[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 71: Pn5: một lời tai họa (2)




Hôm sau tỉnh lại, Ron cảm thấy cả người khô ráo sạch sẽ, nhưng hình như hạ thân lại có cái gì. Cậu đứng dậy, cúi đầu nhìn, vừa mới đưa tay định sờ thử lại bị một bàn tay khác nắm lại.

“Ronnie?”

“Em trai bé bỏng!”

“Em đang làm gì đó?” x 2

“Không lẽ…”

“Tối qua bọn anh…”

“Chưa thỏa mãn được em?!” đôi song sinh đồng thanh kêu lên.

Mặt Ron nháy mắt đỏ lên, cậu cuống quít phủ nhận, “Nói…nói bậy! Em, em chỉ thấy…hình như có cái gì ở trong…”

Nhìn Ron một cái, đôi song sinh lại bật cười, “Ronnie.”

“Chẳng lẽ em…”

“Hoàn toàn không nhớ…”

“Tối qua sao?” x 2

Ron lập tức nhớ ra hôm qua hình như mình đã đồng ý gì đó với bọn họ…Hình như là….Đồ dùng tình thú?! A! Trời đất ơi! Cậu điên rồi sao! Sẽ bị họ đùa chết! Ron nghĩ tới cái gì, lập tức mặt mũi trắng bệch.

“Thế…nó là cái gì?” Ron run giọng hỏi, nhưng hai người anh song sinh chỉ cười bí hiểm, cũng không trả lời. Rồi đột nhiên George lấy ra một thứ trông như remote của dân Muggle vậy, nhẹ nhấn một nút.

Ron chỉ cảm thấy bên trong mình như có gì đó kịch liệt đụng chạm, cả người nóng bừng lên, mềm nhũn ngã lên giường. Cậu nhỏ cương lên nhanh chóng, sau đó không tới ba phút đồng hồ liền…bắn ra!

Ron cảm thấy cậu không thể khống chế được bản thân nữa, chỉ cần ngón tay của George còn đặt trên nút ON, cậu liền bắn không ngừng!

“ Được rồi, George, đừng đùa nữa. Không lẽ định để cậu em bé nhỏ của chúng ta bắn tới kiệt luôn sao?” Fred nhìn bộ dạng kinh hoàng của Ron, không thể không can ngăn một chút.

George cười ha hả, “Cho Ronnie thử một chút cũng tốt, để bé cưng của chúng ta biết mỗi lần ngăn không cho ẻm bắn là vì tốt cho ẻm thôi!” Sau đó lại nhún vai, nhấn nút tắt đi.

Ron nằm trên giường, hai tay siết lấy tấm ga, “A…ư…” Chờ khi cơn kích thích cuối cùng đi qua, cậu đã chẳng còn hơi sức đâu nữa.

Fred ôm lấy Ron, George liền đem tấm ga giường lột ra thay cái mới. Ron vừa mới đứng được đã kêu ầm lên, “Lấy ra! Lấy nó ra cho em!” Giọng nói còn mang theo kinh hoảng không giấu được. Dù sao bất kỳ ai nếu bị người khác khống chế kiểu này đều rất sợ đi?

George hiểu rõ cơn hoảng loạn của cậu, liền trấn an đưa tay vuốt tóc Ron, “Kìa Ron, em yên tâm đi, chỉ là để em biết tính năng nó ra sao thôi, chứ nó chẳng hại gì tới em đâu mà.”

Ron ngờ vực nhìn hai anh, “Thật không?!” mà cả hai người đều trịnh trọng thề thốt, “ Đương nhiên!” Sau đó còn ngầm liếc nhau một cái, không ngoài dự đoán thấy được khoái trá trong mắt đối phương.

Thấy bọn họ như vậy, Ron biết chắc rằng dù có dùng cách gì cũng sẽ không khiến họ dừng ‘thực nghiệm”! Cắn cắn môi, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nghĩ dù sao cái thứ đó chỉ có mỗi tính năng này, không làm được gì khác…

Nhưng mà, cậu sẽ rất nhanh biết thêm một tính năng khác của nó thôi.

Ăn sáng xong, ngồi nghỉ trong chốc lát, Ron liền muốn vào nhà vệ sinh, cậu cũng vào rồi, nhưng lại phát hiện…một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: cậu không đi được!

Trong nhất thời Ron liền ngộ ra tác dụng của vật kia. Cậu đỏ mặt từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn đôi song sinh chằm chằm. Hai anh em cũng biết vì sao Ron nhìn bọn họ, nhưng căn bản chẳng ai chịu để ý đến Ron.

“Fr…Fred!” Ron cắn răng, kêu đại một người.

