[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 25: Draco tức giận




Hạ Liễu Quân

o0o

Ngày nghỉ Lễ Giáng Sinh trôi qua rất mau, sáng sớm ngày khai giảng đầu tiên, Snape liền mang theo tạo hình mới trở thành nhân vật nổi bật nhất dãy bàn giáo sư. Anh vừa xuất hiện, trong lễ đường vang lên tiếng hút khí cùng tiếng thìa, đĩa nối tiếp rơi xuống bàn.

“Merlin, mình có phải hay không bị ảo giác?” Ron Weasley dẫn đầu hô lên, một bên hô to một bên lấy tay dụi mắt, “Cái lão dơi già kia…”

“Đó là giáo sư Snape?” Zabini lấy khuỷu tay chọc chọc Malfoy, “Cậu xác định đó là chủ nhiệm của chúng ta?!”

“Mình không biết… Thật sự có khả năng là người khác giả mạo…” Malfoy nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm, “Thật sự là cha đỡ đầu? Merlin a, mình muốn viết thư nói cho cha biết…”

“Merlin a Severus, thầy bây giờ nhìn thật tốt! Giáo sư Flitwick hưng phấn đề cao giọng kêu lên, “Nơi nào làm vậy? Tôi cũng muốn làm một kiểu tóc mới!”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy râu tôi có thể thiết kế khác một lần.” Dumbledore vuốt râu, “Mọi người nói, nhuộm thành màu hồng phấn thì thế nào?”

Không được tốt lắm… Đây là tiếng nói của tất cả, màu hồng phấn vậy còn có thể nhìn sao?

Snape rất không vui mà nhận lấy ánh mắt soi mói của mọi người, nhất là Slytherin như thế nào ngay cả học trò của anh cũng trở nên không yên tĩnh?! Anh cười lạnh một tiếng, hất áo chùng, đứng dậy đi đến trước dãy bàn nhà Slytherin: “Đầu chúng bây đều bị cửa kẹp rồi sao? Nguyên một đám ở chỗ này làm gì? Dạ dày chúng bây có thể tự tạo thành chất dinh dưỡng, không cần thức ăn?!”

“Thực xin lỗi giáo sư!” Học sinh Slytherin trăm miệng một lời hô, sau đó động tác nhất trí bắt đầu ăn mãnh liệt.

“Ta thực cao hứng khi gia tinh Hogwarts có thể nghỉ ngơi rồi…” Ánh mắt Snape đảo qua ba dãy bàn của các nhà khác, “Ừm?”

Đây quả thực là giáo sư Snape! Đây là tiếng lòng nhất trí của tất cả học sinh, loại ngôn ngữ cay nghiệt này cùng ánh mắt lạnh lùng toàn bộ thế giới pháp thuật cũng chỉ có một mình hắn có thể phóng ra được!

“Nói đến tóc… Ai, cậu có thấy chưa, Potter cũng cắt tóc?” Zabini cừa ăn thấp giọng hỏi Malfoy.

“Chú ý đến lễ nghi khi ăn cơm, Blaise.” Malfoy không có trả lời cậu ta mà chỉ lạnh lùng nhắc nhở.

Thời gian kế tiếp, Draco Malfoy một bên ăn, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm lên người Harry Potter. Đúng vậy, từ lúc tiến vào lễ đường cậu đã chú ý kiểu tóc mới của tên đó, cùng cha đỡ đầu đồng thời thay đổi, không thể không làm cậu sinh nghi. Cậu xác định, đây không phải là trùng hợp, bởi vì… Phát sinh trùng hợp trên người cha đỡ đầu cùng Potter thực sự là nhiều lắm!

Đúng vậy, Potter rất không thích hợp… Cả ngày, Malfoy vẫn chú ý đến Harry. Tựa như lời của Blaise lúc trước, Chúa Cứu Thế thực không đơn giản! Nó trên lớp biểu hiện vô cùng xuất sắc, hơn nữa giấu năng lực rất giỏi.

Càng làm cậu khó hiểu chính là cha đỡ đầu rất chú ý tới nó. Hôm nay trên lớp học độc dược, cậu nhìn thấy Chúa Cứu Thế giúp cha đỡ đầu bày biện vật dụng độc dược lên bàn học! Cậu rất hiểu cha đỡ đầu, ông từ trước tới nay thích tự mình làm lấy, như vậy “Càng có cảm giác an toàn, Vật dụng độc dược là một khâu quan trọng trong quá trình chế tác độc dược.” Đối với chuyện này, cha đỡ đầu chưa bao giờ mượn người khác làm, mình coi như là được ông dạy dỗ từ nhỏ, cũng đã trải qua huấn luyện, ông cũng chưa bao giờ cho mình làm chuyện này. Hôm nay, Chúa Cứu Thế rõ ràng…

Malfoy thấy trong lòng mình sinh ra cảm giác ghen gét, đúng vậy, cha đỡ đầu tuy nhìn phương diện ở chung thật không tốt, nhưng ông xem mình là con mà đối đãi. Điều này làm cho cậu đối với Slytherin, thậm chí cả Hogwarts sinh ra cảm giác ưu việt, làm cho cậu có chút không kiêng nể. Cậu biết rõ, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của cha đỡ đầu, chính mình muốn làm gì thì làm! Coi như mình làm sai, bị trừ điểm cũng là học viện khác, cha đỡ đầu luôn bảo vệ chính mình! Nhưng hiện tại… Cậu thấy quyền lợi kia bị xâm phạm, thậm chí quyền lợi Potter còn vượt xa hơn cả mình.

