[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 104: Đính hôn...




Editor: Hạ Liễu Quân

Beta-or: Quân

Đợi tất cả mọi người ngồi hết vào chỗ, giáo sư Mcgonagall bảo các tuyển thủ và bạn nhảy xếp thành hàng, theo sau cô. Lúc bọn họ đi đến dãy bàn dài, mọi người trong trường vỗ tay vang dội. Potter rất lịch sự kéo ghế cho Granger, Granger hiểu là cậu ta muốn giúp đỡ mình, cô có chút hiểu lời nói của Potter vừa rồi. Được quán quân Hogwarts “hâm mộ”, mặc dù sẽ thu được không ít cái trừng mắt của Gryffindor, nhưng địa vị của mình sẽ không chỉ là “tiểu thư vạn sự thông”, cô sẽ được vô số người thưởng thức mà không còn là “kẻ trộm” làm cho người ta chán ghét.

Này các cô gái sẽ đố kỵ với mình, ước ao được như mình, nhưng đêm nay mình xinh đẹp bọn họ cũng rõ ràng. Mình sẽ có nhiều bạn, bất luận là thật lòng hay giả ý, nhưng tối thiểu... Mình trong miệng những người đó cũng là “Chính mình”, mà không còn là cái đuôi của Ron Weasley, “Kẻ đáng thương” chỉ biết đọc sách!

Trên bàn bày ra khay đĩa lấp lánh nhưng không có bất kỳ thức ăn gì, nhưng trước mặt mỗi người đều có một bộ dao nĩa. Granger không biết thế nào đành cầm lên, nhìn xung quanh một vòng có chút thỏa mãn, không ít người cũng cảm thấy kỳ quái như mình.

Dumbledor làm mẫu một chút, cụ cẩn thận nhìn thực đơn, sau đó quay sang khay đĩa của mình nói lớn: “Xương sườn!” Xương sườn nhanh chóng hiện lên. Mọi người nhanh chóng hiểu được phương pháp, sau đó nhìn khay đĩa của mình đọc tên thức ăn. Harry bội phục nhìn Dumbledor, tuổi một bó to rồi, còn có thể dùng xương sườn cậu thấy Dumbledor có chút lúng túng nhìn xương sườn trong đĩa, Grindelwald bên cạnh cụ rất săn sóc thay đổi cho cụ một phần thịt bò được rồi, mình không thể đánh giá cao ông cụ này được.

Ánh mắt Harry dời sang Snape, Snape nhìn thoáng qua đĩa thức ăn trước mặt cậu, lộ ra biểu tình rất bất mãn: Em lại không ăn thịt! Chỉ ăn rau sao được?! Harry nháy mắt máy cái, cằm hất về phía đĩa trước mặt anh: Anh cũng đâu có ăn đậu với ngô? Còn nói em...

Dumbledor đối với hai vị trước mặt bao người “Liếc mắt đưa tình” này có chút xấu hổ, cụ ho khan một tiếng, ý bảo hai người chú ý hình tượng một chút. Kết quả đổi lại ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người: Trước bảo người bên cạnh ngài đi hai lão già không biết xấu hổ!

Sau khi bữa cơm kết thúc, Dumbledor đứng lên, cụ vung tay, toàn bộ bàn đều lui về sát trong tường, sàn nhà thoáng cái sạch sẽ. Sau đó, cụ dùng pháp thuật tạo ra một cái sân khấu nổi lên từ mặt sàn bằng phẳng, ở trên có một bộ trống, mấy cây đàn ghi-ta, một cây đàn tỳ bà, một cây vi-ô-lông-xen, còn có một dàn kèn tây. Nhóm quái tỷ muội đang đứng trên sân khấu với tiếng vỗ tay chào mừng nhiệt liệt, các cô mặc nguyên một người toàn lông, một bộ lễ phục màu đen cố ý xé tơi tả, cầm lấy nhạc cụ của mình. Lập tức, đèn vụt tắt, lễ đường trở nên mờ ảo, Harry vẫy Granger đứng dậy: “Chúng ta ra sân thôi.”

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Harry ôm lấy eo Granger, hai người trượt ra sân. Lúc ba vị dũng sĩ bắt đầu nhảy, những người khác cũng tốp năm tốp ba đi vào sân. Granger lúc đầu vốn có chút khẩn trương, động tác cứng nhắc, nhưng người xung quanh từ từ đông lên, động tác cũng dần buông lỏng, bước theo nhịp chân của Harry.

“Tôi không biết khiêu vũ...” Granger có chút xấu hổ, vì cô đã đạp vào chân đối phương mấy lần.

Nhưng gương mặt Harry vẫn rất thoải mái: “Không chuyện gì tôi cũng vậy thôi, tối qua mới tập luyện xong, nhảy xong một bản thì sẽ không còn chuyện của chúng ta nữa.

