[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 43: Bất ngờ trong lớp biến hình




Mới đầu tháng mười một trời đã chuyển lạnh, Harry xoa xoa tay, đi về phía Phòng cần thiết. Trải qua một thời gian điều dưỡng, sắc mặt của Peter đã tốt lên nhiều lắm.

“Chuẩn bị tốt chưa?” – Harry nhìn Peter, trên mặt không còn vẻ ngây thơ như ngày thường. Đối với Peter, cậu muốn thể hiện uy nghiêm. Peter cắn chặt răng, gật đầu biến mình thành con chuột. Harry bỏ con chuột vào túi áo, đi ra ngoài.

Buổi học của lớp biến hình hôm nay là biến một hộp diêm thành một chiếc hòm nhỏ. Muốn cho một vật nhỏ biến thành một vật lớn như vậy, quả là có chút khó khăn. Các học sinh trong lớp đều chăm chú tập luyện, chỉ có Harry là không chuyên tâm lắm. Cũng đúng thôi, vì thuật biến hình của cậu cũng đã tốt lắm rồi.

Đúng lúc mọi người đang tập trung, con chuột đột nhiên chạy khỏi túi áo của Harry, nhảy lên bàn. Harry nhanh chóng cầm đũa phép chỉ vào con chuột, lẩm nhẩm thần chú. Con chuột xoay vòng, rồi biến thành người.

Các học sinh hét toáng lên chạy tán loạn. Giáo su McGonagall đi đến, mở to mắt “Peter Pettigrew?!” Trên khuôn mặt vốn nghiêm túc tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Cậu…. Không phải cậu….” – Giáo sư McGonagall nghĩ tới điều gì đó – “Ta nghĩ là chúng ta nên đến Văn phòng Hiệu trưởng!” – Nói xong bà liền thi triển thần chú trói buộc, khiến Peter không thể động đậy, sau đó dùng Bùa Trôi nổi nâng gã lên, quay đầu nói với các học sinh – “Hôm nay học đến đây thôi, mỗi người về viết một bài luận dài 15 tấc. Harry, trò đi theo ta.” – Nói xong bà bước ra ngoài.

Harry đương nhiên là biết vì sao giáo sư McGonagall gọi cậu đi theo, chắc chắn là có liên quan đến cái chết của cha mẹ cậu… Khóe miệng Harry khẽ nhếch lên, nháy mắt với Draco một cái, liền theo chân giáo sư McGonagall rời đi.

Đến Văn phòng Hiệu trưởng, Harry chớp chớp mắt nhìn Dumbledore nói: “Con, con…. Con chỉ mượn con chuột của Ron để chơi vài ngày thôi mà….”

“Con trai ta, không cần khẩn trương…. Đây không phải là lỗi của con.” – Dumbledore nhìn Harry qua đôi kính nửa vầng trăng, rồi quay sang Peter co rúm ở ghế – “Peter? Không phải là cậu đã chết sao?”

Harry trong lòng khẽ xem thường, thầm nói: ‘Lão già, làm ơn bớt mấy câu vô nghĩa đi được không?”

“Không, không, tôi chỉ là… Chỉ là trốn tránh sự truy sát của Chúa tể Hắc Ám! Đúng, là trốn tránh truy sát….” – Peter ngập ngừng đưa ra lý do, đôi mắt lam nhạt của Dumbledore hơi nheo lại – “Xem ra, chúng ta cần một chút Chân Dược.”

Vừa đúng lúc Severus đi đến, trên mặt không có biểu tình gì, đầu tiên là nhìn thoáng qua Harry, sau đó lạnh lùng nhìn sang Peter: “Ha, thật là kì lạ. Không biết là cái gì có thể khiến cho anh hùng của chúng ta – Peter Pettigrew sống sót? A, không, phải là sống dưới thân phận một con chuột bao nhiêu năm nay? Lại còn là chuột nhà Weasley? Nếu không phải do học sinh nhà ta nói, ta còn không biết đấy….” – Severus nói xong còn đi quanh Peter hai vòng – “Xem ra cậu sống kiếp chuột cũng không tệ lắm nhỉ?”

