[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 70: Pn4: một lời tai họa (1)




Hai mươi năm sau.

Harry và Severus đi du lịch khắp nơi đã trở về.

Ron vốn rất mến Harry, cảm thấy cậu rất gần gũi, lúc hai thầy trò bắt đầu đi, Ron còn muốn đi theo nữa…Nhưng mà, trong nhà có hai người cậu không bỏ mặc được…Hai người kia a!

Ron mới nghĩ tới đã thấy đau đầu. Ngày hôm qua, chính là ngày hôm qua! Hai người kia thế mà lại gây chuyện! Má cũng không tài nào quản nổi bọn họ nữa, chuyện của hai người liền đổ lên đầu cậu! Thế là…

Cặp song sinh cảm thấy cuộc sống của mình quá là mỹ mãn rồi, làm chủ một Tiệm Giỡn, hé hé, năm ngoái còn mở một cửa hàng bán đồ “ấy ấy”, vậy mà cũng có rất nhiều khách tới mua! Ngay cả giáo sư Snape mới về mấy ngày cũng ghé qua chỗ bọn họ, lời lãi phải nói tốt vô cùng! Thế mà…

Ronnie bé bỏng của bọn họ…Thiệt là mất hứng hết sức, ấy vậy mà bắt bọn họ quỳ chà quần áo…! Hứ, rốt cuộc ai phát minh ra cái thứ khổ hình này hả?!! Bọn họ nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt, cho cậu dùng nhiều thứ kia hơn nữa mới được! Hừ!

Đôi song sinh nghiến răng, lần lượt ra khỏi phòng. Mà Ron cũng nhíu mày liếc bọn họ, hừ một tiếng cũng đi ra ngoài. Hôm nay cậu có hẹn với Harry, cậu không muốn bạn tốt phải chờ lâu.

Ron vừa mới đến đã thấy Harry vẫy tay với mình, vì vậy vui cười đi qua.

Chỉ thấy Harry nhìn cậu ngưỡng mộ, đôi mắt xanh biếc sáng lên loe lóe, “Ron, bồ thật lợi hại!Mình cứ nghĩ là bồ bị áp cơ, vậy mà…Vậy mà bồ cũng đem bọn họ áp được?!”

Lúc đầu Ron còn có chút khó hiểu sao ánh mắt Harry nhìn mình quái dị như vậy, nhưng ngay lúc nghe Harry nói xong, cậu lại suýt chút sặc chết! Cậu đè bọn họ? Đùa cái gì a! Cậu mà có khả năng đó á?

Cơ mà…được rồi, cậu thừa nhận mình không thể nào trước mặt Harry mà nói không phải thế…

Ron ho nhẹ mấy tiếng giấu đi bối rối, ngay lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, “Đương nhiên rồi, cũng phải xem bạn bồ là ai chớ!”

Ron đột nhiên rùng mình, cứ như đằng sau có gió lạnh thổi qua. Cậu cứng nhắc quay đầu lại, liền thấy đôi song sinh đứng ngay sau lưng…

Đương nhiên họ biết Ron sĩ diện, nhất là đang trước mặt Harry, nên cũng không vạch trần cậu. Nhưng mà…

Đêm.

“Ronnie?”

“Em trai yêu dấu của tụi anh.”

“Hôm nay bọn anh nghe được chuyện thú vị lắm nha.”

“Chuyện gì ấy nhỉ?”

“À, đó là…”

“Thì ra bọn anh bị em đè?” x2

Hai an hem song sinh liếc mắt nhìn thoáng qua nhau một cái, vẻ ranh mãnh hiện ra rõ rệt. Ron cảm thấy lạnh cả người, chỉ biết lui chậm ra sau, cảnh giác trừng hai người anh trước mặt.

Nhưng thực ra…Ron bi ai hiểu rõ, căn bản mình trốn không thoát! Cậu không phải đối thủ của bọn họ! Ron rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, hôm nay cậu còn mặt mũi nào nữa a?!

“Anh…mấy anh, muốn, muốn làm gì?” Ron cũng biết mình đuối lý, cho nên ăn nói phải cẩn thận, nếu lỡ mà sai cái gì, kia trừng phạt nhất định…

Đôi song sinh bật cười, dáng vẻ giống nhau như đúc.

“Tụi anh muốn gì à?”

“Đúng rồi, tụi anh muốn gì nào?”

“Ronnie?”

“Em trai yêu dấu ”

“Em rõ ràng nhất không phải sao?” x 2

Hai anh em một người co chân ngồi trên giường, một người khoanh tay đứng bên cạnh, cười như có như không nhìn cậu.

“Ronnie.”

“Em trai ngoan ”

“Tự mình qua đây đi!”