“Cậu... không thích vũ hội?” Granger nhìn ra cậu cũng không có hưng phấn.

“Tôi không thích nơi có quá nhiều người.” Harry dời đi trọng tâm câu chuyện, “Được rồi, Viktor muốn tôi giúp anh ta xin lỗi cậu, anh ta không nghĩ sẽ mang cho cậu nhiều phiền phức như vậy.”

Granger lắc đầu: “Giúp tôi nói với anh ấy, không có gì, tôi chỉ đánh giá thấp những người đó... tâm lý... tôi không nghĩ tới bọn họ sẽ kích động như vậy chỉ đơn thuần là mời thôi mà, cũng không làm ra cái chuyện tày trời gì.

“Có lẽ là đố kỵ chăng, đố kỵ cậu được ngôi sao ưu ái, đố kỵ Nhà Slytherin có dũng sĩ mà không phải phải Nhà của mình.” Harry nhàn nhạt giải thích, “Tôi cũng không nói Slytherin là tốt nhất, mỗi học viện điều có ưu điểm và khuyết điểm của mình. Gryffidor có dũng cảm hướng về phía trước và tính đoàn kết mà tôi hâm mộ, chỉ là Gryffidor đối với mọi chuyện có phần phóng đại một chút...”

Lời nói của cậu rất uyển chuyển, Granger thực đồng ý: “Tôi hiểu rõ... Có thể bởi vì tôi sinh ra từ Muggle, đối với những quan niệm của giới pháp thuật... này thật là khó lý giải...”

Harry cảm thấy lời của hai người trở nên trầm trọng, vội vàng cười nói: “Được rồi, cậu thấy Viktor thế nào? Tôi xem anh ta rất quan tâm tới cậu.”

“Cái này...” Granger đỏ mặt, “Tôi không có quen thuộc với Quidditch, cho nên đối với anh ấy... cũng không thấy đẹp gì... Nhưng mà, lại đối với người khác rất tốt, thật biết chăm sóc người...”

“Anh ta cũng theo chúng tôi nói tốt về cậu, anh ta rất thích cô gái có phong phạm người trí thức như cậu anh ta cực sợ mấy nữ sinh vừa thấy anh ta đã gào thét xông vào!” Harry cười nói, “Cậu... có thể suy nghĩ một chút?”

“A?! Chúng tôi không quá quen thuộc nhau...” Granger chần chờ, “Không nhất định sẽ hợp?”

“Có hợp không cậu phải đi hỏi anh ta ấy!” Harry cười cười, nói với phía sau của cô, “Viktor, chúng ta trao đổi bạn nhảy được không?” Nói xong thì buông lỏng tay.

Granger lúc này mới chú ý, nhạc đã đổi sang bài thứ hai, Potter hoa lệ xoay người, bạn nhảy trước mặt mình liền đổi thành Krum. Potter còn nháy mắt mấy cái với mình, mang bạn nhảy của Krum đi xa.

“... Tôi cảm thấy không có gì kinh ngạc.” Snape lạnh lùng nhìn người trước mặt mình, “Igor, lá gan của ông ngày càng nhỏ.”

“Severus, anh không có khả năng xem chuyện này như không xảy ra!” Gương mặt Kakaroff hằn lên vẻ lo lắng, âm thanh của ông ta khàn khàn mà trầm thấp, hình như rất sợ người khác nghe được, “Mấy tháng qua, nó ngày càng rõ, tôi ngày càng lo lắng... Tôi không thể phủ nhận...”

“Ông đã có chủ mới, ông hẳn nên đi tìm hắn che chở.” Snape không rõ đầu óc đối phương như thế nào lớn lên, “Tôi nghĩ ông làm tốt, hắn sẽ không bỏ qua một quân cờ hữu dụng.”

“Nhưng mà tôi sợ...” Lời Kakaroff còn chưa nói hết, Snape đã lấy đũa phép, nổ tung bụi hoa hồng bên người! Trong bụi hoa phát ra một trận hét chói tai, một đôi tình nhân vọt ra chạy hoảng loạn.

Trên mặt Snape mang theo vẻ cười tà ác: “Gryffidor hai mươi điểm! Ravenclaw mười điểm!... Aha, lại một Gryffidor! Gryffindor trừ thêm ba mươi điểm...”

Cuộc nói chuyện bị ép cắt ngang, Kakaroff chỉ có thể vội vã rời đi. Snape xác định chung quanh không còn ai khác, anh hít một hơi thật sâu, tay vén một bụi hoa bên người, cái tên trứng thối mắt xanh tựa bên bể phun nước cười tủm tỉm nhìn mình, Áo tàng hình màu bạc khoát lên chân của nhóc khiến cho cậu nhóc thoạt nhìn như không có hai chân: “Giáo sư Snape, anh định trừ Slytherin bao nhiêu điểm?”