Da đầu Harry run rẩy, nọc độc của tiên sinh nhà mình rõ ràng là lại thăng cấp. Nhìn xem! Quả là xuất thần.

Vì nọc độc của Xà Vương, Peter co rúm thành một đống trên ghế.

“A, Severus con trai ta, cậu đến đúng lúc lắm, ta nghĩ chúng ta cần một chút Chân Dược.” – Dumbledore vẫn cười hiền lành như cũ, nhưng lại làm cho Harry lạnh sống lưng. Dùng Chân Dược mà có thể cười hiền lành đến thế, vậy liệu có khi nào lão ta vừa mỉm cười vừa cho người ta một cái Avada Keravda không? Quả là một con người nguy hiểm.

Severus hung hăng trừng mắt nhìn Dumbledore, rặn ra một cái có thể coi là cười: “Đầu của Bạch phù thủy vĩ đại của chúng ta đã bị mật ong lấp kín rồi sao? Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, tôi không phải con ông!” – Nói xong lấy trong áo chùng ra một lọ ma dược, mở miệng Peter, nhỏ vào một giọt – “Đây là Chân Dược cường lực, một giọt là đủ!”

Trong mắt Dumbledore lóe tinh quang: “A, Severus, cậu lại có đột phá mới?”

“Tôi nghĩ, hiện tại đây không phải là vấn đề mà ông cần quan tâm.” – Severus cười lạnh nhìn Dumbledore, làm ông ta đành ngượng ngùng từ bỏ.

“Nói xem, mười một năm trước đã xảy ra chuyện gì?” – Severus không thèm nhìn Dumbledore, xoay người hỏi Peter đang ngồi trên ghế.

Lúc này thần trí Peter đã mơ hồ, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước.

“Bọn họ tìm được tôi! Lúc đang làm nhiệm vụ, họ tìm được tôi, người kia đứng trước mặt tôi… Tôi rất sợ hãi, hắn ta nói người vô dụng thì giết đi…. Tôi sợ chết, đành liều mạng cầu xin hắn, nhưng hắn cho rằng tôi là kẻ vô dụng…. Tôi đem chuyện làm người giữ bí mật, và địa chỉ của James nói cho hắn! Hắn, hắn đi giết James, giết Lily! Tôi nghĩ hắn thành công, nhưng mà hắn chết! Tôi rất sợ hãi, hắn đã thất bại! Tôi sợ chết, tôi không muốn phải vào Azkaban! Tôi chặt đứt một ngón tay, gây ra vụ nổ, ngụy trang để mọi người nghĩ là tôi đã chết, sau đó dùng Animagus chạy trốn….”

Mọi chuyện trở nên đơn giản. Dumbledore viết thư, sai phượng hoàng của lão đi truyền tin cho Bộ Pháp Thuật.

Harry trừng mắt nhìn Peter, đôi mắt ngập nước có cả căm phẫn: “Ông nói… là ông đã bán đứng cha mẹ tôi? Vì ông nên cha mẹ tôi mới chết?” – Môi Harry run rẩy, chất vấn Peter.

Peter không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.

“Ông là đồ đáng chết! Đồ đáng chết!” – Harry đột nhiên lao đến, như muốn băm vằm Peter ra – “Ông có biết mười một năm nay tôi sống thế nào không? Tất cả là do ông!”

Giáo sư McGonagall bước đến ôm Harry, vỗ về cậu. Lúc này, bà không còn là vị giáo sư nghiêm khắc bình thường, mà là một người mẹ, tràn ngập từ ái.

“Hức hức….Đều là do ông! Tôi ở nhà dì dượng phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, cuộc sống không khác gì gia tinh….” – Harry nức nở kể, trong lòng lại thầm nghĩ: ‘Ta không hề nói dối nha, trước sáu tuổi thì sự thật là như thế mà! Bà Figg có thể làm chứng!’

Giáo sư nghe được câu nói của Harry, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh: “Dumbledore, ông nói cho tôi xem, rốt cuộc là có chuyện gì?! Không phải là ông nói Harry có một cuộc sống tốt đẹp sao?!”

