[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 116




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười Một 13, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Lựa chọn

Editor: Ciel Míp

Trở về Hang Sóc, Ron Weasley vẫn giữ y nguyên cái mặt suy tư một nùi như cũ. Lúc ăn tối, nó gấp gáp hỏi cha mình: “Sao Harry Potter lại có thể tham gia vào Hội nghị của Hội Phượng Hoàng ạ?”

“Con nói Harry ấy hả?” Authur vừa ăn vừa trả lời, “Đương nhiên, thằng nhóc là thành viên chính thức của Hội Phượng Hoàng mà, cho nên nó sẽ tham gia hội nghị rồi!”

“Nhưng mà… Không phải nói người vị thành niên không được tham gia chính thức vào Hội Phượng Hoàng sao?” Ron Weasley nhớ cha mình đã từng nói chuyện này.

“Tất nhiên rồi, nhưng mà Harry không giống như vậy!” Nhắc tới chuyện của Chúa Cứu Thế, Authur hình như có vẻ rất hứng thú, “Harry được chính cụ Dumbledore tự mình đề cử gia nhập Hội đó! Nó thật sự là một thằng nhóc giỏi giang, năng lực quyết chiến hạng nhất, còn có vô số ý tưởng hay ho này nọ nữa, chúng ta đã định ra rất nhiều phương án tác chiến, trong khoảng thời gian chiến đấu gần đây nhất của chúng ta luôn toàn thắng không thôi! Ngay cả Alastor cũng khen nó không dứt miệng, ai cũng biết, lúc đầu anh ta đã phản đối chuyện Harry gia nhập. Nhưng sau khi giao đấu vài trận, phóng chơi vài bùa với Harry thì lại vô cùng hứng thú với thằng nhỏ, hai người này mỗi khi không có chuyện gì thì liền cùng nhau thảo luận mấy Phép Thuật Hắc Ám cao thâm này nọ, nếu không phải Harry không có hứng thú làm Auror, cha thấy Alastor ước gì lập tức kéo thằng nhỏ tới Sở Thần Sáng báo danh rồi…” Ông để ý thấy cái mặt mâm của đứa con út ít nhà mình, vội nói, “Ron, cha biết quan hệ của con với Harry trong trường học cũng không phải là tốt lắm, nhưng giờ là nghỉ hè, mấy đứa cũng có nhiều cơ hội trao đổi lẫn nhau mà. Nhưng theo những hiểu biết của cha với thằng bé, tụi con có rất nhiều khả năng trở thành bạn tốt đó, cho nên… Cha hy vọng con có thể bỏ xuống thành kiến với thằng bé.”

“Nhưng mà nó là một Slytherin…” Ron Weasley bất mãn lầm bầm.

Bây giờ, Authur rõ ràng vì sao Dumbledore yêu cầu huấn luyện mấy tên nhóc này rồi, tuy là quan hệ của ông với Lucius ngay từ nhỏ đã không thể nào nhích lên một phân tốt đẹp, cả hai người vừa thấy mặt liền nhào vô đánh, nhưng chuyện này đều là do hai người ngứa mắt nhau mà ra cả, chính ông cũng không hề giận chó đánh mèo lây sang những học trò khác của Slytherin. Nhưng mà tụi nhóc bây giờ, coi như khác học viện là phủ định toàn bộ người ta là sao: “Ron, cho dù là Slytherin cũng không phải tất cả họ đều là người xấu đâu… Ông cố của con cũng là một Slytherin đó, con không thể khẳng định tuyệt đối kiểu như này…”

“Nhưng mà Slytherin bây giờ đều là con cháu tụi tay sai của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!” Ron Weasley nhăn mặt, “Harry Potter là Chúa Cứu Thế của giới Phép Thuật, sao có thể vào học viện của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy được…”

“Em cảm thấy Potter rất tốt mà…” Ginny nhỏ giọng chen miệng vào, “Bình thường anh ấy cũng luôn đối xử bình đẳng với Gryffindor tụi mình, chưa bao giờ gây tranh cãi với chúng ta, cũng đối đãi với mọi người rất có lễ chứ bộ! Chỉ có mình anh là…” Cô gái nhỏ phát hiện anh trai mình giận đùng đùng, vội ngậm miệng rồi ngượng ngùng lè lưỡi.

“Thôi đi, từ nhỏ là em đã thần tượng nó rồi…” Ron Weasley liếc em gái mình một cái.

“Em trai của chúng ta…” George ôm vai trái nó.

“Ronald nhỏ bé của chúng ta…” Fred lại ôm vai bên phải.

“Cưng như vầy là ganh tị hở?” Hai tay đồng thời vỗ cái bốp lên vai nó.

“Ganh tị cậu ta nổi tiếng hơn cưng?”

“Ganh tị cậu ta có bản lĩnh hơn cưng?”

