[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 5: Ma lực bạo phát




Khi Harry tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ cũ nát. Cậu biết là mình được cứu, cũng biết thứ cứu mình là cái gì – Huyết thống tế hiến! Chính là pháp thuật mà Dumbledore đã đề cập đến, cuối cùng Lily vẫn dùng, lấy sinh mạng của cô đổi lấy sinh mạng của Harry.

Harry cảm giác rất rõ bản thân mình lúc này, không phải chỉ là đau đớn về thể xác không, lúc này, tâm hồn cậu đang có cảm giác không thể cứu vãn được, như là bắn vào mục tiêu đã xác định trước, dù có phản kháng thế nào, cũng không thể xoay chuyển được vận mệnh! Sờ sờ vết thương trên trán, Harry nhếch môi cười, cười đến thê lương.

Nếu…….mình không mưu toan thay đổi vận mệnh, liệu cha mẹ có thể sống lâu hơn không?

Nếu……..mình có thể kiên trì một tuần sau đi Trung Quốc, có phải là sẽ thay đổi được vận mệnh không?

Nếu…….mình không sống lại trong thân thể này, có phải sẽ không đau đớn như vậy? Đau đến……nước mắt cũng không giữ được.

Vợ chồng Dursley nhìn đứa bé đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, đã ba ngày rồi, đứa bé đó rất im lặng, không khóc không nháo, nằm yên một chỗ.

“Hừ! Quái vật chính là quái vật, không thể giống trẻ con bình thường được!” – Bà Dursley hừ lạnh, ôm lấy con trai mình, uy nó uống sữa.

Ông Dursley thì lạnh lùng liếc mắt nhìn Harry: “Tí đút cho nó một ít hồ dán, đừng để nó chết đói!”

“Em biết. Hừ!” – Bà Dursley cằn nhằn – “Đứa em quái đản của mình tốt hơn không nên đến đó học. Cuối cùng thì sao? Gả cho một tên quái đản, sinh một tiểu quái vật, sau đó thì lăn đùng ra chết! Đồ ngu ngốc! Xứng đáng!” – Nói xong bà Dursley cũng muốn điên đầu.

Harry tỉnh lại nghe được tiếng bà Dursley mắng mẹ mình ngu ngốc, xứng đáng. Cậu không biết cảm giác lúc này là gì nữa? Phẫn nộ chăng? Cậu không cho phép bất cứ ai, bất cứ kẻ nào vũ nhục cha mẹ cậu! Cha mẹ trân trọng cậu, bảo hộ cậu, cậu không thể tha thứ cho kẻ nào bôi xấu họ! Cha mẹ cậu vì Voldemort mà chết, vì sao còn có người vũ nhục họ như thế? Không cho phép, cậu không cho phép, cậu muốn bọn họ câm miệng!

Trong cơ thể đột nhiên có một cỗ năng lượng đột nhiên xao động, giống như nước triều dâng, như sóng biển hung hãn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.

Ông bà Dursley hét chói tai rồi ôm bảo bối nhà mình lao ra khỏi nhà, Harry hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là phát tiết bất mãn, mãi đễn khi ma lực trong cơ thể cạn kiệt, mới hôn mê.

Ông bà Dursley đợi thật lâu, mới cẩn thận bước vào, phát hiện tất cả bên trong đều đã bị phá hủy.

“Đồ quái vật, mày đúng là tai họa! Mày xem mày đã làm gì?” – Bà Dursley gào thét vào mặt Harry, mới phát hiện cậu đã ngất.

Khi tỉnh lại, nhận ra mình không ở chỗ cũ, mà là……..một cái chạn bát! Đúng vậy, chính là chạn bát. Nghĩ đến chuyện trước khi hôn mê, cậu biết là ma lực bạo phát. Cái này phải cảm ơn cậu đã vụng trộm đến thư phòng, xem một ít sách về nguyên ly khống chế pháp thuật. Ma lực bạo động, có nghĩa là ma pháp trong cậu đã thức tỉnh, mà cậu cũng không vì ma lực bạo phát mà biến thành Squib. Thực là…….. quá may mắn.

Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ đến Lily.

Đầu tháng 8 năm 1981

“Mẹ, nguy hiểm, không học!” – Harry nhìn thoáng qua cái ma pháp huyết thống kia, liền nói.

Lily ôn nhu cười, ôm Harry vào lòng: “Bảo bối, cái này mẹ sẽ không sử dụng, sẽ không nguy hiểm…… Nếu mẹ sử dụng, con phải nhớ kĩ, sinh mệnh của con là sinh mệnh của cả cha và mẹ, cho nên con càng phải sống thật tốt, thật khoái hoạt!”

