Hạ Liễu Quân
o0o
“Theo lý thuyết những trận đấu Quidditch dã man không chút phong độ này, Slytherin hẳn rất là phỉ nhổ, như thế nào mình xem Malfoy hưng phấn còn hơn ai hết…” Harry phàn nàn, “Mà ngay cả cậu cũng thế này…” Cậu nhìn Zabini.
“Potter, là cậu chưa thấy qua trận đấu Quidditch chân chính nào, đó là loại phấn khích cỡ nào chứ…” Zabini trong mắt cô hồ muốn hiện ra hào quang rồi.
“Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng!” Harry vội vàng ngăn cậu lại, “Đủ rồi, mình đã biết trận đấu này cỡ nào phấn chấn nhân tâm rồi…”
Rất nhanh đến mười một giờ, toàn bộ học sinh Hogwarts dường như đều tập trung ở khán đài, rất nhiều người mang theo kính viễn vọng. Chỗ ngồi như được nâng lên một chút, nhưng vì quá nhiều người, hoàn toàn khó khăn trong việc nhìn các tình huống trong trận đấu. Từ hàng ghế đầu tiên, Harry nhìn thấy Malfoy hướng mình ngoắc tay đương nhiên, đó không có khả gọi mình, cậu đẩy Zabini: “Mau đi đi!”
“Nhưng một mình cậu…” Zabini có chút ngượng ngùng, “Thực không sao chứ?”
“Không có việc gì đâu, mau đi đi…” Harry có chút buồn cười vỗ vỗ vai cậu, “Tiểu thiếu gia Malfoy sắp đợi không được rồi kìa!”
Zabini nhìn cậu cười cười, chạy đến bên cạnh Malfoy. Harry nhìn hai người ở chỗ kia xì xào bàn tán, có chút hâm mộ tình bạn của bọn họ. Cậu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, quyết định đến khán đài hàng cuối cùng.
Đứng ở chỗ cao nhất của khán đài, phía dưới là một mảng người tấp nập, hai bên trên khán đài, hai lá cờ lớn màu xanh lục cùng màu đỏ vàng được kéo ra, trên đó tràn ngập những lời cỗ vũ, cờ có vẽ sư tử và rắn tung bay khắp nơi. Thời điểm hai đội cầu thủ vào sân, trên sân tiếng hô càng thêm nồng nhiệt! Harry nheo mắt (cậu không có kính viễn vọng), cố gắng phân biệt cầu thủ hai bên. Bà Hooch thổi còi, cầu thủ hai bên bay vụt lên, áo choàng của bọn họ tung bay trên bầu trời, Harry cảm thấy trong đầu mình một mảng mơ hồ. Giống như… đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự… chính mình khoát áo chùng đỏ có đường viền màu vàng, đuổi theo một trái cầu vàng có cánh…
Đó là…
Harry cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, thân thể cậu lùi về sau.
“Harry!” Cậu nhìn thấy một thân ảnh to lớn màu đen chạy về phía mình, đó là ý thức cuối mà cậu nhận diện được…
Snape đỡ lấy Harry đang ngã xuống, anh lúc đấy hét lên một tiếng kinh hãi khiến không ít người chú ý, vừa thấy Harry ngất đi, nhiều người cũng bắt đầu kinh hô.
“Potter làm sao vậy?” Zabini và Malfoy cũng chú ý tới, “Cậu ta không khỏe sao?”
“…”Malfoy không nói gì, cậu so với chuyện này càng cảm thấy kỳ quái vì cái gì cha đỡ đầu tiếp được Potter đầu tiên? Chẳng lẽ… ông luôn chú ý Potter?
“Seveus, thằng bé thế nào?” bà Hooch vội vàng tạm dừng trận đấu, chạy tới cạnh anh.
“Chắc không có gì trở ngại…” Snape kiểm tra kỷ lưỡng hô hấp cùng nhịp tim, vẫn bình thường, “Ta dẫn trò ấy đi tới chỗ Poopy, cô tiếp tục duy trì trận đấu.” Nói xong, anh ôm lấy Harry, đi nhanh tới bệnh thất.
“Kỳ lạ, không có vấn đề gì cả…” Pomfrey vũng đũa phép lên người Harry để kiểm tra, trò ấy rất tốt, chỉ là dinh dưỡng có chút không đầy đủ,”
“Vậy trò ấy sao lại ngất đi?” Snape tựa ở cánh cửa, nhìn cô kiểm tra.