“Ai mà thèm!” Bị nói trúng tim đen, Ron Weasley lập tức vội giải thích, “Em ganh tị gì với nó chứ?! Em chỉ không thích nó thôi…”

“Vậy sao — vậy là tốt rồi!” Cặp song sinh dài giọng độp lại, “Nên biết là, cậu ta chính là nhà tài trợ lớn của tiệm giỡn tụi anh đó nha!”

“Hai đứa hợp tác với Harry hồi nào vậy hả?” Authur hỏi, ông biết rõ lý tưởng của cặp sinh đôi nhà mình, nhưng bất hạnh là vì gánh nặng kinh tế của gia đình, bản thân ông không có cách nào có thể giúp thực hiện ước mơ tiệm giỡn của chúng.

“Cậu bé rất có mắt nhìn!” George buông tay ra rồi nhún vai.

“Cậu bé rất ý tưởng kinh doanh.” Fred ngồi xuống cạnh người anh em song sinh của mình.

“Cho nên cậu ta đem tiền thưởng của cuộc thi Tam Phép Thuật giao cho tụi con, để đầu tư! Cả ngàn Galleons lận đó” cặp sinh đội hưng phấn giải thích, “Cho nên tụi con đã bắt tay vào đầu tư chính thức luôn rồi, bây giờ đang trong giai đoạn kế hoạch! Tụi con quyết định phải khai trương hai cửa tiệm…”

“Một tiệm ở Hẻm Xéo.”

“Một tiệm ở Hogsmeade.”

“Mục tiêu của tụi con là —” cặp song sinh đồng thanh trả lời, “Tạo ra thị hiếu! Trở thành tiệm giỡn nổi tiếng nhất giới Phép Thuật!” Hai người đập tay ăn mừng, cổ vũ lẫn nhau.

Authur đương nhiên cũng rất vui vẻ: “Cha tin vào năng lực của mấy đứa! Cố gắng mà làm đi, tụi nhóc! chẳng qua nói thiệt, Ron con thiệt là chẳng hiểu Harry đâu” Authur lắc đầu cười, “Con còn chưa thấy dáng vẻ mà nó quậy chung với Sirius, thiệt là còn Gryffindor hơn cả Gryffindor luôn đó chứ…”

Nhìn thấy mọi người trong nhà mình đều đứng về tên Chúa Cứu thế kia, đều nói chuyện giúp nó, Ron Weasley lại cảm thấy giận mà không có chỗ mà phát. Nó giận dỗi ngoạm bánh nướng trong tay, tưởng tượng nó thành cái mặt luôn cười mím miệng của thằng Harry Potter kia…

Lucius bị đau đớn làm thức giấc, Dark Mark! Dark Lord đang triệu tập anh! Anh mệt mỏi mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, đã trễ thế này rồi, Dark Lord vì chuyện gì mà kêu người như anh đây? Nhưng tình huống không cho phép anh nghĩ nhiều, anh phải lập tức đi sang đó. Vội vàng mặc áo chùng của Death Eater, Lucius độn thổ tới chỗ của Dark Lord.

Trước mắt là một hang động, Lucius không dám nhìn nhiều hơn chút nào, chỉ cung kính quỳ xuống, hôn vào góc áo choàng của Dark Lord: “My Lord, ngài có gì cần dặn dò?”

Voldemort ngồi trên một tảng đá nhô ra, cặp mắt đỏ tươi kia rét buốt: “Lucius… Mi vẫn không nói cho ta biết… Vì sao Bậc Thầy Độc Dược của chúng ta vẫn không nghe được lời triệu hồi của ta hửm?”

Severus?! Trong lòng Lucius nổi lên một hồi rùng mình, nhưng vẫn cố gắng trả lời: “Bề tôi không rõ, chủ nhân… Bề tôi vẫn không gặp được Severus, có lẽ… Là Hội Phượng Hoàng có chuyện gì chăng…” Anh cố gắng muốn phân tích.

“Vậy sao…” Hiển nhiên Voldemort không thể nào tin được, gã cười gằn một cái, “Crucio.”

Lucius cắn chặt răng, ngón tay gắt gao nắm lại trên mặt đất. Không có phát ra một tiếng thét nào, cũng không ngã xuống, chỉ là người anh hơi hơi đích run rẩy, móng tay vì dùng sức mà hơi bong ra, máu tươi từ đầu ngón tay đã đầy đất… Voldemort hình như rất thích nhìn dáng vẻ anh cố chịu như này, gã vô cùng hứng thú đứng nhìn, qua hơn mười phút sau, gã mới xóa bỏ bùa chú, cho anh đứng lên.

Lucius gượng dậy, cúi đầu: “Bầy tôi rất xin lỗi, My Lord…”

“Được rồi…” Voldemort không hề để ý phất tay, “Nếu… Mi đã biết sai rồi thì, vậy lập công chuộc tội thì sao — bây giờ, ta có một chuyện muốn mi đi làm.”

