Hạ Liễu Quân
o0o
“Trước… Giáo sư…” Harry sợ ngây người, cậu nhìn Snape, không biết nên nói gì cho phải, “Em…”
“Trò Potter, trò Malfoy nói cho ta biết, trò ấy nói trò ấy trông thấy trò cùng vị kia… trong khu vực trông coi khuôn viên sắn bắn có nuôi một con rồng…” Ngữ khí Snape làm Harry không ra là hỉ hay nộ, bình tĩnh tựa một vũng nước đọng, “Trò có thể cho ta giải thích…”
“Em… không…” Harry cảm thấy giọng mình như nghẹn lại, “Em chỉ tới thăm Hagrid, cũng không có gì…”
“Đừng nói dối với ta, trò Potter.” Snape cắt ngang cậu, “Nếu để ta phát hiện trò nói dối…” Anh ý vị thâm trường nhìn cậu, sau đó nghiêm nghị nói, “Nói cho ta biết, Potter! Trò có phải cùng Hagrid nuôi một con rồng! Nói cho ta biết!”
Harry lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng tức giận của Snape, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Snape nhìn dáng vẻ của cậu là biết chuyện này là thật, anh cũng không phải sinh khí vì con rồng kia, người bán khổng lồ kia nuôi rồng là chuyện của hắn. Anh tức giận là vì Harry biết rõ rồng nguy hiểm cỡ nào, còn muốn đi tiếp cận nó!
“Potter, trò rất rõ nuôi rồng là phạm pháp.” Snape lạnh lùng nói, “Ta nghĩ ta phải đi thông tri Aurots đến đây…”
“Không cần gấp gáp như vậy, Severus!” Dumbledore cười tủm tỉm xuất hiện sau lưng mấy người bọn họ, “Tôi biết chuyện này rồi…”
“Thầy và người bán khổng lồ kia rất phù hợp với chức vị bảo mẫu!” Snape cười lạnh nói.
Dumbledore bị châm chọc khiêu khích thành thói quen, tiếp tục cười nói: “Hagrid đã nói tôi biết, con rồng kia chỉ vừa mới sinh, tôi đã liên hệ trò Charlie Weasley, mấy ngày nữa trò ấy sẽ cùng đồng nghiệp tới mang con rồng này đi.”
“Hừ, người ủng hộ cụ đúng là trải rộng toàn cầu!” Snape hừ lạnh, “Như vậy, về trừng phạt trò Potter…”
“Harry chỉ là giúp Hagrid ấp ra trứng thôi, không có sai lầm gì lớn…” Dumbledore nói, “Tôi nghĩ chúng ta chỉ cần trừng phạt trò ấy một chút là được rồi?”
“Cấm túc, ta nghĩ chỗ thầy Filch sẽ có nhiều chuyện cần trò giúp.” Snape thấp giọng nói, “Tôi sẽ liên hệ Filch, cụ thể đến lúc đó sẽ nói trò biết. Hiện tại… Đi!” Anh cũng không thèm nhìn cậu, mang theo Malfoy đi khỏi.
Harry ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai người rồi đi, trong đôi mắt xanh to kia đã ngân ngấn nước muốn tuôn trào.
“Harry…” Dumbledore vỗ vỗ vai cậu, “Trò hôm nay làm rất khá, yên tâm đi, Severus chỉ là nổi giận một chút thôi…”
“Làm tốt lắm?” Harry khó hiểu nhìn chầm chằm vào lão nhân, “Cụ đang nói cái gì? Chẳng lẽ cụ cho rằng dưỡng rồng là đúng?”
“Nuôi rồng đương nhiên không đúng.” Dumbledore vội vàng sửa lời, “Ý ta là, trò lôm nay rất dũng cảm…”
“Con không phải Gryffindor, không có phẩm chất dũng cảm ngu ngốc gì đó.” Harry cắt đứt cụ mà nói, “Cụ không rõ suy nghĩ của con, cũng đừng làm ra bộ dáng hiểu con!”
“…” Dumbledore ngây ngẩn cả người, những lời này thật sự là không chút lưu tình, điều này làm cho cụ ý thức được, Harry là một Slytherin chân chính, cũng không phải Gryffindor như mình tưởng tượng, “Thật có lỗi, Harry, ta chỉ là muốn… Con có tâm sự gì cứ đến tìm ta, ta… rất thích giúp đỡ con…”
“Chủ nhiệm của chúng con là giáo sư Snape không phải cụ, con nghĩ hiệu trưởng hẳn là có nhiều việc trọng yếu hơn để làm.” Harry nhìn cụ một cái, “Con có điều cần tìm chủ nhiệm dạy bảo, xin lỗi không tiếp tục được rồi, hiệu trưởng.” Cậu xoay người gật đầu, bước nhanh về phía tòa thành.