Snape nhướng mày, “A... Cậu Potter... Nghe trộm người khác nói chuyện cũng không phải là hành vi của một quý ông...”

“So?” Harry rất vô liêm sỉ vươn tay.

Snape bước lên hai bước ôm cậu vào ngực, cúi đầu, trầm thấp nói vào tai cậu: “Giáo sư của em phải “giáo huấn” em thật tốt, cái gì gọi là lễ phép...” Nói xong, anh ôm sát cậu vào trong lòng, thuận lợi dùng Áo Tàng Hình bọc lấy hai người, hai người biến mất trong bụi hoa.

Trong hầm, Snape rót cho Harry một tách hồng trà, hai tay ôm ngực, cúi người nhìn cậu: “Well, cậu Potter có thể nói cho ta biết, em lén lén lút lút nghe trộm ta nói chuyện là có mục đích gì?”

“Em chỉ là... Tìm kiếm quà Giáng sinh!” Harry trưng ra gương mặt vô tội, “Em bị mất phần quà Giáng sinh quan trọng nhất, ngài có thấy đâu không?”

Một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa tới trước mặt cậu, nắp hộp đã mở, bên trong là chiếc nhẫn màu bạc dành cho nam, có hình dáng hai con rắn quấn vào nhau, trên thân rấn cẩn những viên đá nhỏ, hai miệng rắn há to, ngậm một viên đá màu đen.

Harry ngây ngẩn cả người, cậu chần chừ ngẩn đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Sev... Đây là... cho em?”

Snape ngồi xổm xuống, có chút bất an nhìn cậu: “Em nguyện ý không?”

Harry chỉ nhìn chằm chằm anh, làm anh khẩn trương, Harry sẽ không cự tuyệt mình đó chứ? Harry nhìn một lúc lâu, mới khô cằn hỏi: “Anh đây xem như... Cầu hôn sao?”

Tâm tình vừa nổi lên lập tức bị mấy lời này làm rối loạn, Snape hận không thể bóp chết cái trứng thối này: “Lẽ nào tặng nhẫn còn ý gì khác sao, cậu Potter?!”

“Hắc! Em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi...” Harry lẩm bẩm, thuận lợi nhận lấy nhẫn, thử đeo vào, “Em còn chưa có thành niên, em sao đoán được anh sẽ cầu hôn chứ em nên đeo ngón giữa hay ngón áp út?”

“Em đã biết mình vị thành niên, như vậy hôn lễ của chúng ta tạm thời không cách nào tiến hành... Em có chút đầu óc được không?!” Snape đột nhiên có một loại cảm giác toàn bộ tinh lực đều tụ tập lại một chỗ muốn phát tiết ra ngoài, cái tên trứng thối này nếu lại hỏi mình vấn đề ngu xuẩn như “Tay trái hay tay phải”, mình nhất định sẽ bóp chết em ấy!

“A...” Harry cầm nhẫn mang vào ngón tay trái, “Rất hợp! Còn một cái khác đâu?”

Snape đưa tay trái ra, ngón giữa là một chiếc nhẫn kiểu dáng y như nhau, khác là viên đá trong miệng hai con rắn là màu xanh biếc. Harry ngẩng đầu nhìn anh nở một nụ cười rực rỡ, sau đó đưa tay trái ra cầm tay trái của anh, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn, sau đó vươn tay: “Bây giờ... đến lượt anh hôn em chứ, Sev?”

Snape đột nhiên cảm giác được có dịch thể nào đó trào ra, anh chưa bao giờ nghĩ động tác của mình có thể cứng ngắc như vậy. Anh một tay ôm Harry sát vào lòng, Harry thuận thế ôm lấy cổ Snape, trong đôi ngươi màu xanh biếc lóe ra mềm mại mà chỉ có đối phương mới nhìn thấy được: “Hiện tại... Anh cũng không thể không muốn em...”

Một đống cảm giác phong phú bị dồn nén trong lòng Snape, xông vào máu thịt của chính mình, thân thể trong lòng ấm áp mà chân thực như vậy, mình có thể ngửi thấy mùi vị tươi mát của cỏ xanh trên người Harry. Mái tóc mềm mại của cậu bé cọ qua má mình, chân thực đến khó có thể tin... Chính mình đã mơ bao nhiêu lần thân thể ấm áp này, đã bao nhiêu lần từ trong mất mát thống khổ mà tỉnh lại...

“Sev...” Harry còn muốn hỏi, một nụ hôn sâu đến không thở nổi ngăn nghi vấn của cậu lại, sau đó là một đạo một đạo âm thanh trầm thấp thâm tình vang lên bên tai: “Nghi thức cầu hôn vẫn chưa xong, cậu Potter cho nên... Hiện tại không cần nói...”