“Cậu hôm nay rốt cuộc là sao vậy?” Trở lại ký túc xá, Zabini rốt cuộc nhịn không được, cậu phát hiện bạn tốt rất khác thường.

Malfoy ngẩng đầu có chút không vui mà cau mày, nhìn đối phương: “Cậu có cảm giác được không… Giáo sư Snape đối với Potter… thật có điểm quá tốt?”

“Thì sao?” Zabini khó hiểu, “Không có gì chứ? Huống chi thành tích độc dược của Potter rất xuất sắc, chủ nhiệm chú ý cậu ấy một chút cũng rất bình thường mà!”

“Không giống với…” Malfoy nghĩ nghĩ, mở tủ quần áo của mình, lấy ra một bộ áo khoác ngoài, đưa ra, nói, “Cậu nhìn xem.”

“Bộ đồ này…” Zabini có chút không xác định nói, “Kiểu dáng giống với Potter mặc ngày đó… Rất giống…”

“Không phải giống, chính là cùng một dạng.” Malfoy thấp giọng nói, “Đây là cha đỡ đầu tặng cho mình làm quà Giáng Sinh, ngoài cái màu tím nhạt này, còn một cái màu lam. Cho nên nhận được bộ đồ này mình liền biết bộ kia là cha đỡ đầu đưa cho nó.”

“Sao có thể? Có lẽ chỉ là trùng hợp?”Zabini nói, “Đồ giống nhau… cũng gặp rất nhiều…”

“Không, cái này không phải.” Malfoy nói, “Bởi vì đây là quà cha đỡ đầu cho mình. Ông biết rõ người gia tộc Malfoy chưa bao giờ mặc đồ giống người khác! Cho nên mỗi một lần, nếu muốn làm đồ cho mình đều đến cửa hàng có pháp sư nổi tiếng nhất để làm, chỉ có một bộ…”

“Nếu thầy ấy đã rõ thói quen của cậu, sao lại phải…” Zabini khó hiểu, “Thầy ấy hoàn toàn có khả năng làm hai bộ đồ khác nhau.”

“Ông là nói cho mình biết, địa vị của Potter cùng mình là ngang hàng.” Trong mắt cậu hiện lên một tia tối nghĩa, “Ông là cảnh cáo mình không nên đối nghịch với Potter, ông biết rõ mình cùng Potter đối nghịch khắp nơi, ông biết rõ mình chán ghét Potter. Cho nên ông cảnh cáo mình, nếu phát sinh lần nữa chuyện như vậy, dù cho mình là con đỡ đầu, ông ấy cũng như trước… trách phạt mình…”

“Draco…” Zabini ngồi xuống cạnh cậu, “Như vậy… Cậu nghĩ làm như thế nào?”

Draco ngẩng đầu cười lạnh: “Mình không tin! Mình không tin chuyện kỳ quái này!” Cậu đột nhiên đứng dậy, “Tôi, Draco Malfoy, người thừa kế tiếp theo của gia tộc Malfoy, Cha đỡ đầu là Severus Snape, tôi chính là vương giả Slytherin!” Cậu phẫn hận nói, “Chỉ bằng nó là ‘Chúa cứu thế’? Dựa vào cái gì! Nó có bản lĩnh gì áp đảo phía trên tôi!” Cậu càng nghĩ càng giận, nghiến răng một cái, lao khỏi phòng ngủ.

“Draco, cậu muốn làm gì?!” Zabini hô lên phía sau nó, Merlin, cậu ấy hiện tại không phải muốn cùng Potter dốc sức liều mạng chứ?!

Đúng vậy, Malfoy chính xác là đi vào phòng ngủ của Harry, nhưng rất không may, Harry không có ở đây — hiện tại cậu đang học ở hầm.

Malfoy đập cửa một hồi, không thấy có phản ứng, lửa giận bốc cao nhằm cửa đạp một cái, quyết định đi tìm cha đỡ đầu hỏi cho rõ ràng. Cậu thật nghĩ mãi cũng không rõ, Chúa Cứu Thế kia so với mình có điểm nào vượt trội! Đúng vậy, năng lực của tên đó thật không tệ, điểm ấy chính mình không phải không thừa nhận, nhưng năng lực của mình cùng nó hoàn toàn có thể so sánh, cha đỡ đầu dựa vào cái gì che chở nó!