Ron bĩu môi rụt cổ, không cam lòng bước qua, “Kia..kia mấy anh không được quá đáng…”

Fred ngồi trên giường lớn, kéo Ron qua, cười nói, “Phải xem biểu hiện của em đã.” Ngay lập tức cởi từng nút áo của Ron. George đứng sau lưng cậu, cởi quần cậu ra, đem tay vói vào. Mặt Ron dần dần hồng lên.

Hơi thở của Ron gấp hơn, cả người mềm nhũn tựa vào ngực George. Fred đã cởi hết áo của cậu, ôm lấy mặt cậu, ngậm lấy đôi môi hé mở. Quần của Ron tụt xuống tận đầu gối, George đằng sau đưa tay đùa bỡn cậu nhỏ của cậu. Hai anh em phải nói phối hợp ăn ý cực kỳ..

Ron thừa nhận, mỗi lần làm, lúc bắt đầu cũng rất thoải mái, chính là…

Ron ngả vào ngực Fred, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng anh, mà George đang quỳ phía sau cậu ra vào liên tục, đến mức không thấy rõ cái đó của anh đâu hết. Ron ướt đẫm mồ hôi, đầu óc đã xoay vòng như chong chóng, nước mắt hoen ướt khóe mi, không biết là thống khổ hay hưng phấn nữa.

Hiện tại không biết là đã làm bao nhiêu lần, Ron thậm chí cũng không biết từ khi nào dưới thế tiến công hung mãnh của hai anh mà không ngất đi nổi nữa. Khoái cảm kịch liệt đến mức cậu không kêu nổi ra tiếng, đều tại họ!

“Á…A!”Ron rên rỉ, nghe như đang khóc, “Bỏ, bỏ ra!” Cậu đã đạt đến đỉnh điểm rồi, thế nhưng George lại xấu tính nắm lấy cậu, không để cậu xuất! “A,a! Buông tay…anh, bỏ em ra đi mà…”

Fred cười khẽ, “Ronnie, vậy không tốt cho em đâu, giờ mới mười một rưỡi, đêm còn rất dài mà…”

Ron hoảng sợ ngẩng đầu, ngoại trừ lần đầu tiên làm tới tận sáng, về sau họ đã không quá đáng như vậy. Cặp song sinh coi như nghĩ cho thân thể cậu, không đòi hỏi quá độ nữa. Vậy mà…Hôm nay cậu lại nghe anh nói, ý là, không đến hừng đông thì sẽ không ngừng?!

“Không…Không cần!”Ron hoảng sợ lắc đầu, muốn bọn họ hiểu thế này là quá trớn rồi.

Fred nheo mắt lại, cũng theo George mà nắm lấy cậu, “Ronnie, em dám nói với tụi anh…em không cần, hả?”

George hung hăng đâm tới, vừa vặn đụng trúng chỗ nào đó, “Lý do gì hả, Ronnie?”

Ron sợ hãi kêu lên, sau đó kịch liệt thở dốc, “Em…Em…A!” Bởi động tác của hai người kia, cậu không cách nào biểu đạt cho hoàn chỉnh. “Tha em…A a…Cầu xin anh…đừng…buông…” Những tiếng rời rạc vuột khỏi miệng Ron, nhưng cậu vẫn không thể nói ý mình muốn. Dù vậy Fred và George vẫn hiểu cậu định nói gì, hai người khoái trá nhìn nhau cười.

“Ronnie?”

“Em trai yêu quý…” Hai anh em ghé vào tai Ron thì thầm, động tác càng lúc càng nhanh, Ron chỉ có thể tùy theo bọn họ mà lên xuống không ngừng.

“Nghe nói…”

“Em đối với…”

“Tình cụ…”

“Có hứng thú?”

Ron vì luật động của hai người mà đầu óc trắng xóa không thể tự hỏi, chỉ vô ý thức gật đầu, không thấy được vẻ mặt gian ác của hai người anh.

“Vậy…”

“Nếu em…”

“Chịu thử…”

“Một sản phẩm mới của tụi anh…”

“Thì tụi anh sẽ tha cho em!” Hai người cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình, mà đầu óc đã Ron hoàn toàn trống rỗng. Cậu chỉ biết, một là đồng ý, hai là bị làm tới hừng đông, nên không hề nghĩ ngợi gì hết liền gật đầu! Cặp song sinh nhìn nhau cười, George buông tay ra…

Ron mê mệt nằm trên giường, hình như thấy Fred lấy ra vật gì, mà George đã cầm lấy, kề sát tai cậu nói, “Ronnie, thứ này của tụi anh hay lắm, nhất định em sẽ thích!”

Ron nghe anh nói xong, cảm giác có gì đó nhét vào cậu nhỏ của mình…Nhưng cậu thực sự mệt mỏi quá, chẳng mấy chốc liền ngủ mất. Ron còn không biết, cuộc sống bi thảm của mình vừa mới bắt đầu…