Fred đang đọc dở đống giấy tờ kế toán, ngẩng đầu lên, “Sao? Ronnie, gọi anh làm gì?”

Ron căm tức trừng anh, ý nói: biết rồi còn hỏi!

Fred híp mắt cười, “Nhưng mà…em không nói, sao anh biết em muốn gì?”

George bên kia một tay chống cằm một tay cầm đơn đặt hàng của khách cũng ngẩng đầu lên, cười như có như không nhìn cậu.

“Anh…mấy anh…” Ron nghiếng răng nghiến lợi, “A! Em muốn giết mấy anh!” Nói xong liền vung tay, nhưng ngay lập tức bị Fred bắt lại, này gọi là gì? Tự chui vào rọ!

Fred ôm lấy Ron, một tay vói vào trong áo cậu, luồn xuống bụng, nhè nhẹ ấn vào. Ron đang có nhu cầu cần giải quyết, bị đụng vào như vậy rất khó chịu, mặt mũi ngay lập tức đỏ bừng, “Buông ra, buông ra! Đừng ấn nữa, em muốn đi vệ sinh…”

Fred vô tội buông tay, lại vỗ mông Ron một cái, “Vậy đi đi.”

Ron trừng anh, “Nhưng mà…em…tại cái kia…em đi không được mà…” Vất vả mới nói được rõ ràng, lại nghe George bên kia bật cười một cái, Ron lại quay đầu trừng anh, bọn họ nghĩ vì cái gì mà mình phải thế này? Còn không phải tại họ! Nhưng mà…sao cậu lại ngốc vậy a?!!!! Bị hai người kia chèn ép muốn chết thôi!

George đi qua, một tay khoác vai Ron, ái muội kề tai cậu mà thổi, “Ronnie, cần tụi anh giúp sao?”

“Vô nghĩa!” Ron nghiến răng, nếu không phải tại họ, cậu tìm họ làm gì?!

“Nhưng mà Ronnie ” Fred tỏ vẻ vô tội, “Em nên biết, tụi anh làm việc bao giờ cũng phải có phí phục vụ nha!”

Ác quỷ! Hai tên quái ác này! Còn phí phục vụ gì chứ! “Mấy anh rốt cuộc muốn gì hả?!”

George sờ cằm, rồi từ trong túi đồ lấy ra một bộ hóa trang đặt lên bàn, “Thay cái này, mặc nguyên ngày hôm nay, xong liền giúp em giải quyết, thế nào?”

Ron nhìn trên bàn có một đôi tai mèo, một bộ móng vuốt, một cái đuôi, còn có cả vòng xích, ngay lập tức mặt mũi vặn vẹo! Cậu biết, chỉ cần cậu đáp ứng…không chừng hôm nay đừng hòng mặc quần áo!Không, phải nói là xác định chắc chắn luôn! Hai tên ác quỷ này!

“Không chịu? Vậy thôi…” Fred giả bộ thở dài, cúi đầu xem tiếp đống giấy tờ, George cũng tỏ vẻ thất vọng, định đem bộ đồ kia cất đi.

“Nhưng ở đây làm?” Ron nghiến răng, “Má mà tới làm sao đây hả?” Bây giờ ở nhà không có ai, nhưng lỡ có người về thì biết làm thế nào?

“Yên tâm đi!” George vui vẻ hẳn ra, “Ba má đi không về trong ngày đâu! Còn rất nhiều việc chờ họ làm nha!”

Ron biết hai người sẽ không thương lượng chuyện này, nghiến răng uất hận giật lấy đồ trong tay George! Đôi song sinh liếc nhau một cái, đều thấy đối phương tỏ vẻ hài lòng – Ronnie bé bỏng của bọn họ biết điều hơn rồi. Hồi đó ép tới đường cùng cậu cũng có chịu thỏa hiệp đâu…

Ron cầm cái đuôi lên, lại phát hiện gốc của nó là một cái phân thân giả! Mặt mũi lập tức đỏ bừng lên trừng hai người anh.

“Ronnie?”

“Em trai yêu dấu ”

“Không lẽ em muốn…”

“Tụi anh giúp em nhét vào?” x 2

Để bọn họ giúp? Vậy còn không biết sẽ ra cái gì nữa! Ron cắn răng quỳ trên ghế salon, vất vả nửa ngày mới đem cái đuôi mang vào. Mà cả người Ron cũng trở nên nóng bừng, cậu nhỏ phía trước cũng hơi cương lên. Tiếp tới là vòng xích, cậu cầm nó đeo lên mà như có cừu oán với nó vậy, cuối cùng là bộ móng mèo…Nhưng khi cậu vừa mang xong liền thấy không đúng! Vì cậu chỉ có thể quỳ rạp trên đất chứ không thể đứng thẳng!