Lucius lập tức quỳ xuống: “Chủ nhân cứ dặn dò…”

“Mi rất quen thuộc với Bộ Phép Thuật, chuyện này giao cho mi là thích hợp nhất, chẳng qua.” Voldemort đứng dậy, áo chùng dừng trước mắt anh, “Ta phái mi đi Sở Thần Bí, nghĩ cách lấy cầu tiên tri ra ngoài — ta nghĩ mi hẳn biết là quả cầu tiên đoán nào mà, phải không?”

Lucius đương nhiên hiểu được, là quả cầu tiên tri có liên quan tới Dark Lord… Cũng chỉ một quả kia… Anh vội vàng trả lời: “Dạ! Bề tôi sẽ cố gắng hoàn thành…”

“Không phải ‘ cố gắng ’, mà là ‘nhất định’!” Voldemort cao giọng, “Nếu mi không lấy nổi…” Gã ngồi xổm xuống, ngón trỏ vừa dài vừa tái nâng cằm anh lên, con ngươi đỏ lòm đầy tàn khốc làm tim kẻ khác băng giá, “Chờ mi không chỉ có Crucio thôi đâu…”

Trái tim của Lucius nặng nề chìm xuống, hơi có chút không thể tin mà nhìn gã, cho dù tình cảm của người này đối với anh chỉ là giả dối mà thôi, nhưng nhiều năm làm bạn như vậy rồi… Kết quả cuối cùng của mình cũng chỉ là một cái Avarda mà thôi sao? Nhưng Voldemort cũng không thèm nhìn lại anh, lập tức đứng dậy, ngồi trở lại trên tảng đá, không hề để ý hỏi một câu: “Con của mi… Đã sắp được mười lăm tuổi rồi nhỉ?”

Draco?! Rốt cục thì Lucius cũng không bình tĩnh nổi: “My Lord… Draco nó…”

“Cũng tới lúc nên cho nó học tiếp quản chuyện của mi rồi.” Voldemort đánh gãy lời anh, “Càng sớm bồi dưỡng chừng nào, nó sẽ càng chắc tay chừng nấy.”

“Draco còn quá nhỏ…Có thể cầu ngài…” Lucius thật sự không muốn nhìn thấy Draco cũng bước lên vết xe đổ của chính anh, làm một Death Eater! “Nó còn cần được trải nghiệm huấn luyện, sang vài năm nữa hẵng…”

“Còn nhỏ? Hừ!” Voldemort cười gằn,”Ta nhớ rõ lúc mi mười lăm tuổi… Cũng đã bắt đầu hầu hạ ta rồi mà…” Trong giọng nói của gã đầy khinh miệt, “Thời điểm đó mi giết người không hề nương tay, sao tới lượt con mi… Lại nói nó còn nhỏ hửm?”

Gần như cùng một lúc, Lucius nhớ tới câu nói mà Snape từng nói qua kia: “… Chẳng lẽ anh cũng muốn nó gia nhập vô Death Eater sao, đi hôn bùn đất dưới chân người kia sao? Thậm chí… để nó thay thế anh sao…” Không! Không được! Tuyệt đối không được! Anh do dự ngẩng đầu, tiếp tục thử: “Ý ngài là… Muốn cho nó tới… Hầu hạ người?” Ba chữ cuối cùng nói ra miệng, làm tim anh như bị dao cắt.

Voldemort bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Ngươi nghĩ đi đâu rồi! Sao ta có thể cho nó tới hầu ta chứ? Ta chỉ có mình ai đó…” Gã nâng cằm anh lên, “Là đủ rồi…”

Vốn là lời nói cưng nựng yêu thương, nhưng nghe vào tai Lucius là đầy gió lạnh tận xương, trong lòng quay vòng vòng hàng trăm chuyến, tình huống bây giờ bắt buộc anh, buộc anh phải lựa chọn. Vì Draco, vì gia tộc Malfoy… Có một số việc… Anh không thể không bỏ…

“Vinh hạnh của bầy tôi…” Lucius trầm ngâm một lúc lâu, cặp mắt màu lam xám kia vẫn chăm chăm nhìn vào cặp mắt màu đỏ, trên gương mặt nơi đó… Không hề xuất hiện bất kì điều gì anh hy vọng… Anh lại phủ phục xuống, hôn góc áo choàng, “My… Lord…” Anh cúi đầu, nhắm hai mắt lại, “Ngài gặp nó khi nào?”

“Tự nhiên là càng nhanh càng tốt…” Trong giọng của Voldemort còn mang theo chút vui sướng, “Ta rất muốn trông thấy nó! Không thì… Ngay ngày mai đi?”

“Yes.” Lucius nhẹ giọng trả lời, “Đây là… Vinh hạnh của chúng bầy tôi…”