từ bóng đen mang theo mặt nạ chậm rãi leo ra, cái bóng kia đến bên Bạch Kỳ Mã, cúi đầu xuống vết thương của Bạch Kỳ Mã, bắt đầu hút máu của nó.

Một cơn đau đột nhiên đâm vào đầu Harry, vết sẹo đau như có lửa đốt, đau đến mắt cậu cũng bắt đầu trở nên mơ hồ là người kia! Harry càng không dám phát ra tiếng động, thân thể cậu cứng ngắt, tiếp tục nhìn. Bóng người kia từng ngụm từng ngụm hút máu, Harry cẩn thận dò xét bộ dáng hắn, thân thể gầy yếu, hẳn không phải người trưởng thành, rất có thể là một thiếu niên. Động tác của người kia, tổng làm Harry nhìn có phần quen mắt.

Lúc này, Harry nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, chạy rất nhanh, sau đó nhảy thẳng qua chỗ cậu, lao tới bóng dáng kia. Người kia kêu lên một tiếng, chật vật bỏ trốn cái âm thanh kia! Harry có thể khẳng định, người này tuyệt đối mình có quen biết!

Đau đớn trên vết sẹo dần thối lui, Harry xoa vết sẹo, ngẩng đầu, đứng trước mặt là một nhân mã, tóc và lông trên người hắn có màu nâu nhạt, một đôi mắt tái nhợt, nhìn ra vẫn còn rất trẻ.

“Con nhà Potter? Bạn đời của Xà vương?” Nhân mã nhìn vết sẹo đỏ lên của Harry, “Ở đây quá nguy hiểm, nhất là với cậu, nhanh rời khỏi!”

“Cảm ơn ngài, Mã tiên sinh.” Harry đứng lên, “Vừa rồi chính là… người kia sao?”

“Đã biết rõ thì đừng nên hỏi nhiều!” Nhân mã thấp giọng nói, “Cậu chẳng lẽ không biết tác dụng của máu Bạch Kỳ Mã sao?”

“Ý của ngài là… Người kia muốn khởi tử hồi sinh?” Harry cả kinh hỏi, “Nhưng mà… Theo hình dáng nhìn thấy, cũng không phải hắn? Hắn hẳn là thay đổi hình dáng. Vấn đề là, sinh mệnh sẽ bị nguyền rủa, ai có thể nguyện ý cống hiến sức lực vì hắn, trở thành vật hi sinh chứ? Cả đời bị nguyền rủa không vượt qua nổi, sống như vậy có ý nghĩa gì đâu?”

“Không sai, nhưng chính là có người nguyện ý làm vậy…” Nhân mã còn muốn nói gì đó, lúc này, hai người nghe được tiếng bước chân lộn và tiếng nói chuyện cách đó không xa. Nhân mã sửa lời, “Người trọng yếu cả đời cậu đến rồi, cậu mau đi đi.”

“Người trọng yếu nhất?” Harry khó hiểu, “Là ai?”

Nhân mã cười một chút: “Cậu sẽ biết thôi, Bạn đời của Xà vương, lần sau gặp lại! Nhớ kỹ, ta gọi là Firenze.” Nói xong, hắn vung chân, phóng qua lùm cây, biến mất trong bóng đêm.

Bạn đời Xà vương? Có ý gì? Harry khó hiểu, Xà vương là ai?

“Harry…” Cậu nghe được âm thanh của Hagrid, Harry vội vàng đi ra khỏi bụi cỏ, “Con ở chỗ này!” Cậu vẫy vẫy tay.

“Chết tiệt, em!” Một thân ảnh cao lớn bước nhanh qua những người khác, kéo cậu lại, “Em không có sao đầu óc, cậu Potter? Nói không cho em chạy loạn em vẫn chạy loạn, đây là Rừng Cấm chứ không phải sân bóng Quidditch!”

“Em… Em không sao, Mr.” Harry thấp giọng nói, “Em chỉ là muốn đến xem…”

“Em là Slytherin, không phải Gryffindor chết tiệt, thu hồi hiếu kỳ của em!” Snapre càng phát hỏa, “Em sao có thể đem thân thể yếu ớt của mình đến nơi nguy hiểm thế này?! Em còn có thể sống đến giờ là một kỳ tích!…”

Toàn bộ nộ khí Snape đều đem ra, Harry lần đầu tiên bị nọc độc tẩy lễ, sợ tới mức sững sờ. Đành phải cúi đầu, không rên một tiếng, thành thành thật nghe Mr dạy bảo.

“Được rồi, Severus, Harry không có việc gì rồi, chúng ta nên xem một chút tình huống Bạch Kỳ Mã này đã.” Dumbledore giúp đỡ tình trạng Harry, “Là ai làm nó bị thương?”

Vậy còn hỏi, ngoại trừ Dark Lord thì còn ai vào đây? Snape điểm này rất rõ, nhưng anh cũng không thể nói ra được. Anh theo lời xem xét cẩn thận miệng vết thương Bạch Kỳ Mã Hiển nhiên có dấu vết hàm răng. Đồng thời, trong lòng anh cũng suy tư: Quirrel đã xong đời, vậy lúc này chủ hồn giống như một Trường sinh giá không phải sao? Hắn biết rõ trong Grigotts cất giấu một Trường sinh linh giá, bị người phát hiện không phải không có khả năng. Nhưng là… Anh tận mắt nhìn thấy chủ hồn thoát ra, nếu chủ hồn phát hiện một người khác bị ký sinh…

“Như vậy, Harry, con có phát hiện ra cái gì không?” Dumbledore một bên dò hỏi Harry.

“Con chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen, hắn mặc áo choàng, con lại ở quá xa, không có thấy mặt hắn.” Harry quyết định nói thật, “Nhưng là… theo hình dáng con nhìn thấy, con cảm giác hắn là một thanh niên, so với con cao lớn hơn, hơn nữa… con cảm thấy nhìn hắn có chút quen mặt…”

“Con cảm thấy có thể là người trong trường?” Dumbledore bắt được điểm quan trọng, “Là một học sinh?”

“Hẳn là không sai.” Harry gật gật đầu, “Là một người con đã thấy qua nhưng không quá quen thuộc, rất có thể là năm trên.”

“Ta hiểu được, buổi tối nay con vất vả rồi.” Dumbledore nhăn lông mày, “Con nhất định sợ đến không nhẹ, được rồi, con đi theo Severus trở về đi, thuận tiện để Poppy kiểm tra một chút..”

“Nhưng mà cấm túc của con…” Harry cảm thấy có chút ngượng ngùng. “Có thể không tuân theo quy định sao?”

“Trò thật đúng là một Slytherin vĩnh viễn tuân theo quy củ.” Dumbledore cười híp mắt nói, “Không sao, cấm túc của trò dừng ờ đây.”

Nhóm giáo sư kiểm tra cuối cùng đương nhiên không có kết quả ngoại trừ thi thể một con Bạch Kỳ Mã, ngoài ra cái gì cũng không phát hiện, mọi người dành phải tay không mà trở về. Harry và Snape đi sau cùng, Snape gắt gao nắm lấy tay cậu, giống như cậu có thể đột nhiên biến mất. May mắn rừng cấm rất tối, mới không có ai phát hiện ra “Hành vi ôn nhu” của Snape.

“Mr không giận em sao?” Harry nhỏ giọng hỏi, “Em còn cho rằng Mr không để ý em nữa kia?”

Snape chỉ mím môi, nắm chặt tay cậu: “Đi!”

Harry mỉm cười, đi theo Mr, hướng về đường ra khỏi rừng cấm.