Một tháng chín, sinh nhật giáo sư. Harry ghé vào giường ký túc xá, nhìn túi nhỏ có chưa trứng rồng Na Uy cùng một bình huyết dịch nhỏ, thở dài. Mấy ngày nay cậu đều không đi tới hầm, ai bảo Mr nổi nóng làm gì. Mr cũng không gọi mình hỗ trợ nữa, điều này làm cho cậu rất là uể ải. Đương nhiên, trong uể oải cũng có một tí mừng thầm, tối thiểu Malfoy cũng không có đến chiếu cố cậu. Nhưng là lễ vật không thể không gửi, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định dùng cú mèo gửi đi.
“Đi tới chuồng cú mèo, Harry chọn một con màu rám nắng, đem lễ vật thắt ở chân nó: “Làm phiền mày, đem cho giáo sư Snape ở hầm!” Nhìn con cú biến mất trên không trung, Harry ủ rũ quay về phòng ngủ, vừa nghĩ: Ừm… Không biết Mr cho mình cấm túc cái gì? Filch âm trầm như vậy, hắn bố trí cấm túc nhất định không có gì tốt.
Trong hầm, Snape vứt bút lông vũ xuống, chết tiệt, tiểu quỷ không ở cạnh mình, ngay cả chồng công việc cũng không phê nổi nữa! Anh đứng dậy đi tới đi lui trong hầm, rất khó xử, muốn hay không đi nhìn tiểu quỷ đây? Kỳ thật cậu cũng không phạm sai làm gì lớn, chỉ là… Quá nguy hiểm… Nhưng không cho cậu một chút giáo huấn, cậu vĩnh viễn không biết nguy hiểm, như một Gryffindor,
Lúc này, một hồi gõ gõ vào kính thủy tinh vang lên, âm thanh truyền đến, anh quay đầu lại, nhìn thấy một con cú màu rám nắng phe phẩy ngoài cửa sổ. Snape mở cửa sổ, con cú bay vào hầm, duỗi một chân ra. Snape chau chặt lông mày, cởi vật trên chân cú xuống đặt lên bàn, trừng con cú còn đang bất động nhìn mình một cái. Con cú thấy không có gì uy cho mình, rất không cao hứng kêu một tiếng, ngượng ngùng bay mất.
Snape mở cái túi ra, bên trong có một tờ giấy nhỏ:
Mr, sinh nhật vui vẻ!
H.P
Sinh nhật? Snape nhìn xuống vật trong túi: vỏ trứng và máu rồng Na Uy. Anh khẽ giật mình, Harry là vì cái này mới đi nhìn con rồng đó sao? Anh nhớ ngày đó cậu hỏi sinh nhật mình, hẳn là cậu nhóc đã sớm nghĩ đến lễ vật tặng mình rồi sao? Anh cảm giác có phải mình đã trách lầm nhóc rồi không? Nghĩ tới đây, anh thả vật trong tay ra, quyết định đi đến phòng ngủ Harry một chuyến, đương nhiên, không phải nói xin lỗi rồi (bởi vì anh không bỏ mặt mũi xuống được a), chỉ là muốn trông thấy nhóc.
Harry đang nằm trên giường, ôm gối đầu lăn qua lăn lại. Ừm, còn có một phần luận văn chưa ghi… Ừm, được rồi… Dù sao cũng không vội giao, cậu hiện tại cái gì cũng không có tâm tư. Ừm… cậu cảm thấy bụng bắt đầu ọt ọt ọt, lúc này mới nhớ còn chưa ăn bữa tối, cậu đứng đậy hô: “Kiki!”
Một gia tinh xuất hiện trước mặt cậu: “Chủ nhân có gì phân phó?”
“Đem cho ta một ít bánh, một phần khoai tây, rau dưa salad, thêm một phần ly đậu nành, được không?” Harry bối rối.
“Vâng, xin chờ một chút!” Kiki cúi xuống, qua một lát, nó đem đồ ăn Harry dặn dò lên, đặt trên tủ đầu giường.
“Ngươi xuống đi…” Harry lười biếng phân phó.
“Vâng, chủ nhân!” Gia tinh biến mất.
Harry cằm một miếng bánh đưa vào miệng, lại ăn một uỗng salad, mùi vị không tệ! Cậu có cái để ăn, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Ừm, sau khi ăn xong phải ghi luận văn!