Dumbledore cứng ngắc một chút, vì lão không nghĩ là Harry sẽ nói thế, nhưng lão cũng phản ứng rất nhanh: “A, giáo sư McGonagall, bà cũng biết là tôi đâu có đến tận nơi xem qua…”

Harry âm thầm phỉ nhổ. Lão cáo già, rõ ràng là chỉ thị cho bà Figg báo cáo chi tiết, vậy mà giờ lại phủi tay sạch trơn! Không biết là bà Figg đã thương tâm thế nào.

Giáo sư McGonagall nghe lời giải thích, biểu tình cũng thả lỏng đi nhiều: “Không thể để cậu bé tiếp tục về đấy được, sao họ có thể… Sao có thể đối xử với một đứa bé như vậy được….”

“Cái này thì không được, Minerva, bà cũng biết là Harry cần được huyết thống ma pháp bảo vệ mà, cậu bé phải trở về….” – Dumbledore nghiêm túc nói.

“Lẽ nào không có biện pháp sao?” – Giáo sư McGonagall thương tiếc đứa bé này, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, cái thanh danh Cứu thế chủ cũng là áp đặt cho cậu bé. Đứa bé nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu được, vì sao Merlin lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

Harry cảm giác được hương vị của mẹ từ chỗ giáo sư McGongall, cảm giác ấm áp như lúc được mẹ ôm ấp. Harry khẽ dụi người vào lòng bà, thật sự, là có hương vị của mẹ…. Harry nghĩ thế.

Dumbledore nhìn động tác của Harry, trong mắt có một tia vui mừng. McGonagall là thành viên trọng yếu của Hội Phượng Hoàng, Harry thân cận với bà ấy là một điều tốt.

“Harry, con trai ta, ta nghĩ là cần nói cho con biết một chuyện quan trọng.” – Dumbledore hiền lành nhìn Harry, chậm rãi nói – “Ta nghĩ, con còn một vị thân nhân.”

Harry nghe được mình còn người thân, vội quay đầu nhìn Dumbledore.

“Đúng vậy, con trai, con không cần nghi ngờ, con còn một người cha đỡ đầu. Tuy lúc này anh ta còn ở Azkaban, nhưng ta nghĩ là không lâu nữa anh ta sẽ được trả tự do, bởi vì cha đỡ đầu của con bị oan! Còn kẻ phạm tội thì chúng ta đã tìm được rồi, không phải sao?” – Nói xong Dumbldore nhìn Peter, ý tứ rất rõ ràng.

“Nói cách khác… Con không cô đơn trên thế giới này?” – Harry dùng đôi mắt xanh lục đầy hi vọng nhìn Dumbledore, mà Dumbledore không phụ sự kì vọng của cậu, cho cậu một đáp án vừa lòng.

“Đương nhiên rồi, con trai, con vĩnh viễn không hề cô đơn trên thế giới này.”

Ra khỏi Văn phòng Hiệu trưởng, Harry dùng tay che mặt, để cho người khác không thể nhìn biểu cảm của cậu lúc này. Severus mím môi kéo cậu về thẳng tầng hầm. Về đến văn phòng Độc dược, Harry cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười.

“Ha ha ha ha….. Tiên sinh, ngài có thấy không? Ta quay Dumbledore như quay dế!”

“Merlin a, lão ta còn an ủi ta chứ: ‘Con vĩnh viễn không hề cô đơn trên thế giới này’.”

“Ngày hôm nay của ta rốt cuộc là do ai gây ra chứ?”

“Sao Dumbledore lại có thể hài hước thế nhỉ?”

Harry càng nói càng hăng, đến cuối cùng thì lại phá lên cười như điên dại.

Severus chỉ biết ôm Harry vào lòng, để cậu khóc trong ***g ngực mình, nước mắt cậu thấm đẫm cả áo choàng của y. Severus rất đau lòng, cho dù từ năm sáu tuổi y đã ở cùng cậu, cũng có thể coi là bồi thường, nhưng y biết như thế vẫn chưa đủ, cũng không thể bù được tình cảm của cha mẹ dành cho cậu