“Có lẽ trò ấy bị cái gì đó kích thích…” Pomfrey có chút không xác định nói, “Có thể trò ấy sợ độ cao, cho nên nhìn chổi bay trên cao có chút sợ hãi?”
Sợ độ cao? Snape nhếch miệng, Harry mà sợ độ cao, vậy là ngàn lẻ một đêm rồi!
“Pomfrey, ta nghe nói Harry té xỉu!” Âm thanh Dumbledore có chút lo lắng truyền đến, Snape liếc một cái, quả nhiên trông thấy áo chùng tím trăng sao đang hướng bên này đi tới.
“Trò ấy hiện thế nào?” Dumbledore đi vào bệnh thất, đến bên giường Harry.
“Kiểm tra sơ bộ cũng không có gì dị thường, đoán chừng là nhất thời bị kích thích.” Pomfrey thu hồi đũa phép, “Cũng có khả năng là trò ấy quá mệt nhọc, cho trò ấy nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi.” Cô nhìn về phía Snape, “Severus, anh là cho trò ấy một lọ thuốc dinh dưỡng, đứa nhỏ này thiếu dinh dưỡng quá lớn…”
“Được.” Snape gật đầu, “Chỗ tôi có cất trữ, tôi đi lấy.” Anh biết rõ tình huống dinh dưỡng của Harry rất tệ, cho nên thường xuyên chuẩn bị dược dinh dưỡng.
Snape rất nhanh mang dược dinh dưỡng về, trên tay cầm một lọ nhỏ dược dinh dưỡng. Pomfrey định nhận lọ dược uy Harry uống, Snape rút tay lại, nói: “Để tôi.” Lời này làm Pomfrey kinh ngạc nhìn anh, cô rất rõ Severus có bao nhiêu chán gét học sinh, nếu học trò Slytherin bị bệnh, anh cũng là vứt vài bình ma dược ra, lần này rõ ràng… Xem ra anh thật yêu thích Harry…
Nhìn thấy Snape cẩn thận từng ly từng tý uy Harry uống xong nước thuốc, Dumbledore sờ sờ râu, ý vị thâm trường nói, “Severus, tôi xem thầy thật sự rất quan tâm Harry…”
“Trò ấy là học trò của nhà tôi.” Snape cũng không ngẩng đầu lên nói, “Trò ấy không giống tên James Potter chết tiệt kia, tối thiểu biết được các lễ nghi cơ bản.”
“Tôi chỉ là rất hiếu kỳ… Vì cái gì thầy đỡ được Harry đầu tiên, không để trò ấy ngã xuống, thầy luôn luôn chú ý trò ấy sao?” Dumbledore thay đổi ngũ khí, “Severus, thầy… có phải là quá quan tâm trò ấy rồi không?”
“Dumbledore!” Pomfrey nghe thấy những lời này, “Severus quan tâm Harry có gì không đúng, chẳng lẽ… thầy định bỏ mặc trò ấy sao?”
Động tác của Snape khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Dumbledore một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục mớm thuốc cho Harry, chỉ lạnh lùng nói, “Mặc kệ chuyện của thầy, Dumbledore! Chẳng lẽ… Tôi lại hại trò ấy?”
“Severus, tôi không phản đối thầy quan tâm trò ấy, chỉ là… Thầy đừng quên trách nhiệm của trò ấy, quá quan tâm trò ấy, thầy sẽ trở ngại trò ấy phát triển…” Dumbledore thấp giọng nói.
“Tôi biết mình đang làm gì, tôi cũng biết rõ trách nhiệm của Harry, thầy không cần nhắc nhở tôi!” Snape bỏ lọ thủy tinh tron g tay ra, “Trò ấy đã tiến vào Slytherin, tôi sẽ có trách nhiệm cùng nghĩa vụ dạy bảo trò ấy đến cùng, tôi tự nhiên có phương pháp dạy bảo của tôi, không cần thầy nghi vấn.”