Sống thật tốt, sống thật khoái hoạt! Là thế này sao? Mẹ à! Harry hít sâu, nước mắt cứ thế trào ra như đê vỡ, không sao dừng được.

“Cha, mẹ, con sẽ sống tốt, hai người cứ yên tâm.” – Trong khoảnh khắc, dường như Harry nhìn thấy thân ảnh của James và Lily trước mắt cậu.

[Cha, mẹ, cảm ơn hai người trong một năm qua đã mang ấm áp lại cho con, làm cho con biết yêu, biết hạnh phúc, biết được thế nào là thích, là ghét, là đau đớn. Khi hai người ra đi, cũng đã dạy con một thứ, đó là oán hận. Mối hận này, chính là muốn tự tay giết chết người kia, đó chính là cảm giác đầu tiên của con khi tỉnh lại ở nhà Dursley. Sau đó….. Nhớ lại hai người, nhớ lại hai người đã làm cho con biết là nên buông mối hận này, sống thật tốt. Chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng hai người đã dạy con rất nhiều điều, vậy mà con lại không có cách nào báo đáp ân dưỡng dục này. Con chỉ còn cách nghe theo hai người…. Khoái hoạt mà sống!]

Harry nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình, mối thù giết cha mẹ nhất định sẽ báo, nhưng mà cậu đã buông được hận ý kia. Không chỉ nhờ có sự nhắc nhở của Lily, mà cậu cũng biết rõ, hận sẽ làm mờ mắt mình, làm cho mình mất đi lí trí, như vậy sẽ không thể báo thù được! Có tình cảm, cũng sẽ không có nghĩa là mất đi lí trí.

Chỉ là có cảm giác như vậy, dường như với bản thân cũng có lợi.

Harry nheo mắt, mỉm cười. Nụ cười của cậu như ánh mặt trời, làm cho chạn bát lạnh lẽo cũng ấm áp hơn.

Harry cố ngồi dậy, dùng tay gõ cửa chạn, làm ra tiếng động rất lớn, để cho vợ chồng Dursley biết mình đã tỉnh. Cậu cần một ít thức ăn, thực sự là cậu đang đói.

Bà Dusley nghe được trong chạn bát có tiếng động, liền cẩn thận mở cửa chạn nhòm vào, thấy Harry dùng cặp mắt xanh biếc kia nhìn mình, trong đó tràn đầy ủy khuất, vô tội.

Lần đầu tiên Harry nhìn thấy người phụ nữ này, bà ta có cái cổ rất dài, dáng người cao gầy, khiến cho cả người trông không khác gì sợi mỳ. Cậu cảm giác được trong ánh mắt của bà ta là sự sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng hung ác.

Dùng vẻ mặt hung ác để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng mình sao? Thật sự là….. rất có ý tứ?!

Harry giả bộ vô tội, rụt người về phía sau, ủy khuất nhìn người phụ nữ này. Như vậy khiến cho vẻ mặt bà ta bớt sợ hãi một chút.

“Đói…. Đói…… Ăn….. Ăn…”- Harry miễng cưỡng làm ra vẻ cố ngồi dậy, lao lực nói ra vài từ đơn.

Bà Dursley ghét bỏ bĩu môi “Hừ!” một tiếng, sau đó không tình nguyện đi lấy thước hồ đút cho Harry.

Harry ăn được một ngụm liền nhíu mày, thứ này thật là khó ăn, hơn nữa lại là đồ rẻ tiền nên chất lượng cũng không thể coi là tốt được.

Harry cố nén cảm giác muốn nôn ra, cố ăn cho hết. Cậu vẫn còn nhỏ, cần có dinh dưỡng, hơn nữa cậu không có khả năng chống lại hai Muggle này, nên chỉ có thể nhẫn nại.

Ăn xong thước hồ thì ông Dursley đến. Ông Dursley quả là đối lập với bà Dursley một trời một vực. Harry nhìn dáng người như quả bóng bầu dục của ông, còn có cái cằm không biết là bao nhiêu ngấn kia. Thực sự là cậu chỉ muốn chạy thật xa mà thôi.

“Em yêu, thằng quỷ con ăn xong rồi, không cần để ý đến nó, vào xem bảo bối nhà chúng ta đi.” – Nói xong liền kéo bà Dursley đi, sau đó đóng cửa chạn bát cái “Rầm!”

Nghe tiếng bước chân xa dần, Harry bĩu môi, nằm xuống.

About these ads