Cửa đột nhiên mở ra, Harry cả kinh, nhìn thấy Snape đứng ở cửa. Snape cau mày, nhìn Harry ngồi trên giường, tay còn cầm một khối bánh, khóe miệng còn dính đồ ăn: “Em… còn chưa ăn cơm?”
“Ừm…” Harry nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhảy xuống giường, “Mr đến có chuyện gì không?”
“… Không có việc gì…” Snape dừng một chút, “Ta tới nói cho em nội dung cấm túc… Tối mai mười một giờ, đến lễ đường tìm Fitch, hắn sẽ mang em đi.” Anh dừng một chút tiếp tục nói, “Còn có, cậu Potter, chú ý lễ nghi của em.” Anh nhìn đồ ăn trong tay cậu, đóng cửa đi ra ngoài.
Mr đến là nói với mình cái này?! Tâm tình Harry vừa mới tốt lên một chút lập tức biến mất tiêu, Mr nhất định là ghét mình đều do cái tên Malfoy chết tiệt kia!
Ngoài cửa Snape cũng rất hối hận, chính mình vốn định đi xem cậu nhóc, nói chuyện quà sinh nhật, như thế nào lời nói ra khỏi miệng lại trở thành…
Ngày hôm sau vừa ra khỏi phòng ngủ, Harry trong phòng sinh hoạt chung gặp Malfoy, Malfoy ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn cậu: “Ô Thánh nhân Potter! Nghe nói tối nay mày phải đi cấm túc! Merlin phù hộ mày sẽ không bị Fitch đem cho ăn ” (Rất tiếc chỗ này ta cũng không hiểu bé Dra muốn nói gì =.=|||)
“Malfoy, trò đủ rồi!” Harry thật sự phát hỏa, nếu không phải nó đi cáo trạng với Mr, mình cũng sẽ không bị Mr trách phạt, “Nhà Malfoy chỉ chuyên xuất ra quý tộc chuyên đi đâm thọc người sao?”
“Harry Potter!” Malfoy rút đũa phép ra, “Tao đã sớm nhìn mày không vừa mắt rồi! Mày cho rằng mà là Chúa cứu thế dù không biết gì vẫn là giỏi sao?”
“Tối thiểu tôi lợi hại hơn trò!” Harry rốt cục nhịn không được, “Trò biết không? Tôi nhịn trò lâu rồi!”
“Ai sợ ai?” Malfoy nói, “Mày có tin tao…”
“Đủ rồi! Hai người có chừng mực!” Huynh trưởng Slytherin phá vỡ tình huống giương cung bạt kiếm, “Nơi này là phòng sinh hoạt chung của Slytherin, muốn nhao nhao hai người trở về phòng mà nháo, đừng ở chỗ này làm mất mặt!”
Huynh Trưởng đã lên tiếng, Harry cùng Malfoy dù muốn cãi nhau cũng phải tắt lửa, lúng ta lúng túng đi học.
Đêm đó mười một giờ, Harry đúng giờ xuất hiện trong lễ đường, Fitch đứng đợi đã lâu. Hắn nhìn thoáng qua Harry: “Đi theo tao.” Hắn cầm theo một chiếc đèn đi ra ngoài, “Tao dám đánh cuộc mày nhất định đang suy nghĩ làm thế nào để lách luật của trường, đúng không? Hừ! Hiện tại, nhóm giáo sư bỏ đi cách trừng phạt cũ thật đúng là đáng tiếc… Hẳn là đem cánh tay mày cột lên vài ngày tao vẫn còn giữ dây roi trong phòng làm việc, tao tra dầu rất tốt, chờ đến thời điểm cần dùng… Tốt, đi bên kia, đừng có ý nghĩ muốn trốn, làm như vậy chỉ khiến tình huống của mày bết bát hơn thôi.”
Fitch đi trên đường vừa lầm bầm, mang cậu đến ranh giới rừng cấm. Ánh trăng rất sáng, có vài mảng mây xẹt qua, khiến cho bọn họ lâm vào tối đen. Đón cậu, là một tiếng gọi: “Là ông sao, Fitch? Nhanh một chút, tôi muốn bắt đầu công việc.”
Cấm túc sau lại cùng Hagrid? Harry nhăn nhăn lông mày, trực giác nói cho cậu biết, chính mình sắp lâm vào cục diện nguy hiểm. Nhưng cậu không thể trốn tránh, bởi vì đây là mình phạm lỗi nên cần phải làm.
Lúc này, cậu nghe Fitch nói, “Hàaa…..! Tiểu gia hỏa, mày bây giờ hướng rừng cấm đi vào, nếu mày nghĩ có hoàn hoàn chỉnh đi ra, vậy mày mười phần sai rồi.” Tâm cậu trầm xuống, là Rừng Cấm!