Malfoy nổi giận đùng đùng đi đến hầm, hầm là nơi cậu thường xuyên đến, nên cậu biết rõ mật khẩu: “Da rắn Châu Phi!” Cậu chờ không được mà vọt vào hầm.

“Cha đỡ đầu, ngài vì cái gì…” Malfoy nói được nửa câu liền sửa lời, “Potter? Mày sao lại ở chỗ này?!” Cậu rõ ràng trông thấy Chúa Cứu Thế đang đứng chỗ giá sách của cha đỡ đầu! Chẳng lẽ hầm đối với nó cũng là thông suốt.

Sao?!

“Malfoy?” Harry chau mày lại, “Trò… đến tìm giáo sư?”

“Mày quản làm gì?” Malfoy trừng mắt liếc cậu một cái, “Mày còn chưa nói mày ở chỗ này làm gì?!”

“Giáo sư đi ra ngoài, một lát nữa mới trở về, trò có thể chờ một lát.” Harry không để ý tới cậu, đem quyển sách trên tay cất kỹ.

“Tao hỏi mày ở đây làm gì?!” Malfoy bị loại thái độ coi thường này của Harry chọc cho giận, cậu chán ghét cảm giác cao cao tại thượng này! Giống như từ lúc mới bắt đầu, nó cự tuyệt bàn tay hữu nghị của mình, mà lựa chọn tên thối Weasel kia. Vốn cho là nó tiến nhập Slytherin, mình có thể cùng nó một lần nữa trở thành bạn, nào biết luôn đối với mình trưng ra bộ dạng bất âm bất dương! Mà ngay cả lúc quyết đấu thủ tịch, nó cũng không muốn cùng mình giao đấu, hoàn toàn bày ra bộ dáng bố thí, tự động buông tha chức thủ tịch.

Lúc này Harry mới trả lời vấn đề của cậu: ‘Tôi ở chỗ này học tập, giáo sư Snape đã quyết định thu tôi làm học đồ của thầy.”

“Học đồ…” Malfoy tức giận tới không biết nói gì, dù so thành tích độc dược, hơn nữa quan hệ giữa mình và giáo sư Snape, nếu thầy ấy muốn thu học đồ, mình mới là lựa chọn tốt nhất! Như thế nào… lại là tên Potter chết tiệt này! Cậu tức giận đến một cái rút đũa phép ra: “Potter, tao muốn quyết đấu với mày!”

Harry sững sờ, Malfoy rút cái gì đó? Quyết đấu? Chỗ này? Nơi này chính là hầm, nó có bị phát sốt không vậy? Quả nhiên bị chiều hư rồi, luôn tùy tâm sở dục (làm việc theo ý muốn, không biết phân định lợi hại). Cậu nhíu mày: “Thật có lỗi, tôi không tiếp nhận!”

“Mày đang vũ nhục tao hả?” Malfoy một lần nữa cảm thấy phẫn nộ, ở giới pháp thuật, cự tuyệt một người đề xuất quyết đấu là trắng trợn vũ nhục đối phương.

“Tôi không có ý đó.” Harry nói, “Chỉ là cảm thấy chuyện kia không tất yếu, quan hệ của tôi với trò Malfoy không thể nói tốt, nhưng cũng chưa xấu tới mức phải rút đũa phép ra quyết đấu.”

“Potter!” Malfoy chĩa đũa phép vào ngực Harry, “Mày có nguyện ý cùng ta quyết đấu?!”

“Cậu Malfoy… Khó được cậu coi trọng phòng làm việc của ta đem trở thành nơi quyết đấu…” Snape mang theo âm thanh lạnh lùng từ phía sau cậu vang lên, “Ta thực sự nên vì thế mà cảm thấy… Vinh hạnh… “

“Dạ… Cha đỡ đầu…” Malfoy sợ tới mức lập tức thu hồi đũa phép, “Con… con chỉ…”

“Nhà Malfoy dạy trò một câu nói nguyên vẹn cũng không được sao?” Snape nghiêm túc theo dõi cậu, “Xem ra ta thực sự phải đến bàn bạc với Lucius, cùng hắn thảo luận một về vấn đề giáo dục trò.”

“Không, cha đỡ đầu! Đừng nói cho cha con!” Malfoy sợ không nhẹ, “Con… con lần sau sẽ không làm vậy nữa!”

“Không có lần sau.” Snape nhìn chằm chằm con đỡ đầu, Harry nói không sai, nó thực bị làm hư rồi, nó đối với sự quan tâm mình dành cho Harry cảm thấy bất – mãn tựa như đứa bé mất đi quả đường trước kia thuộc về mình, “Bây giờ, ra ngoài.”

“Dạ được, giáo sư…” Malfoy nhìn Harry một cái, cắn môi dưới, chậm rãi ra khỏi hầm.

Harry Potter, mày đừng tưởng tao như vậy thì được rồi! Tao nhất định sẽ bắt mày lại, để mọi người biết rõ, tao mới là học sinh ưu tú nhất Slytherin!