“Meo?! Meo meo??!!” Ron ngẩng đầu lên trừng to mắt, thế nhưng ngay cả nói chuyện cũng không nói được! “Meo meo meo meo!!!!” ( Xảy ra chuyện gì!!!)

Đôi song sinh cười cười nhìn Ron. George đem cậu ôm vào lòng, “ Chúng ta trước giải quyết vấn đề của em nào ” Anh ôm cậu vào nhà vệ sinh, giúp cạu đi tiểu, lúc George chạm tới cậu nhỏ của Ron, cậu mặt mũi ửng đỏ, “Meo ” một tiếng thỏa mãn, cuối cùng cũng…đi được rồi…

Sự thật chứng minh, muốn đấu với đôi song sinh, có mười Ron cũng không làm được! Vừa mới đi vệ sinh xong, cả người Ron vùi hết vào lòng George y như mèo thật vậy…

“Ronnie, kế tiếp mình làm chút chuyện đi?” Nói xong George lấy tay chỉ một cái, Ron liền cảm thấy cái thứ bên trong mình bắt đầu rung lên, sau đó lại chuyển động không ngừng! Lại đụng trúng một chỗ khiến Ron co rúm lại, không biết có thể bắn ra cái gì nữa…

Mặt mũi cậu đỏ ửng, đôi mắt híp lại câu dẫn, “Meo…” âm thanh rên rỉ vuột ra ngoài cũng mang ý cầu hoan rõ rang.

George đem cậu đặt lên ghế salon, Fred nhìn Ron chằm chằm, bắt đầu đếm giờ, ngó qua một tờ giấy viết gì đó. Ron nằm trên ghế, chừng năm phút sau đã lăn lộn cọ cọ tới lui, nhưng lại không có cách nào giải quyết vấn đề của mình.

“Chà…Tám phút hả…” George lẩm bẩm.

“Ờ…Dược tính không tồi, không hổ danh bậc thầy độc dược giúp đỡ chúng ta, hiệu quả…” Fred khẽ ho một tiếng, nhìn đũng quần mình và George đã đội lên như cái lều nhỏ, “…không giống nhau nha.”

George híp mắt đến trước mặt Ron, vươn tay nắm hai điểm trước ngực cậu mà đùa bỡn, “ Nếu chỗ này bị kẹp như vầy, cưng có hưng phấn không, Ronnie?”

Fred vuốt cằm, lại ngó qua tờ giấy một chút, “Không tồi nha, vậy bộ này tung ra thị trường được đó…Ái chà, vừa vặn thầy Snape muốn trước một bộ…” (Harry đáng thương)

Ron nâng người lên, đem hai điểm trước ngực ấn vào tay George, cậu nhỏ phía dưới vì bị chặn mà không bắn được, những tiếng rên rỉ nghẹn lại nơi cổ. Đầu óc cậu cũng mơ hồ rồi, cậu muốn nhiều hơn thế nữa, mà hiển nhiên như hiện tại thì không đủ thỏa mãn!

Đôi song sinh thấy cậu như vậy làm sao chịu nổi, George xấu xa cười, thổi hơi vào tai cậu, “Ron, muốn nữa không?”

“Meo…” âm thanh mềm mại mà quyến rũ thoát ra, Harry mà nghe được thì có chết cũng không nhận ra nổi đây là giọng Ron.

“Nếu em đồng ý từ nay về sau chịu khẩu giao cho tụi anh, tụi anh thỏa mãn em liền luôn! Ronnie, chịu thì gật đầu đi ” Fred đột nhiên nhớ ra. Ron chưa bao giờ đồng ý khẩu giao cho bọn họ! Thừa dịp lần này mà đặt điều kiện, Ron vô thức gật đầu, George vừa thấy mục đích đã đạt được thì không nhịn nữa, mạnh bạo kéo Ron dậy, rút cái đuôi mèo ra. Giải phóng phân thân của mình, ấn Ron ngồi xuống, đem chân cậu vòng qua thắt lưng, hai tay cậu cũng ôm lấy cổ George, eo mông đưa đẩy, lên xuống không ngừng…

Cứ như thế, một lúc lâu sau, thân thể Ron bị hai anh dạy dỗ mẫn cảm đến độ chỉ cần họ hà hơi bên tai cũng đủ để cậu nhũn ra, đắm mình trong bể dục ngọt ngào…

Cho nên, Ron bé nhỏ, đây là tính phúc nha…Nhưng phải chú ý, hai con sói và một bé thỏ, về sau mà còn dám nói lung tung, nhất định sẽ bị ăn đến chẳng còn xương đâu…