Dumbledore lần đầu tiên nhìn Snape, ông lần đầu tiên phát hiện đứa con nói gì nghe nấy là một người trưởng thành, cậu ta có tư tưởng của mình, trách nhiệm của mình. Trong một giây, Dumbledore thực cảm thấy, mình già rồi… Ông có chút mờ mịt phất tay: Vậy… Được rồi…” Ông có chút khập khiễng đi ra khỏi bệnh thất.
Ai… Là ai… Áo chùng màu đen cuồn cuộn như dòng nước xoáy, thân ảnh cao lớn luôn luôn hiện ra trước mắt mình. Phải bắt được hắn… Bắt lấy hắn! Đừng rời xa em… Đừng rời xa em!
“Van cầu anh, van cầu anh đừng đi…” Là ai? Là ai cầu ai?
“Giáo sư! Đừng rời xa em…” Là ai đang kêu khóc? Cánh tay vô lực đưa về phía trước, phải bắt được hắn… Bắt lấy hắn! Đừng bỏ lại tôi, đừng bỏ lại tôi…
“Đừng đi… Đừng…” Harry dưới ánh trăng mờ huơ tay, tay khắp nơi bắt loạn. Cậu cảm thấy có một cánh tay ôn hòa to lớn nắm chặt tay mình, tay kia áp lên trán mình, còn có một âm thanh trầm thấp vang lên bên tay mình: “Harry… Harry?”
“… Mr?” Harry chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn người đàn ông trước mắt, “Con… Làm sao vậy?” Ánh mắt cậu đảo qua tứ phía, chính mình đang nằm trên cái giường chỉ toàn màu trắng.
“Nhóc té xỉu.” Snape dùng một cái khăn lông ướt lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, “Cảm thấy sao rồi?”
“Con rất tốt…” Harry thấp giọng nói, “Con chỉ là đột nhiên thấy đầu choáng váng, là…”
“Ngoại trừ cái này còn bệnh trạng gì không?” Pomfrey bận rộn đi tới.
Snape nhìn Harry lộ ra ánh mắt kỳ quái, vội vàng giải thích: “Trò bây giờ đang ở bệnh thất điều trị, đây là Y Sĩ Pomfrey, cô vừa mới kiểm tra cho trò.”
“Cô khỏe, cô Pomfrey.” Harry lúng túng cười, “Con rất tốt, cũng không có bệnh trạng khác.”
“Cô xem trò hẳn là dinh dưỡng không đủ nên mới té xỉu.” Pomfrey chau chặt đôi mày, “Severus, tôi không thể không nói, thầy đối với học trò nhà mình quá không quan tâm rồi! Thầy sao có thể để bọn nhỏ giống thầy dưỡng ra tật xấu ăn kiêng! Thời điểm thầy đọc sách cũng như thế này…”
“Được rồi, Poppy!” Snape ngăn lại những lời cô nói về tại nạn xấu hổ thời còn đi học, “Harry đã không việc gì rồi, tôi có thể dẫn trò ấy về rồi chứ?”
Pofrey lại kiểm tra một lần nữa cho Harry, gật gật đầu: “Được rồi, trò trở về đi, nhớ kỹ, phải ăn cơm thật ngon, không được kiêng ăn!”
“Tôi sẽ đốc xúc trò ấy.” Snape đỡ lấy Harry đứng lên, sau đó khoát thêm áo chùng cho cậu.
Pomfrey nhìn Snape sửa sang lại áo khoát dài cho Harry, giúp cậu chỉnh trang lại, đột nhiên cảm nhận được có chút khác lạ, cảm giác, cảm thấy… có phải hay không động tác của Snape hơi thân mật… Bất quá, Harry là con của Lyli, thầy ấy quan tâm Harry như vậy, cũng là đúng thôi!
Mang Harry ra khỏi bệnh thất, Snape vẫn nắm tay cậu, rồi dặn dò, “Harry, đi theo ta, đừng buông ra.”
“Dạ, Mr.” Harry gật đầu đi theo sau lưng Snape. Cậu nhìn áo chùng của Snape theo cước bộ mà hình thành một dòng nước xoáy, nhìn thân ảnh cao lớn của Snape xuyên qua một đám người… Cậu chợt nhớ những cảnh trong mơ, trong mơ người đàn ông kia… Thực giống Mr… Vậy người đứng phía sau Mr là ai? Cậu đột nhiên có cảm giác bất an, Mr… Có thể giống người đàn ông trong mơ, bỏ mặc cậu không?